Phía Đông Mặt Trời

Chương 52




Khi Rose thức dậy, cô nhìn thấy Viva đang nằm bên cạnh, đôi mắt mở to, thao thức.

"Chị đang nghĩ gì thế, Viva?", Rose hỏi. 

"Có lẽ chúng ta nên quay về nhà sớm, không Tor sẽ nghĩ chúng ta đã làm mồi cho lũ cá sấu trong hồ".

Đột nhiên Rose nổi giận. Cả cô và Tor đã choáng váng và lo lắng đến nhường nào khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của Viva. Không phải là đôi mắt thâm quầng, cả cô và Tor đều đã đồng ý với nhau; mà chính là sự nhiệt tình, vẻ hoạt bát tràn đầy sự sống trong con người Viva dường như đã biến mất. Ngay cả mái tóc của Viva nữa, cũng thôi không còn sáng bóng như ngày nào. 

Cô hít một hơi thật sâu. "Thế chị không định kể với em chuyện gì à?". Mấy lời vừa thốt ra còn chưa kịp xuất hiện trong ý nghĩ của Rose.

"Về cái gì kia?". Dưới ánh nắng rạng rỡ, những vết thâm nhợt nhạt dưới mắt Viva hiện rõ mồn một, thậm chí Rose còn nhìn thấy những mũi khâu bé tí dọc theo vết thương đã kín miệng gần đuôi mắt.

"Về chị".

"Nhưng chị nghĩ chúng ta đang tâm sự về chuyện của em kia mà, Rose. Chị xin lỗi".

Viva rút chiếc bút chì ra khỏi túi áo rồi kẹp giữa hai đầu ngón tay, xoay tít một cách nhịp nhàng.

"Chị thực sự không hiểu sao?".

"Chị không hiểu em đang nói đến chuyện gì, Rose".

"Về việc tâm sự, chia sẻ với em chuyện đã xảy ra". Rose bước về phía trước vài bước, xa khỏi chỗ Viva đang đứng. "Chị biết đấy, bạn bè bằng hữu. Em đã kể cho chị nghe những chuyện quan trọng và bí mật của mình. Cái đấy được gọi là giãi bày tâm sự sẻ chia". Rose choáng váng khi cô nghe ra những cảm giác bực bội đến nghẹn lời trong giọng nói của mình.

"Rose!", Viva lập tức quay người sang phía Rose, nhanh đến nỗi cô sơ ý đánh rơi chai rượu nhỏ nhắn dắt bên mình. "Chị vẫn kể cho em nghe nhiều chuyện đấy thôi. Thỉnh thoảng".

"Ôi, toàn chuyện vớ vẩn", Rose gào lên. "Cực kỳ vớ vẩn".

"Chuyện này không giống như ta đang chơi một ván quần vợt", Viva cũng gào lên. "Tại sao chị lại phải tâm sự với em chỉ vì em đã kể cho chị nghe chuyện riêng tư của mình?".

"Thôi bỏ qua đi, Viva", Rose dịu giọng. Hai con thiên nga đang là đà lướt ngang mặt hồ, những đôi cánh trắng muốt dang rộng như những cánh buồm; hai chú ngựa đang thong dong gặm cỏ ven bờ giật mình ngẩng đầu, nháo nhác nhìn quanh. Nhưng Rose không thể bỏ qua chuyện này được; cô không thể nhẹ lòng khi vờ làm ra vẻ. "Thôi bỏ qua đi. Em sẽ tảng lờ đi sự thật là gần đây chị rất xanh xao, rằng suýt chút nữa thì chị đã bỏ mạng ở Bombay, và rằng chị không muốn kể về những điều ấy; cả Frank nữa, rõ ràng anh ấy đã phát điên lên vì chị, nhưng lại phũ phàng bị gạt phắt sang một bên mà không hề biết lý do vì sao, hoặc giả không phải chị muốn nói về chuyện này. Hãy cứ nói về lũ ngựa, về những chiếc bánh Giáng sinh - rằng chỉ mình con bé Rose khờ khạo đã gây ra mọi sai lầm, và Viva, một kẻ cao thượng, vẫn đầy uy quyền đến tuyệt trần".

"Sao em có thể thốt ra những lời như thế được", lần đầu tiên Viva tỏ ra bối rối.

"Thế em muốn chị kể những gì?".

Cả hai đưa mắt nhìn nhau.

"Ừm, chị có thể bắt đầu từ Frank. Đa số những người bạn cuối cùng cũng sẽ tâm sự với nhau chuyện đã xảy ra với mình".

