Phía Đông Có Hoài Văn Cư

Chương 8




Mộng Cảnh.

Rõ ràng lúc nãy đang ở Long Tộc, hiện tại vậy mà lại về Thánh Tộc rồi. Bản thân lại về trong hình dạng của một đứa trẻ con... Nhưng không đúng, Tĩnh Nguyên y hình như chỉ là giống đứa trẻ ấy chứ không phải là bị teo nhỏ.

Thiên hạ thường nói nếu thần thánh nằm mơ thì chắc chắn là phải có chuyện gì đó, nhưng mà là chuyện gì nhỉ? Tĩnh Nguyên vừa suy nghĩ vừa quan sát đứa trẻ đang lon ton chạy theo một con bướm trên thảm cỏ xanh mát. Chợt nghe thấy tiếng nữ nhân quen thuộc khiến y bất giác mở to hai mắt, người đến là Dương Ninh Lan.

- Tiểu Nguyên, vào nhà thôi.

Tĩnh Nguyên bấy giờ mới để ý, nơi này là chỗ ở của Dương Ninh Lan và phu quân của nàng... Vậy đứa trẻ kia chẳng lẽ là đứa con mệnh yểu của nàng ư?

- Tên ta được đổi từ Cảnh Hoài thành Tĩnh Nguyên, không lẽ là do ta quá giống nó?

Tĩnh Nguyên trong lòng có chút chua xót, bản thân giống người nên mới được đối xử tốt, bản thân giống người mới được đặt lại tên. Bản thân giống người mới được che chở... Thở dài một tiếng, lại tiếp tục quan sát đứa trẻ nọ mãi đến khi nó vào trong nhà mới thôi.

- Ta vậy mà có ngày thành thay thế phẩm... Đắng thật.



Chớp mắt một cái đã thấy bản thân ngồi trên thuyền trôi giữa một dòng sông, Tĩnh Nguyên mù mịt nhìn người đang lái thuyền rồi hỏi.

- Cho hỏi, sao ta lại ở đây?

Người lái thuyền không lên tiếng, Tĩnh Nguyên cũng không tiếp tục muốn hỏi. Cảnh vật hai bên đường một màu âm u, nước sông đỏ như máu, lâu lâu lại nghe tiếng khóc la thảm thiết phát ra bên dưới. Đây rốt cuộc là như thế nào? Y không biết, có hỏi người kia cũng sẽ không đáp lời.

Từng trận gió mạnh bắt đầu thổi tới, lạnh như dao cắt thịt. Người lái thuyền tuy đứng nhưng vẫn vững vàng tựa núi, còn Tĩnh Nguyên tuy ngồi nhưng lại lào đảo không ngừng, sau cùng cũng vì không trụ nổi mà lịm đi.

Tĩnh Nguyên vậy mà ngủ một mạch đến tận chiều tối mới tỉnh, trong phòng đã được thắp sáng đèn, còn vó mùi hương quen thuộc khiến y nhanh chóng ý thức được bản thân đang ở đâu. Chậm rãi di chuyển thân thể, tầm mắt vừa khéo chạm phải song đồng lưu ly của người nào đó đang nhìn mình chăm chú.

- Ngủ ngon không?

Tiếp theo là âm thanh của hắn. Tĩnh Nguyên đỏ bừng mặt vội vàng ngồi thẳng dậy, nào ngờ lại bị người kia ép nằm xuống lại. Y khó hiểu nhìn Thanh Duệ rồi lên tiếng.

- Điện hạ...

Thanh Duệ chỉ đáp một tiếng "ừm" rồi thôi, hoàn toàn không có ý định thả người. Mãi đến khi Tu Viện bên ngoài lên tiếng thông báo mới tạm buông Tĩnh Nguyên ra.

- Chủ tử, thuộc hạ đem xác cung nhân kia ném xuống Long Vực rồi.

Thanh Duệ nghiêng đầu, hờ hững đáp một câu rồi lại tiếp tục ép Tĩnh Nguyên nằm xuống. Mục đích chính là muốn y làm gối ôm cho mình.



- Xác kẻ đó cho chó gặm nó còn chê, ném xuống cũng được.

