Phong Khí Quan Trường

Chương 72: Đại hội công nhân viên (thượng)




Hùng Văn Bân rất nhanh liền được chính thức đề bạt thành phó chánh văn phòng thị ủy kiêm chủ nhiệm văn phòng, nguyên tiền chủ nhiệm văn phòng theo Ngô Hải Phong đến Nhân Đại nhận chức.

Đàm Khải Bình mới đến công tác nên không có ý khinh cử vọng động. Trừ Hùng Văn Bân ra, trong đoạn thời gian này, công tác điều động nhân sự ở Đông Hoa, hắn rất ít công khai tỏ ý kiến.

Phảng phất hết thảy đều hoạt động chiếu theo trật tự bình thường, thành ra không có cơn “đại địa chấn” nào như mọi người đồn đoán cả.

Đến nỗi chuyện Chu Minh thăng nhiệm làm phó chủ nhiệm văn phòng kế ủy, ở Đông Hoa căn bản không được tính là chuyện gì to tát.

Công ty thương mại Bằng Hải đã chính thức đến Mai Khê đăng ký, việc vay vốn cũng được tiến hành rất thuận lợi.

Sản xuất của xưởng thép trong tháng mười đã thăng lên rõ rệt, nhưng sản lượng thực tế chỉ tầm tầm hơn 4000 tấn, giá trị sản lượng khoảng hơn 1 triệu. Cho dù giai đoạn kế tiếp sẽ thực hiện sản xuất liên tục, nhưng để tuyến cơ sở có thời gian thích ứng quá độ, Thẩm Hoài sẽ áp giá trị sản lượng trên tháng từ 2 triệu trở xuống.

Trừ đầu tư ban đầu như cải tạo nhà xưởng, lập văn phòng, thuê đối tác vận tải, chiêu mộ công nhân viên, số tiền lưu động trong quỹ công ty Bằng Hải vẫn còn khoảng 4 triệu, đủ để bao tiêu 20% sản lượng của xưởng thép (hàng hóa quay vòng càng nhanh, phần trăm bao tiêu càng lớn), tất nhiên là đủ tư cách để trở thành đại lý số một cho xưởng thép Mai Khê.

Mà phòng nghiên cứu thị trường xưởng thép, dưới sự đốc thúc của Thẩm Hoài, đoạn thời gian này bận đến vắt chân lên cổ mà chạy, cùng với công ty Bằng Hải nỗ lực đem sản phẩm thép vân ốc của xưởng đẩy mạnh tiêu thụ ra các huyện khu xung quanh.

Ngày Thẩm Hoài thượng nhiệm có tuyên bố sẽ cử hành đại hội công nhân viên toàn xưởng trong thời gian sớm nhất, nhưng một mực kéo đến tháng 11, công tác trù bị mới được triển khai.

Trước khi đó, Thẩm Hoài đã gần như cải tổ triệt để bộ phận quản lý trong xưởng.

Bao gồm cả Quách Toàn, có bốn tên phó xưởng trưởng bị Thẩm Hoài đá ra khỏi ghế, chỉ mình phó xưởng trưởng Uông Khang Thăng được giữ lại.

Uông Khang Lăng nguyên là xưởng trưởng trước khi xưởng thép Mai Khê tiến hành khếch trương, học lịch không tính cao, là công nhân xuất thân ngay trong xưởng, nhưng những năm đầu thập niên 80, hắn dẫn dắt xưởng thép đương thời với sản lượng chỉ chưa đến 2000 tấn/năm phát triển tương đối ổn định, đặt cơ sở công nghiệp vững chắc cho thị trấn Mai Khê sau này.

Được sự ủng hộ của thành phố, của huyện, cuối những năm 80, xưởng thép khếch đại trên quy mô lớn, bí thư đảng ủy trấn Đỗ Kiến kiêm nhiệm luôn xưởng trưởng và bí thư đảng ủy chi bộ, nắm giữ toàn quyền trong xưởng thép, Uông Khang Thăng xuống đảm nhiệm phó xưởng trưởng, phụ trách bộ phận sản xuất với dây chuyền cũ.

Dây chuyền sản xuất mới cơ hồ khiến xưởng thép mất cả chì lẫn chài, nhưng bộ phận sản xuất cũ trong tay Uông Khang Thăng vẫn có thể duy trì được lợi nhuận, thuyết minh trình độ quản lý và kỹ thuật của hắn không tệ chút nào.

