Phong Khí Quan Trường

Chương 427: Niềm tin




Thẩm Hoài đã uống nhiều quá rồi liền ngủ lại tại khách sạn Bằng Duyệt, ngủ liền một mạch tới sáng có một thân thể mềm mại rúc vào ngực hắn.

Mái tóc dài mềm mưọt đen láy như lông thiên nga buông xuống, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ ngọt ngào của Trần Đan làm cho hạnh phúc của hắn như ùa đến.

Lông mi của Trần Đan rung lên Thẩm Hoài mơ màng hỏi:

- Sao em lại ở đây?

- Không phải em, vậy anh hi vọng ai sẽ ở đây?

Trần Đan ngẩng đầu, giảo hoạt nhìn Thẩm Hoài hỏi

Thẩm Hòai nhìn ra ngòai cửa sổ, trên bệ cửa đầy những bông tuyết trắng nói:

- Tuyết đã rơi trong đêm.

Trần Đan mệt mỏi duỗi lưng kéo chăn ngồi dậy, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Ngoảnh đầu lại hỏi Thẩm Hoài có muốn uống cốc mật ong đặt trên cái tủ nhỏ gần giường hay không. Trần Đan chế nước ấm, thử nhiệt độ, rồi đưa cho Thẩm Hoài, nói:

- Anh đến Du Sơn, nên ít uong1 rượu đi, uống say rồi thì không có ai đi chăm sóc anh đâu đấy

- Em muốn đi Du Sơn cùng anh cũng được.

Thẩm Hoài nói.

- Em mà đi cùng anh đến Du Sơn để sau này ai kia hận em chết à.

Trần Đan cầm chiếc đồng hồ xem giờ, tiếng nói dịu dàng cất lên:

- Đã 8 giờ rồi đấy, em về thị trấn trước, anh cũng dậy đi chuẩn bị ra sân bay đón bọn Tôn Á Lâm đi.

- Máy bay 10 giờ mới đến nơi, em ngủ với anh thêm chút nữa đi.

Thẩm Hoài nói và ôm lấy vòng eo mềm mại của Trần Đan kéo cô vào lòng ngực, đôi má nép vào mái tóc bóng loáng như tơ lụa của cô, hắn muốn bắt cô nằm gọn trong vòng tay hắn.

Trần Đan nằm dài trên ngực Thẩm Hoài, ngón tay nhổ sợi râu trên cằm Thẩm Hoài tò mò hỏi:

- Mới có 1 ngày không cạo râu mà đã mọc dài vậy sao.

- Đàn bà 1 tháng 1 lần phiền hà chuyện nguyệt kinh, cũng như đàn ông hàng ngày phải cạo râu cũng rất phiền. Vậy nên chúng ta không cần phải so sánh ai là người vất vả nữa rồi

Thẩm Hoài cười nói.

Trần Đan cười, mấy ngày nay đúng là những ngày bất tiện của cô.

Cô liền rúc vào ngực Thẩm Hoài rồi trò chuyện, cô trở nên tinh nghịch, còn dùng đầu gối chọc ghẹo phía dưới của Thẩm Hoài, đến khi Thẩm Hoài đè đầu cô và nhét vào trong chăn cô mới kêu tha.

Bữa tiệc trưa được bố trí tại vườn Thượng Khê. Tuy rằng tất cả mọi thứ trong vườn Thượng Khê đều đi vào quỹ đạo nhưng với những hoạt động đón tiếp quan trọng này Trần Đan vẫn cần quay lại đích thân giám sát.

Thẩm Hoài ở trong phòng đợi trong giây lát, Dương Hải Bằng, Triệu Đông cùng với đám người David Ellen đại biểu gia tộc Phi Ki hiện là chủ tịch ở Cong nghiệp nặng Hoài Liên vội vàng đến báo cáo với hắn, cùng với hắn ta đến phi trường đón đoàn người Tôn Khải Thiện, Ngô Hải Hồng, Dương Ngọc Quyền họ đến thẳng vườn Thượng Khê cùng Tôn Khải Thiện bọn họ gặp nhau ở đó.

Từ quốc lộ Mai Hạc rẽ sang đường Hạ Mai, trên đường tuyết đông lại bị xe cộ nghiền cho nát vụn. Trên mặt đường có nhiều miếng băng mỏng. Gặp mấy lần tai nạn giao thông ven đường.

May thay Ngô Hải Phong cùng cục thành phố điều động xe cảnh sát đến mở đường rất thuận lợi để kịp tới sân bay.

Tôn Khải Nghĩa sắc mặt âm trầm bất định trong xe, nhìn bọn Thẩm Hoài lái xe đi vào bãi đỗ xe của sân bay.

