Ông chủ mỉm cười và chẳng có chút khó chịu nào, ngược lại ông có một niềm vui nho nhỏ.
Tính khí của một người bình thường, chắc có lẽ sẽ đáng tin cậy hơn so với lời nói của anh ta.
" Tê á….."
Một âm thanh giòn giã, hơi kéo dài, giống như da rắn, anh ta bắt đầu xé da cơ thể của mình.
Đồng thời, khung xương thân hình của anh cũng bắt đầu nhỏ lại, vóc dáng đang dần mỏng đi, giống như một quả bóng vỡ, từ từ xì hơi.
Chu Trạch cuối cùng cũng hiểu tại sao bát mì kia lại nấu quá tệ,
Sự "biến đổi" của anh, phải mất một thời gian.
Mặc quần áo của ông chủ, đeo tạp dề, khuôn mặt của người kia biến thành một thanh niên hơi trẻ.
Chàng trai trẻ nụ cười tràn ngập trên khóe miệng, phong thái tự nhiên, nhất là độ cong của khóe mắt, chỉ như thế cũng đủ để làm những người đàn ông và những người phụ nữ xung quanh ngứa mắt.
Một người đàn ông, được mô ta "cảm giác" có phần khác thường, được sinh ra như một vị hoàng đế cổ đại, thuộc cốt cách trời sinh, có chút yêu thích gió nhưng so với phụ nữ lại càng giống con gái
"Trông tôi ổn chứ?"
Chàng trai hỏi Chu Trạch.
Chu Trạch cảm thấy buồn nôn cái cảm giác mà anh ta vừa kìm nén sau khi ăn mì lại xuất hiện, anh ta khẽ vẫy tay rồi ôm lấy ngực và làm cử chỉ khiến tôi không thể nôn.
Ai ngờ trong mâm đồ ăn, hạt thì cứng!
Chu Trạch biết cách trân trọng thức ăn, đặc biệt nếu anh ta bị nuốt bởi thức ăn mà anh ta sắp tiêu hóa vào cơ thể của chính mình.
Chàng trai ngồi xuống chiếc ghế kế bên, cầm trong tay một cái bật lửa và quay sang.
Anh ta quan sát Chu Trạch, anh ta nghĩ rằng sự bắt chước của anh ta là tự nhiên và nó nằm tại quán mì nhỏ này, nên không có vấn đề gì.
Quan trọng nhất là,
Anh ta bắt chước cha mẹ của mình.
Từ nhỏ anh ta đã bắt đầu, quan sát cha mẹ của mình, nhất cử nhất động, từng sắc thái, nhìn một cái, đã khắc sâu vào trong tim.
"Làm thế nào mà ngươi phát hiện được ra ta?" Chàng thanh niên nhịn không được.
«Anh không phải là ma?»
Chu Trạch đồng thời cũng đặt câu hỏi.
Chàng trai khẽ nhíu mày, anh cho rằng Chu Trạch đang châm chọc hắn, nói là hắn đang giả thần giả quỷ.
Nhưng trên thực tế, Chu Trạch đã nhìn anh ta như một con ma ngay từ ban đầu.
Chu Trạch không muốn quan tâm đến công việc này, một người cách đây không lâu vừa còn dùng tiền để mua một cái tủ lạnh, thì không nghĩ mình còn tiền để lo cho công việc kinh doanh của bản thân mình.
Nhưng cho dù nó là điều gì đi nữa,
Điều nhàn rỗi lại xảy ra bên cạnh của mình.
Cho nên Chu Trạch cảm thấy, bất kể như thế nào, tốt hơn hết là đâm thủng vấn đề trước, nếu nó được giải quyết, sẽ tự giải quyết, còn không thể giải quyết thì cùng lắm mình sẽ làm.
"Móng tay của anh." Chu Trạch nói, "Tôi là một người có chút nhạy cảm với móng tay."
Bà chủ đem tô mì đưa đến trước mặt anh,
Chàng thanh niên thì tự lấy cho mình điếu thuốc lá,
Móng tay, đều hiện ra trước mặt anh.
Kích thước của móng tay khác với ông lão, nhưng kết cấu của cả hai hoàn toàn giống nhau,
Đợt này, Chu Trạch chú ý nhiều nhất là móng tay, không chỉ đối với móng tay của mình, mà còn chú ý đến móng tay của người khác
Ánh mắt của chàng thanh niên kia nhíu lại, nhìn thoáng qua,
Mặc dù có một sự chậm chạp, nhưng nếu nó bị phát hiện, thì đó là sự sai lầm của anh.
"Anh thật sự không phải là ma?" Chu Trạch lại hỏi.