Trong đám công nhân cũ trước khi khếch trương, Uông Khang Thăng cũng rất có uy vọng, những công nhân ấy hầu như không có nhân tài kỹ thuật, rốt cuộc xưởng cũ dùng công nghệ đơn giản, hiệu suất thấp, nhưng công nhân chuyên nghiệp đạt chuẩn được bồi dưỡng ra không ít, coi như đã tạo dựng cơ sở nhân lực không nhỏ cho xưởng thép Mai Khê.

Ngoài ra thêm Tiền Văn Huệ được đề bạt lên làm phó xưởng trưởng phân quản tài vụ và bộ phận thu mua nguyên liệu, cộng với Uông Khang Thăng thành hai phó xưởng trưởng duy nhất được giữ lại.

Đương nhiên Từ Khê Đình đảm nhiệm tổng công trình sư, địa vị cũng tương đương với phó xưởng trưởng bình thường.

Trong xưởng thép, bề ngoài Thẩm Hoài vẫn chọn dùng chế độ xưởng trưởng, nhưng cụ thể đến hệ thống và yêu cầu chức năng của những bộ phận quản lý thì hầu như đã được điều chỉnh về cơ bản, Thẩm Hoài đã mượn giám rất nhiều kinh nghiệm trong quản lý xí nghiệp tiên tiến của nước ngoài để tiến hành cải tổ triệt để.

Dưới tổng công trình sư, thiết lập văn phòng tổng quản đốc; ban bồi dưỡng huấn luyện công nhân viên, ban quản lý chất lượng đều được sắp đặt dưới quyền quản lý của văn phòng tổng quản đốc.

Thẩm Hoài lại đem bộ phận sản xuất chia thành ba ban; số một, số hai và ban công trình công cộng. Phó xưởng trưởng Uông Khang Thăng kiêm nhiệm trưởng ban ban sản xuất số một, quyền quản lý những dây chuyền sản xuất cũ đều đẩy hết về phía ban sản xuất số một.

Từ Văn Đao ra đảm nhiệm trưởng ban công trình công cộng, Phan Thành làm trưởng ban quản lý số hai.

Thiết lập văn phòng xưởng trưởng, chế độ trợ lý đặc biệt được giữ lại, biên chế nằm trong văn phòng xưởng trưởng. Thẩm Hoài đồng thời nắm quyền về những khoản thu mua nguyên liệu lớn, quyền chọn đại lý bao tiêu sản phẩm cấp một, và quyền quản lý các dự án mới. Triệu Đông đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng xưởng trưởng, kiêm nhiệm trưởng ban an toàn sản xuất.

Ngoài ra còn thiết lập ban nghiên cứu thị trường, ban quản lý kho bãi, vận tải.

Hồ Chí Cương, những nhân viên quản lý kỹ thuật ưu tú chọn ra từ các phòng ban, và móc từ xưởng thép thành phố lần lượt được Thẩm Hoài phân đến các cương vị quản lý chức năng thích hợp.

Hơn một tháng qua, quá trình bồi dưỡng công nhân viên vẫn tiến hành liên tục, bình quân tiếp thụ huấn luyện đã lên tới hơn 100 giờ. Đây là điều mà công nhân bình thường chưa từng dám tưởng tượng trước khi Thẩm Hoài đến thượng nhiệm.

Công nhân tuyến một tham gia bồi huấn và chỉnh đốn sản xuất với cường độ cực lớn, hết ban này nối tiếp ban kia, rồi họp hành tổng kết rút kinh nghiệm, hầu hết những yêu cầu Thẩm Hoài đặt ra đều được thi hành một cách triệt để.

Dưới chính sách “bàn tay sắt”, tình tự bất mãn nảy sinh cũng là điều thường thấy, rất nhiều công nhân viên không thích ứng được trình độ quản lý nghiêm cách thế này. Ngăn ngắn hơn một tháng qua, có gần gần 30 công nhân bình thường đã phải rời khỏi xưởng thép, tìm con đường khác kiếm kế sinh nhai.

Đến trung tuần tháng 11, Thẩm Hoài thượng nhiệm được đúng một tháng, cũng là thời điểm Thẩm Hoài phát tháng lương đầu tiên cho công nhân.

Tiền lương cơ bản của công nhân tuyến một được tăng trung bình 400 đồng một người, đại bộ phận công nhân viên thông qua khảo hạch còn được lĩnh thêm hơn 200 đồng tiền thêm ca.