Tôn Khải Thiện cũng đã thông báo với y hôm nay sẽ tới Đông Hoa, Tôn Khải Nghĩa cũng không thể trốn tránh không lộ diện mãi được, cũng chỉ có thẻ mặt dày tới sân bay mà đón tiếp; cha con Tạ Hải Thành, Tạ Chỉ đi theo nhân viên cùng y đi vào

Nếu như Chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố đại biểu thành phố đến đón tiếp, hơn nữa Thẩm Hoài hôm qua trên đường đi cũng đã nói rõ ràng là chưa thông báo cho thành ủy, ủy ban nhân dân thành phố, Đàm Cao hai người dù không biết xấu hổ thì cũng không có mặt mũi nào để đén đón.

Thẩm Hoài xuống xe, bị gió lạnh ùa vào cổ, vừa dựng cổ áo lên, vừa đi tới sảnh đón khách hơi vắng vẻ

Khi lên bậc mới thấy xe của bọn Tôn Khải Nghĩa dừng ở bậc thang để chờ bọn chúng.

Tôn Khải Nghĩa kiên trì cùng cha con họ Tạ đã xuống xe, mặc dù không ít nhân viên đi bên cạnh hô trước giữ sau nhưng khi Thẩm Hoài đứng trên bậc thang nhìn thì cảm thấy cực kì túng quẫn.

Thẩm Hoài nhìn Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành bọn họ đang bước tới gật đầu ra hiệu.

Mục đích của hắn đã đạt được. Cũng sẽ không giống như kẻ gây sự ngày hôm qua làm cho họ xấu hổ. Hàn thuyên vài câu đơn giản mà lạnh lùng liền cùng nhau đi vào đại sảnh đợi phi cơ của Yến Kinh đến.

Chuyến bay lùi lại 15 phút so với dự tính nhưng vẫn được gọi là thuận lợi.

Nhìn Tôn Á Lâm kéo tay bố cô đi ra, Thẩm Hoài trong lòng đầy xúc cảm.

Kí ức của 2 người đều đi sâu vào tiềm thức. Làm cho hắn khó mà phân biệt được hắn của trước khi đến nước Pháp, dù cùng gia đình Tôn Khải Nghĩa quan hệ có xa lạ chút nhưng vẫn là láng giềng nhà Tôn Khải Thiện 4 năm trời.

Trong kí ức của hắn, ông cậu họ Tôn Khải Thiện nhìn bề ngoài ôn hòa nhưng tiềm ẩn bên trong sự lạnh lùng không tiếp cận được nội tâm, điều này có liên quan đến quá khứ sa đọa của hắn ta. Nói cho cùng, lúc ấy “hắn” ngoại trừ bọn an hem chơi bời không hề ghét bỏ hắn ra, thì thậm chí người chấp nhận tiếp cận hắn cũng đã là không hề có lấy một người

Hai anh em Tôn Khải Thiện cùng Tôn Khải Nghĩa, lúc trước nếu nhất định phải nói là ai để lại cho Thẩm Hoài ấn tượng tốt hơn, Thẩm Hoài cũng nói hắn chỉ thích Tôn Á Lâm, nhìn thấy ngũ quan tuyệt đẹp cùng với ánh mắt sâu đậm linh hoạt từ đôi mắt của Tôn Á Lâm làm cho Thẩm Hoài cảm thấy thân thiện, cảm thấy lúc này đi đối mặt với người nhà họ Tôn cũng không có gì là to tát cả.

Nhìn thấy Thẩm Hoài cùng bọn chú Hai đều đứng ở trong đại sảnh, gương mặt của Tạ Chỉ như đang phải hứng chịu thiệt thòi của người vợ nhỏ

Tôn Á Lâm liền vui vẻ mỉm cười vẫy tay chào hỏi chú Hai:

- Chú Hai, cháu nghĩ là chú không có thời gian đến phi trường đón bọn cháu cơ đấy! Mọi người đến ĐôngHoa cũng không nói với cháu 1 tiếng, đừng nói là đang giấu diếm chuyện gì đó nhé, định trốn đứa cháu gái này phải không?.

Tôn Khải Nghĩa trong lòng buồn 1 nỗi buồn bi ai.

Y thậm chí không biết rằng anh cả y hôm nay sẽ làm khó dễ y thế nào. Tất nhiên sẽ không vì Tôn Á Lâm mà biến đổi sắc mặt.

Lộ ra bộ mặt tươi cười nói với anh cả rằng:

- Sao anh đột nhiên quyết định đến Đông Hoa thế?

- Tôi và Á Lâm cá cược với nhau rằng nhà máy thứ hai ở Mai Cương trước tháng ba mà thử lò thành công tôi sẽ đến Đông Hoa 1 chuyến.