"Không có chuyện gì xảy ra cả", Viva ngắn gọn. Khi cô vừa mở miệng, lập tức đã khiến Rose cảm thấy sợ hãi. "Chúng ta đã có một cuộc chuyện trò ngắn, hay bất cứ là gì nếu em muốn, nhưng chị phải làm việc, phải hoàn thành cuốn sách của mình, để tiếp tục kiếm sống. Chị không có bố mẹ bên cạnh để hỗ trợ mình những lúc khốn khó cả".

"Không, đúng là chị không có những người thân bên cạnh", Rose dịu giọng. "Nhưng như thế không có nghĩa là chị có thể nói dối về bản thân mình".

"Nói dối chuyện gì?", giọng Viva lạnh băng.

"Về cảm xúc của chị". Rose có cảm giác miếng bánh xăng-đuých vừa nuốt khỏi cổ đang đông cứng trong dạ dày. Chưa bao giờ cô tranh cãi kịch liệt như thế với một người bạn.

"Em đang phán xét chị đấy à?". Đôi mắt của Viva vụt đen nhánh như hai hòn than.

"Em không phán xét chị, em chỉ đang cố gắng trở thành một người bạn tốt của chị thôi. Viva, làm ơn", Rose khẽ chạm tay vào vai Viva, "ngồi xuống đi".

Viva ngồi lên một đầu tấm thảm, mắt nhìn xa xăm ra phía lòng hồ.

"Nghĩ xem", sau một hồi im lặng, Rose lên tiếng, "đây hoàn toàn không phải là chuyện giận dỗi của đám đàn bà con gái, nhưng bọn em vẫn phải quan tâm. Bọn em đã cùng chị ở Ooty - bọn em đã nhìn thấy chị và Frank, hai người gần như phát điên lên vì nhau".

Viva khẽ duỗi chân, lắc đầu lia lịa, rồi nói: "Thôi được, nếu như nó thực sự khiến em cảm thấy dễ chịu hơn, thì chị đã rơi vào một mớ bòng bong rối rắm không thể tưởng tượng nổi. Giờ thì em đã thấy tốt hơn rồi chứ?".

"Không tất nhiên là không", giọng Rose chùng xuống. "Chỉ là chuyện thường tình thôi". Cô chìa tay về phía Viva, nhưng Viva tảng lờ.

Đột nhiên Viva vụt đứng dậy. "Chị xin lỗi, nhưng chị hoàn toàn không hy vọng gì trong chuyện này. Thực sự chị rất cảm kích vì em đã cố chia sẻ, nhưng chị nghĩ chúng ta nên quay về nhà".

"Nói gì đi, Viva", Rose khẩn khoản. 

"Chị không thể. Thực ra chuyện chẳng có gì để kể cả. Giống như một vũng lầy trong tâm trí chị".

Tiếng thở dài não nề của Viva hệt như tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra từ sâu thẳm trong cõi lòng cô. Im lặng. Hai hình bóng mảnh mai ngồi bất động trong nắng chiều.

"Thôi được". Viva xoay lưng về phía Rose, giọng cô nghẹn ngào. "Em còn nhớ cái đêm Frank đến Ooty để cảnh báo với chúng ta về Guy không? Sau khi bọn em về phòng ngủ, anh ta đã đến phòng chị. Anh ta ở lại cùng chị đêm ấy. Em có thấy choáng váng không?".

"Tất nhiên là không". Rose khẽ dúi nhẹ vào cánh tay Viva. "Mọi chuyện xảy ra ở Ấn Độ không giống như ở quê nhà, vả lại, chúng ta đều mù quáng trong tình yêu!".

"Thật không?", Viva miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên.

"Hẳn rồi".

"Thật kinh khủng".

"Sao lại kinh khủng".

"Bởi vì, nó thật bí ẩn".

"Hai người bọn chị rất khác biệt, giống như đang bị bỏ bùa nhau ấy. Em nhớ cảm giác ghen tị, đã hy vọng mình cũng được nếm trải cảm giác ấy trong tuần trăng mật".

"Chị lại chẳng thấy giống như đang say mê mê mẩn tẹo nào, chị cảm thấy, ừm, mà giờ đây chẳng quan trọng nữa. Chỉ là một mớ bòng bong".

"Nhưng", Rose tỏ ra khó hiểu, "thứ lỗi cho em, nhưng có gì không phải đã xảy ra sao?".

"Không", Viva thì thầm, gần như không thể nghe thấy. "Một đêm tuyệt vời". Hơi thở cô đầy ắp niềm đau xót.

"Thế thì chị đã bỏ rơi anh ấy chỉ vì mọi chuyện rất tuyệt vời".

"Chị thấy dằn vặt, thấy day dứt với chính bản thân mình - bởi vì Frank đến để cảnh báo với chị rằng Guy có thể đã bị giết chết trong cuộc bạo loạn. Lúc ấy chị tin chắc Guy đã chết".

"Không phải lỗi của chị khi Guy làm những gì nó muốn".