Nếu chỉ là người, thì như thế có một chút khoa trương.
Trên thực tế, Chu Trạch nhìn thấy ma quỷ cũng không nhiều, bỏ qua giai đoạn anh ta trải qua trong địa ngục, hiện tại ở thế gian, anh ta thấy ma thật sự không nhiều.
"Mặt nạ, là nghề tổ truyền của gia đình tôi." Chàng trai trẻ đứng dậy và nắm lấy bàn tay của Chu Trạch, đặt nó lên trên ngực của anh ta, "nó chỉ là đã bị thất truyền qua nhiều thế hệ và đến đời của tôi, tôi đã giật dậy nó."
Hành động này có chút xấu hổ, nhưng cũng có chút đặc biệt, Chu Trạch vô thức cứ xiết lấy đôi bàn tay của anh ấy.
Chu Trạch sẽ không bao giờ nghĩ rằng vì bác sĩ Lâm không chịu ngủ với anh ta, nên giờ anh ta mới quan tâm đến người đàn ông này,
Đương nhiên, người đàn ông trước mặt mình, đích thực so với con gái, anh ấy thật sự quyến rũ hơn nhiều.
"Không có xương cốt?" Chu Trạch trên mặt lộ vẻ ngoài không ý muốn, "Không đúng, hình như là bệnh thoái hóa xương."
Bệnh thoái hóa xương chính là bệnh còi xương, vì thiếu canxi, xương trở nên mềm và dễ bị biến dạng, Chu Trạch trước kia là bác sĩ nên cũng biết được chút ít, cũng giống như cảm giác bị lạnh cũng được chia thành nhiều tình huống khác nhau, nhiều bệnh lý khác nhau, còi xương cũng có nhiều loại và chàng trai này cũng là một thái cực.
Tương truyền, có một ghi chép trong lịch sử vào mùa xuân và mùa thu thì hoàng tư của nước Lỗ bị loại bênh này, thân thể mềm nhũn, cơ thể của anh rất thanh tú, anh ta có thể đi như một người bình thường nhưng cũng có thể bò như một con rắn.
"Ngươi có thể hiểu rằng đây là một loại bệnh di truyền đòi hỏi phải có xác suất nhất định, trước khi đến tôi thì nó đã truyền qua nhiều thế hệ và họ không thể vẽ lên da vì họ không bị loại bệnh này..."
Thanh niên mỉm cười, không nói tiếp.
"Cho nên, ngươi thật sự không phải ma?" Chu Trạch vẫn tiếp tục không từ bỏ.
"Tôi là Hứa Thanh Lãng." Thanh niên nghiêm túc trả lời.
"Anh đang bắt chước ai?" Chu Trạch hỏi.
"Cha, mẹ."
Chu Trạch có vẻ sửng sốt, mặt hơi mỉm cười.
Đúng vậy,
Hiểu lầm kia hơi lớn.
Lúc trước ăn mì xong, chị Lâm rời đi, Chu Trạch nghĩ đến đập vỡ tờ giấy ngoài cửa sổ và dùng lời nói để khiêu khích anh, kết quả không như anh nghĩ, anh chỉ là đang bắt chước, hồi tưởng đến những con người đã chết.
Nhưng Chu Trạch lúc này, anh ta cứ nghĩ đó là một con ma, đây là ma, tương tự "mặt nạ" trong chuyện quỷ xưa, giết người, lột da và vẫn "đội lốt người."
"Điều đó...tôi xin lỗi."
Bắt mẹ ngươi ra để trêu ghẹo, thật là không đúng chút nào.
"Ta không tức giận." Hứa Thanh Lãng nói, "Nhưng ta rất muốn biết, tại sao anh cứ một mực nghĩ rằng ta là quỷ?"
"Không có ý gì."
"Anh đã từng gặp ma?"Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Ta chính là một con ma." Chu Trạch nhìn Hứa Thanh Lãng, nói một cách chân thành.
Biểu hiện nghiêm túc, nhìn trang trọng,.
Câu nói xuất phát từ nội tâm.
Sắc mặt Hứa Thanh Lãng bị biến đổi,
Sau đó anh ta không thể nào nhịn được đã phá lên cười "phốc",
Ánh mắt nhìn về phía Chu Trạch,
Giống như nhìn vào sự chậm phát triển của trí tuệ.
Chu Trạch gật đầu, đó là sự thật, anh đã nói cho hắn biết chân tướng, nhưng hắn cho rằng anh trêu chọc và không tin.
"Bất kể như thế nào, dù hơi xấu hổ, tôi vẫn muốn hỏi, đó có phải da người, thực sự?" Chu Trạch hiếu kỳ hỏi.