Tôn Khải Thiện cười nói:

-Tôi cũng không thể nói không giữ lời, thời gian này cũng đang rảnh rỗi, đi ĐôngHoa 1 chuyến cũng nhân dịp đích thân xem tình hình của Mai Cương, tránh để con bé nó lừa gạt ta.

Tôn Khải Nghĩa mới không thèm tin anh cả y rảnh đến như vậy. Ngồi một chuyến mười mấy tiếng đồng hồ đến Hoa Đông dạo chơi, cũng không tin được rằng Tôn Á Lâm thực sự cùng với bố cô ta đánh cược chỉ là với một chuyến đến Đông Hoa đơn giản thé này, mà còn sẽ cược những thứ khác là những gì, là đem công ty tư nhân dưới danh nghĩa cá nhân giao cho Tôn Á Lâm quản lý, hoặc là trực tiếp cược mấy triêụ đô la bằng tiền mặt?

Tôn Khải Nghĩa liếc nhìn Tôn Á Lâm, biết đứa cháu gái mình tinh cách mãnh liệt và mạnh mẽ không dễ dàng gì mà đối phó.

Thẩm Hoài đi lên trên, đưa tay ra cùng bố Tôn Á Lâm cười nói:

- Lâu lắm rồi không gặp.

Tôn Khải Thiện cũng đánh giá người trước mặt mình đây ngày trước từng nghĩ rằng nó cả đời sẽ không bao giờ có tiền đồ dường như cao thêm vài cm so với ở Pháp hoặc là dáng người cao và thẳng làm cho ông tạo thành ảo giác.

Ngày trước, tên tiểu tử này chính là kẻ không ra gì, làm sao tránh khỏi người ta không thích. Nhưng nay trước mặt là đôi má gầy gò nhưng cơ thể cực kì rắn chắc ánh mắt tinh nhanh, kiên định thực sự đem đến 1 cảm giác thay đổi hoàn toàn.

Nếu như gặp nhau trên phố Tôn Khải Thiện nghĩ rằng mình sẽ như người lạ mà đối xử, làm sao có thể tưởng tưởng được hơn 5 năm trước cái tên bị trục xuất ra khỏi nước Pháp lại là cùng một người.

Tôn Khải Thiện cũng chưa bắt tay Thẩm Hoài mà đưa tay ra vỗ vào vai hắn lại gần và nói:

- Mấy năm không gặp thằng tiểu tử như cậu cũng đã thay đổi như vậy, ông ngoại cậu đây vốn cũng muốn xem lễ khánh thành nhà máy Mai Cương, chỉ là bệnh phong thấp ngày càng nặng bác sĩ yêu cầu nằm viện quan sát không thể đi được.

- Ông nội vẫn còn bệnh hồi ở trong nước tới giờ,con vài ngày trước cũng có người đem thuốc Đông y qua, cũng không biết có hiệu quả hay không.

Thẩm Hoài cười nói, hắn từ đầu chí cuối cho là mình mượn thể xác người khác có chút khó có thể đối mặt với ông lão mà nào giờ vẫn rất thương yêu chăm sóc hắn.

Tôn Khởi Thiện lần này với thân phận cá nhân đến thăm Đông Hoa nhưng vẫn có 4 gã nhân viên đi theo, hai gã vệ sĩ, hai gã thư kí riêng ngoại trừ 1 cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp tóc đỏ người Pháp, có thể là tình nhân kiêm thư ký của Tôn Khải Thiện, 3 gương mặt còn lại đã đều làm cho Tôn gia khoảng 10 năm.

Ngoài ra, vẫn còn 7- 8 người bạn tốt của Tôn Á Lâm, cùng Tôn Gia có mối quan hệ mật thiết.

Họ đều xem như là người bỏ vốn đầu tư Chúng Tin cho nên mới được cùng nhau đến Hoa Đông.

Tôn Á Lâm tổ chức và thành lập đầu tư Chúng Tin khi trong tay chỉ vẻn vẹn có không đến ba triệu đôla Mỹ tiền mặt, còn kéo thêm đầu tư từ bên ngoài hơn hai triệu đôla Mỹ. Hậu kỳ từ ba mươi triệu đôla Mỹ công trái ngoại hối cấp phát cho mười triệu đôla Mỹ tiền nợ, cộng thêm cổ phiếu Mai Cương tăng giá, giá trị tài sảnChúng Tín lên đến hơn mười bảy triệu đôla Mỹ.

Lúc này đây, Đầu tư Chúng Tín so với trước rất yếu, chỉ có thể coi là quy mô nhỏ, hơn mười người bỏ vốn đầu tư. Chủ yếu vẫn là do sự tín nhiệm tin tưởng Tôn Á Lâm, mới lấy ra mấy trăm nghìn đôla Mỹ giao cho Tôn Á Lâm giúp họ đầu tư.