"Nghĩ mà xem, Rose". Khuôn mặt của Viva nhợt nhạt, không một chút thần sắc. Vết sẹo gần mắt chợt đỏ rần như một đóa hoa nhỏ bé đang nổi giận. "Chị đã bảo không muốn nói đến nó nữa, dừng lại được không?". Cô hấp tấp chạy về phía những chú ngựa, suýt chút nữa thì Viva vấp phải một hòn đá ven đường. "Thực sự chị chỉ muốn về nhà, ngay bây giờ". Cô nói.

Tor đang ở trong bếp khi Viva bước vào nhà. Cánh cửa được cô đóng sầm sau lưng khiến một vòng hoa trang trí rơi xuống hiên nhà. Tor nghe thấy tiếng đế giày của Viva lộc cộc nện mạnh lên hành lang, tiếp theo là tiếng cửa phòng đóng mạnh.

Ngoài hành lang, Rose đang treo chiếc mũ đi ngựa lên móc, đôi mắt cô nhìn về phía cửa phòng đóng kín.

"Rose, có chuyện gì xảy ra vậy?", Tor hỏi. Tim cô đập thình thịch.

"Thảm họa", Rose thì thầm. "Chị ấy đang giận tím gan bầm ruột. Chị ấy nổi cơn khi phải nói về chuyện ấy".

"Tớ có nên vào đấy không?", Tor buột miệng. "Tớ sẽ mang cho Viva một tách trà". Tor vờ phác một cử chỉ tưởng tượng đang nâng tách trà lên ngang miệng hướng về phía Rose.

"Tớ sẽ không vào đấy đâu, cứ để chị ấy một mình", Rose nói. "Tớ nghĩ chị ấy đang muốn được ở một mình. Tớ bế Freddie đi tắm nhé?". Cô lớn tiếng cốt để Viva nghe thấy. "Freddie yêu quý nên được tắm rửa một chút sau khi cưỡi ngựa".

Một vòng hoa giấy rơi lả tả trên sàn nhà, Tor cúi xuống nhặt chúng lên và đeo vào cổ như một vành khăn sặc sỡ, cảm giác nặng nề bỗng chốc ùa về trong cô. Trong lúc Viva và Rose đi chơi ở ngoài, Jack đã gọi điện đến và cho biết anh đã quay về, tạm thời sẽ ở tại Peshawar, nhưng không chắc là anh có thể về kịp trong mùa Giáng sinh hay không. Khi anh vừa bắt đầu giải thích thì đường dây điện thoại lại rào lên rít rói như một cánh rừng bắt lửa. Rose sẽ bối rối. Cuộc đời và tâm hồn của Viva sao mà nghiệt ngã đến thế, và trong tám ngày trước lễ Giáng sinh, Tor lặng lẽ mệt phờ với những kế hoạch nấu nướng cho các bữa tiệc, một bà chủ sắp kiệt sức đến nơi. Những món đồ trang trí màu mè lấp lánh mấy ngày trước còn khiến cô phấn khích, giờ trong mắt Tor bỗng chốc trở nên ngây ngô ngớ ngẩn như mấy món đồ chơi của trẻ con - một cú thọc tay không mong muốn vào mạng sườn sẽ nhắc nhở mọi người quay trở về với niềm vui mùa lễ hội.

Toby (ôi, sao bỗng nhiên trở nên ngọt ngào và giản dị đến thế) hẳn sẽ băn khoăn tự hỏi tại sao cô lại trở nên phấn khích khi đánh điện mời những con người đầy phức tạp đến chơi trong mùa Giáng sinh năm nay.

Những tiếng ríu rít lảnh lót như tiếng chim vọng ra từ phòng của Freddie bất chợt cắt đứt dòng suy nghĩ ảm đạm trong cô, tiếp theo là tiếng cười nói ríu ran ùa lên như chim vỡ tổ. Tor vui chân bước nhanh về phía căn phòng, đưa tay mở cửa. Trong tấm màn buông trên giường, Rose đang nâng Fred lên cao âu yếm đùa nghịch với cậu bé. Đôi mắt của Freddie mở to khi nhìn thấy Tor, miệng nhoẻn cười, những ngón tay tí hon hiếu động liên tục ngọ nguậy.

Tor theo Rose vào phòng tắm. Rose nhẹ nhàng mở cúc áo cho Freddie, cẩn thận nhúng tay vào nước kiểm tra trước khi đặt Freddie vào chậu.

"Freddo, ôi ngài McFred yêu quý, bé yêu xinh xắn của mẹ", vừa ngân nga, Rose nhẹ nhàng vẩy nước rửa đôi chân bụ bẫm của cậu bé. Đôi mắt Freddie vụt sáng, miệng nhoẻn cười thích thú, rồi bất ngờ đạp mạnh chân vào màn nước quẫy tung tóe ra sàn nhà. Sao mà đáng yêu đến thế, Tor nhủ thầm, rồi nhanh nhẹn bước đến quỳ gối một bên chậu nước, xắn tay áo, để rồi ít nhất thêm một người nữa cảm nhận được niềm vui dưới mái nhà bé nhỏ này. 