Cộng với tiền công xưởng nợ lúc trước, lần này công nhân bình thường cũng có thể lấy được tầm 1200 đồng, một số cá biệt còn nhận hơn.

Những năm 93, thu nhập trung bình một năm chỉ mới khoảng 3400-3500 đồng, kinh tế Đông Hoa lại phát triển lạc hậu hơn rất nhiều thành phố duyên hải khác. Chỉ với điểm này liền đã đủ để tinh thần làm việc của đa số công nhân lên cao chưa từng có.

Xưởng thép Mai Khê là xí nghiệp thuộc thị trấn, đại hội công nhân viên, Hà Thanh Xã, Quách Toàn và các lãnh đạo trên trấn đều được mời tới dự, ngược lại riêng mình bí thư đảng ủy trấn Đỗ Kiến là không thấy mặt mũi đâu.

Hà Thanh Xã biết chính sách “bàn tay sắt” của Thẩm Hoài ốp xuống xưởng, khiến cho rất nhiều người đau đến dở sống dở chết.

Hắn biết loại chính sách mang tính cưỡng bức này sẽ cải thiện diện mạo xưởng, nhưng trên thực tế không ôm mong đợi quá lớn.

Lúc Trần Binh còn đảm nhiệm huyện trưởng huyện Hà Phố, đối với thực trạng trong xưởng thép cực bất mãn, cũng tìm qua Hà Thanh Xã, hỏi hắn có nguyện ý tiếp nhận đại quyền trong xưởng thép Mai Khê không; đương thời, Hà Thanh Xã không suy nghĩ nhiều, đã quyết đoán lắc đầu.

Hà Thanh Xã biết xưởng thép quá loạn rồi, quan hệ lợi ích trong đó cực phức tạp, không phải con cá nhỏ như hắn có thể xử lý. Trong mắt hắn, dù Thẩm Hoài thực sự có năng lực, song chỉ ngăn ngắn 3-40 ngày, lại có thể làm đến bước nào?

Do phía huyện ủy trực tiếp chỉ đạo, gần như đại quyền trong xưởng nằm hết trong tay Thẩm Hoài. Thực tế phía thị trấn cũng không có ai dám can nhiễu hắn thực hiện chỉnh đốn xưởng. Một tháng qua Hà Thanh Xã cũng không bước qua xưởng thép lần nào.

Gần 40 ngày rồi hắn mới đặt chân lại lên mảnh đất này.

Chợt ngước mắt nhìn lên bầu trời, những lò luyện kia vẫn đứng sừng sững như cũ, xưởng thép vẫn là xưởng thép trước đây, nhưng cẩn thận quan sát, liền có thể nhìn ra vẻ thoát thai hoán cốt trong từng người, từng cảnh.

Trước giờ khai mạc đại hội, từ khu văn phòng đến nhà xưởng sản xuất cơ hồ không thấy có bóng công nhân viên nào nhàn dạo. Cả khu xưởng luôn có vẻ rộng thoáng và sạch sẽ, cỏ tạp đều bị nhổ sạch sẽ, đường xá trong xưởng phẳng lỳ không hề có chướng ngại vật, trên mặt đất không tồn tại vết dầu mỡ hay rác rưởi như trước đây….

Hôm nay qua đây dự đại hội công nhân viên chứ không phải vào xưởng tham quan, nhưng vừa bước vào cổng chính, trong mấy phút ngắn ngủi đã đủ để lại ấn tượng khiến người xem không khỏi sửng sốt.

Hà Thanh Xã liếc nhìn mấy tay phó trấn trưởng, có thể nhìn ra vẻ mê mang trong mắt họ, chắc có lẽ đang hoài nghi: Đây còn là xưởng thép Mai Khê ư? Đúng là thay đổi đến không nhận ra nữa rồi!

Lúc này Thẩm Hoài với Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ mới bước ra trụ sở, nghênh đón cán bộ thị trấn tới dự hội.

Có phó trấn trưởng không dằn nổi kinh ngạc, tán thán nói: “Đúng là không thể tưởng tượng, còn cho rằng đây là xí nghiệp nước ngoài a…”

“Thẩm bí thư từng du học ở Pháp, xưởng thép được Thẩm bí thư chỉnh đốn, có mang phong cách xí nghiệp nước ngoài cũng là bình thường.” Quách Toàn ở bên cạnh tiếp lời.