Tuy nhiên, thái độ mà bọn họ đối với Thẩm Hoài là ánh mắt lạnh lùng đầy nghi ngờ, chỉ đứng ở đằng sau và lộ ra nụ cười cẩn thận, hình như vẫn không muốn quá thân thiết với tên nổi tiếng tay ăn chơi này

Tôn Á Lâm cũng thường cười oán giận Thẩm Hoài. Nếu như không phải vì thanh danh quá xấu xa của hắn, cô từ nước ngoài đem đến hai mươi triệu đôla Mỹ đầu tư cũng không thành vấn đề.

Thẩm Hoài và Tôn Khải Thiện cũng chỉ là hàn huyên đơn giản, bên cạnh đó còn có một toán người phải giới thiệu hàn huyên nữa

Đi bên cạnh Tôn Khải Thiện là một người trung niên với thân hình cao lớn. Những người còn lại đi sau tháp tùng.

Anh ta chính là phó tổng giám đốc cao cấp tập đoàn công nghiệp, Johan Butler. Lần đi cùng này có David Ellen cũng là một người quan trọng từng nhậm chức tại tập đoàn, nên cùng với đám nhân viên cùng Johan Butler hết sức quen thuộc, nên thay bọn họ giới thiệu cho Thẩm Hoài.

Tôn Khải Thiện từ Paris bay thẳng đến Yến Kinh. Tôn Á Lâm thì tự mình đến Birmingham cùng Johan Buter đám người từ Birmingham đến Yến Kinh cùng đại đội hội họp.

Để sắp xếp lần hoạt động này, Tôn Á Lâm cũng rất vất vả bôn ba bên ngoài hơn nửa tháng. Đôi gò má cũng đã gầy đi trông thấy. Tuy vậy, gương mặt cô vẫn tỏa sáng, dường như càng có tinh thần dù dung mạo không so sánh được với Hồ Mân bên cạnh.

Ngoại trừ Hồ Mân ra, Cố Tử Cường và Trình Nguyệt cùng với Hồ Sồ Quân bọn họ cũng đến Đông Hoa tham quan. Tống Hồng Quân cũng tham gia đầu tư Hồng Cơ cùng các cổ đông khác hôm qua đã đến Giang Ninh. Do cô út Tống Văn Tuệ ở Giang Ninh phụ trách đón tiếp.

Sáng hôm nay sẽ đuổi từ Giang Ninh đến thẳng Đông Hoa hội họp.

Nhưng đêm qua có tuyết lớn, cô út và Tống Hồng Quân bọn họ từ Giang Ninh tới có thể trì hoãn 1 ít thời gian.

Lần đến thăm Đông Hoa này, gần như hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đều là người đầu tư Mai Cương và công trình kiến thiết Mai Khê.

Ở trình độ tương đương, số người bỏ vốn đầu tư vào Mai Cương không cao.

Đầu tư Chúng Tín thì không cần phải nói đến nữa, Đầu tư Hồng Cơ trước sau rót vào Mai Cương tổng cộng 50 triệu đôla HongKong, trong đó cá nhân Tống Hồng Quân chiếm hơn nửa, mười người đầu tư còn lại của đầu tư Hồng Cơ cũng bởi vì sự tín nhiệm Tống Hồng Quân, cũng chỉ lấy ra mấy trăm nghìn, đến mấy triệu đôla HongKong để đầu tư.

Trước kia đầu tư ít không phải vì những nhà đầu tư này không đủ khả năng, không có thực lực mà là họ thiếu sự hiểu biết về tập đòan Mai Cương, chưa thành lập đủ niềm tin vào nó, cho dù tín nhiệm Tôn Á Lâm, với cả Tôn Hồng Quân, sự tín nhiệm này có tồn tại đấy nhưng vẫn rất cẩn thận và đầu tư ở con số nhỏ.

Từ khi Mai Cương và thị trấn Mai Khê thành lập cho đến nay, Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm, Tống Hông Quân thương lượng muốn làm ra hoạt động lần này, mời các nhà đầu tư này đến Đông Hoa tham quan, đem kiến trúc của Mai Cương và thị trấn Mai Khê thể hiện cho quan khách thấy, để tăng thêm niềm tin vào sự phát triển của Mai Cương, Đông Hoa

Thẩm Hoài mặc dù không hợp với đám Đàm Hải Bình ồn aò đến mức thề không đội trời chung nhưng từ sâu trong hắn vẫn biết nếu muốn làm nên điều gì đó thì vẫn cần đến sự ủng hộ của nhiều người, muốn chiếm được cảm tình của nhiều người nói khó không khó nhưng cũng không phải điều đễ dàng. Vấn đề là làm cho người ta có niềm tin vào mình. Tuy nhiên niềm tin không phải được xây lên từ lâu đài trên cát.