"Cậu có nghĩ giờ này Viva đã trấn tĩnh lại chưa?", cô hạ giọng hỏi Rose.

"Hy vọng là thế", Rose thì thầm. "Nhưng thỉnh thoảng chị ấy không bình thường, dễ nổi điên. Ý tớ là, bọn tớ đã nói đôi chút về Frank, nhưng chuyện ấy với Viva thực sự giống như đang nhổ răng ấy, rồi đột nhiên chị ấy - ừm, cậu chứng kiến tiếng giậm chân của Viva rồi đấy".

"Vậy phải làm gì bây giờ?", Tor khẽ xuýt xoa. "Tớ sẽ phát điên nếu không một ai hé miệng nói nửa lời trong những ngày Giáng sinh ở đây mất".

"Không thể có chuyện ấy được", giọng Rose bình thản. "Đấy, đưa cho tớ chiếc khăn vải nào Tor. Tớ sẽ cho Fred vào nôi. Cậu để tấm khăn kia lên đùi đi, thế, tớ sẽ chuyển Fred qua cho cậu bế. Cẩn thận đấy nhé, người Fred rất ướt, này".

Cậu bé ướt sũng được nhấc lên khỏi chậu nước, chuyền từ tay mẹ sang tay cô bạn, nằm yên trên đùi Tor.

"Con đúng là cậu bé hiếu động", Tor âu yếm hôn nhẹ lên những ngón chân bé xíu hồng hào của Freddie, "và là một kỵ sĩ hoàn hảo". Cô chắt lưỡi rồi nhẹ nhàng ấp Freddie trong vạt áo. "Đấy là kiểu cưỡi ngựa của một quý cô nhé, lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp".

Khi Tor cúi đầu định hôn Fred, một dòng nước tiểu từ người cậu bé bắn ra dây vào mắt cô. Lập tức những tiếng la hét phất khích đinh tai nhức óc rộn lên khắp phòng tắm chật chội, những hơi thở hổn hển, những tràng cười lảnh lót. Cậu bé đã đưa cả hai về lại thời thơ ấu, thủa lên năm lên sáu. Trong lúc Tor và Rose đang cười lăn lộn, Viva bước vào phòng và ngồi lên chiếc ghế đẩu bọc mút cạnh bồn tắm.

"Vui vẻ quá", cô nói.

"Hẳn rồi", Tor hào hứng. Cô đặt một tấm khăn bông lên lòng Viva rồi nhẹ nhàng đặt Freddie lên đấy. "Cậu bé này có khả năng nhắm bắn chính xác đến chết người. Vừa mới tặng cho em một dòng nước tiểu vào mắt đấy".

Viva mỉm cười, đùa nghịch với những ngón tay bé xíu của cậu bé. Khuôn mặt cô trông như đang muốn hòa chung tiếng cười với mọi người, nhưng có vẻ Viva đã kiệt sức.

"Tor này", cuối cùng thì cô cũng lên tiếng. "Bệnh viện nơi Frank đang làm việc cách đây bao xa?".

Tor rạng rỡ, cô lập tức chấm dứt cơn đùa cợt cùng Rose. "Ôi, gần thôi, rất gần - khoảng nửa tiếng đồng hồ, có lẽ chỉ khoảng ba bốn khu phố gì đấy". 

Rose đứng sau lưng Viva dùng tay ra hiệu với cô, "bình tĩnh".

"Ừm...", lần đầu tiên Tor nhìn thấy vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt của Viva, "... Toby đã kể cho chị nghe về Giáng sinh cuối cùng của anh ta tại câu lạc bộ, chỉ có những chiếc mũ giấy bụi bặm, với rượu vang đã cũ, nghe thật kinh khủng - tất nhiên có thể giờ này Frank đã có kế hoạch khác", Viva tiếp tục tiến xa hơn, "nhưng chị không nghĩ sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến ai nếu mình đến đấy và nói với anh ta một lời chúc mừng Giáng sinh vui vẻ - ngay cả khi chị không thể đi được nữa, thì cũng nên gửi lời chúc mừng đến anh ta".

Cô ôm Freddie vào sâu hơn trong lòng mình, âu yếm vỗ về cậu bé.

"Bọn em nghĩ sao?", cô nhìn Rose rồi quay sang nhìn Tor. Run rẩy.

Tor bước đến bên cạnh Viva, hôn nhẹ lên đầu cô. "Em nghĩ đấy là ý định tuyệt vời", cô nhẹ nhàng nói.