Tĩnh Nguyên mù tịt chẳng hiểu gì, quay lên hỏi Thanh Duệ thì lại vô tình để môi mình chạm phải mặt hắn.... Y không cố ý, chỉ là không nghĩ lại gần như thế. Định bụng hỏi hắn xem rốt cuộc có chuyện gì nhưng giờ lại cúi đầu không muốn hỏi nữa. Thanh Duệ đối với hành động trên cũng tỏ ra bất ngờ khó tin, nhưng hắn cũng không có vẻ gì là kháng cự. Dùng hai ngón tay nâng mặt Tĩnh Nguyên đối mặt với mình, hắn hỏi.

- Muốn nói gì?

Mặt Tĩnh Nguyên lại đỏ thêm một lần nữa, y khẽ lắc đầu, cười gượng nói.

- Không có gì... Không có gì đâu...

Thanh Duệ không đáp nhưng vẫn duy trì tư thế cũ. Tĩnh Nguyên ngượng cũng chẳng làm gì được, bỗng nhiên lại nghĩ ra một lý do để thoát khỏi vội nói luôn.

- Điện hạ... Ta thấy đói rồi.

Sau câu đó là tiếng cười trầm thấp của Thanh Duệ, Tĩnh Nguyên nghe hắn cười tự nhiên lại cảm thấy da mặt nóng bừng chẳng biết là làm sao.

Thời gian trôi qua mấy ngày, Tĩnh Nguyên trở về Hoài Văn Cư cùng một tập công vụ không nhiều cũng không ít. Mấy ngày này nghe nói Vũ Nhược Đàm cùng người kia bị hành hạ rất dã man, nhưng cụ thể ra sao thì không ai biết cả, và Tĩnh Nguyên chắc chắn cũng không biết. Mà biết làm gì, phạt cũng phạt rồi, mắng cũng đã mắng rồi. Y cũng nên buông xuôi mấy thứ khiến bản thân vướng bận, đặc biệt có lẽ là Vũ Nhược Đàm.

Thanh Duệ chuyến này không theo y về, vì hắn dù gì cũng là Thái Tử, bận nhiều việc ở Long Tộc rồi. Cái chức Cung Chủ này của Tĩnh Nguyên y xem ra là vẫn nhàn hạ chán đi.

Rừng phong vẫn mang một màu đỏ rực rỡ đặc trưng, hương hoa thoang thoảng trong gió cũng sớm trở thành đặc sản của nơi này. Tĩnh Nguyên ngồi tại một bộ bàn đá ở dưới cây phong lớn, vừa xử lý công vụ cũng vừa hưởng thụ chút không khí quen thuộc. Giấc mộng hôm trước y vẫn nhớ, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy buồn nhưng so với trước lại có phần đỡ hơn. Dù là thần thánh cũng không thoát khỏi số phận, y có lẽ cũng vậy... Số chưa hết thì chưa thoát được phiền não.

Gió thổi làm cho một chiếc lá rụng trên mặt giấy, Tĩnh Nguyên cầm chiếc lá ngắm nghía một lúc rồi quyết định cất nó vào trong túi áo, chờ công vụ này được giải quyết xong chắc sẽ cần dùng đến nó.

Công vụ giải quyết xong trời cũng đến trưa, Tĩnh Nguyên dưới sự thúc giục của cung nhân đem theo một giỏ đầy lá phong đỏ cùng sổ sách trở về thư phòng. Cơm nước xong xuôi lại ở một chỗ, hí hoáy làm gì đó có vẻ rất tập trung.

Trong khi đó tại một nơi khác. Dương Ninh Lan cùng Hạc Chính Quân đang chăm chú nhìn vào một món đồ chơi trẻ con. Hạc Chính Quân lên tiếng.

- Món đồ chơi này có mùi hương giống với trên người Tĩnh Nguyên, trong khi Tĩnh Nguyên chưa từng đến gần nó bao giờ. Kể cũng thật lạ.

Dương Ninh Lan cầm món đồ chơi lên, ngẩng đầu nhìn sang Hạc Chính Quân đối diện rồi mắng.

- Ngươi rõ ràng biết vì sao còn nói câu đó, chán sống à?

Chưa đợi cho Hạc Chính Quân phản ứng, giọng nói của một người khác đã vang lên.

- Nương tử, sao lại mạnh bạo thế chứ? Đùa chút thôi mà, phải không Thánh Chủ?