Quách Toàn vốn là phó xưởng trưởng, bị đá đến thị trấn, song vẫn khá được Thẩm Hoài trọng dụng, quá trình kiểm toán tài chính xưởng hắn đều tham dự. Bởi thế, trong những cán bộ thị trấn ở đây, chỉ mình hắn là hiểu rõ biến hóa của xưởng thép trong thời gian gần đây nhất.

Phong văn về Quách Toàn trong xưởng thép tốt hơn những người khác trong ban quản lý cũ nhiều, thế nên có chạy về đây cũng không cảm thấy có gì lúng túng.

“Nghe nói du học sinh từ nước ngoài trở về, doanh nghiệp nước ngoài nào muốn mời về mà lương khởi điểm thấp hơn 2-30.000, chưa chắc người ta đã thèm để ý. Trước đây còn cảm thấy khó tin, làm gì mà đáng tiền như thế? Giờ đúng là Thẩm bí thư đã khiến chúng tôi mở mắt a…”

Có một số phong thanh rất dễ truyền thổi trong cơ quan chính phủ, Hà Thanh Xã có thể đoán được ô dù của Thẩm Hoài là tân bí thư thị ủy chỉ từ một vài chi tiết nhỏ bé; những người khác trên trấn tất nhiên cũng có kẻ nhìn ra một số điểm khác thường.

Thế nên thấy Thẩm Hoài không quá để ý đến chuyện trên thị trấn, bọn hắn liền vội chuyển sang đoàn kết bên thân Hà Thanh Xã, cách Đỗ Kiến càng ngày càng xa. Lúc này có cơ hội biểu hiện trước mặt Thẩm Hoài, tất nhiên không ai keo kiệt mỹ từ tán dự làm gì…

Thẩm Hoài lại chỉ cười cười, mời mọi người vào trong phòng hội nghị nghỉ một lát, chuẩn bị tham gia đại hội.

Đại hội công nhân viên, đám người Hà Thanh Xã với tư cách khách mời, ngồi ngay ở dãy đầu hội trường.

Trên đài, bắt đầu từ Uông Khang Thăng, đến Từ Khê Đình, Tiền Văn Huệ, Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành, Hồ Chí Cương, Thiệu Chinh… những nhân viên quản lý lần lượt đứng ra, bắt đầu diễn giảng với công nhân viên dưới đài.

Biểu hiện của đám Uông Khang Thăng, Từ Khê Đình, Tiền Văn Huệ, Triệu Đông đều khá hoàn hảo, chủ yếu là qua 40 ngày bồi dưỡng công nhân viên, bọn họ đã dần làm quen được với công việc và phát huy ra năng lực vốn có của bản thân.

Thông qua khoảng thời gian tiến hành chỉnh đốn, không chỉ đám Uông Khang Thăng, Từ Khê Đình, Tiền Văn Huệ bản thân đã có thanh thế sẵn trong xưởng, mà những nhân viên quản lý nhảy từ xưởng thép thành phố sang như Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành cũng được công nhân phổ thông dần dần tiếp nhận.

Cái gọi là “võ đài” trên thực tế không xuất hiện, chẳng qua đám người Hà Thanh Xã cũng không thất vọng, ngược lại còn cảm nhận thấy một loại áp lực.

Đừng nói những kỹ sư chuyên nghiệp như Triệu Đông, Từ Văn Đao, Phan Thành, ngay cả những thanh niên dưới cơ sở được Thẩm Hoài đào móc ra như Hồ Chí Cương, cảm giác bọn họ mang lại cho thị trấn trước đây là một đám bất trị, kiệt ngạo không thuần.

Lúc ấy thấy những người này đứng trên đài, biểu hiện ra trình độ chuyên môn vững chắc và sự tự tin trong xử lý tình huống khác hẳn dĩ vãng, thật khiến ai cũng cả kinh không ngậm mồm lại được.

Đồng thời lại nghĩ, nếu sau này Thẩm Hoài thay Đỗ Kiến đảm nhiệm ghế bí thư đảng ủy, đem phương thức xử lý trong xưởng dọn lên thị trấn, vậy không phải mình sẽ là nhóm đầu tiên bị đào thải ư? Nghĩ đến đây, sống lưng một số người không khỏi lạnh toát, mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa.

Bọn hắn chợt nhận ra: Mình so với đám Hồ Chí Cương, đúng là không bằng a!