Pháp Sư Áo Đen

Chương 7: Pháp Sư Tập Sự




Thoát khỏi phòng biệt giam, Carl phát hiện bản thân không còn bị bắt nạt nữa.

Mặc dù ánh nhìn của những đồng môn vẫn tràn ngập sự kinh tởm và căm ghét, nhưng không còn ai dám tác động vật lý lên người y. Cũng không còn mấy ai dám đoạt vật phẩm với y.

Các giáo sư vẫn tiếp tục ám ố Carl bằng sự khinh thường, thiên vị những tập sự ngoan ngoãn hơn, nhưng Carl vẫn giữ vững thành tích xuất sắc.

Từ sau sự cố, mọi thứ dường như đã có sự cải thiện.

Có những lúc, Carl nhớ đến người hiệp sĩ tối hôm đó, nắm lấy tay mình và nói: "Cậu không phải là kẻ dị hợm, Carl."

Đối phương từ đó chưa từng xuất hiện trước mặt y lần nữa. Khôi giáp của Hiệp sĩ Tòa thánh che giấu thân phận họ, chỉ để lại sự khác biệt trong chiều cao, hình dạng, và giọng nói.

Nếu đối phương lên tiếng, Carl biết chắc bản thân sẽ có thể nhận ra hắn. Nhưng giọng nói đó lại chưa từng vang lên.

Rất có thể đối với hiệp sĩ hộ vệ mà nói, giúp đỡ kẻ yếu chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức gì. Carl hay Trixi và những người hắn đã từng giúp đỡ đều không có gì khác biệt. Thậm chí có lẽ là cả tên, hắn cũng không nhớ.

Carl vì thế mà càng thêm chú tâm học tập, trở nên mạnh mẽ hơn.

Không chỉ vì y đã nhận ra chân tướng quy luật cá lớn nuốt cá bé ở Tháp Pháp sư, mà còn là vì, y càng ở trên cao, đối phương sẽ càng có khả năng nhìn thấy y, nhớ kỹ y.

Cuộc sống ở Tháp Pháp sư thật nhàm chán.

Pháp sư tập sự không chỉ phải hoàn thành giáo trình dày đặc, mà còn phải chạy việc vặt cho các giáo sư. Giáo sư thì cũng từng là tập sự. Nhưng trớ trêu thay, khi đã vượt qua mọi thứ và thoát khỏi cái danh pháp sư tập sự, họ lại biến thành lực lượng áp bức chính những học viên của mình.

Quy luật tàn khốc của Tháp Pháp sư là: kẻ bị áp bức trở thành kẻ áp bức mới, tất cả đều chỉ là mắt xích trong chuỗi tròn đóng kín.

Nhiều pháp sư cả đời không thể rời khỏi tòa tháp. Họ được đưa đến đây từ khi còn nhỏ, được đặt dưới sự giám sát của Tòa Thánh, phục vụ cho Tòa Thánh. Một số pháp sư cấp cao có năng lực và đáng tin cậy sẽ có thể đi cùng các Hiệp sĩ của Tòa Thánh để làm nhiệm vụ, chỉ đạo cũng như giám sát các Thánh chiến Hiệp sĩ.

Để phòng ngừa những ân oán cá nhân không đáng có, Tòa Thánh quy định hiệp sĩ hộ vệ Tháp Pháp sư không được để lộ thân phận trước mặt các pháp sư tập sự, tránh sau này có thể bị trả thù.

"Khi đã có thiên phú, con người ta cũng rất dễ sa lầy vào cám dỗ." Đây là nguyên do tại sao các pháp sư lại bị trông coi trong tháp.

Tòa Thánh Ánh Sáng luận định rằng chính sự nhận thức phi thường về yếu tố siêu nhiên của các pháp sư là lý do khiến họ dễ bị ăn mòn bởi các thế lực tà ác.

Đối với ác ma trong vực sâu, một pháp sư tập sự non nớt, không bố trí phòng vệ chính là một con gia cầm mặc người xâu xé. Chúng sẽ thường xuyên dụ dỗ nhưng pháp sư trẻ tuổi không đủ bản lĩnh, lập trường lung lay và dùng họ để mở đường vào đại lục thu hoạch linh hồn, tiêu diệt mọi sự sống ở bất cứ nơi nào chúng đi qua.

Bởi vậy, sau nhiều bi kịch quy mô, Tòa Thánh quyết định canh giữ toàn bộ những đứa trẻ có thiên phú pháp thuật.

Xét về kết quả, đây là một biện pháp hiệu quả đối với quyền lực toàn thể, nhưng đối với cá nhân, đó lại là một hình phạt tàn khốc.

Nhiều pháp sư tập sự dành cả cuộc đời vẫn chẳng thể vươn lên trở thành pháp sư cấp cao. Họ chỉ là những sinh linh nhỏ bé, bị cắt đứt từ gia đình từ khi còn nhỏ, và bị Tòa Thánh ép buộc mất hết giá trị của mình, cuối cùng là một cái chết không tên không họ.

Mỗi lần bước đi trên những bậc thang xoắn ốc, Carl cảm thấy tòa tháp này thật sự không có điểm kết thúc. Tiến lên hay lùi lại đều không mang lại kết quả gì. Bọn họ sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong một tòa tháp tối tăm, u ám, phải tôn trọng luật rừng trong tháp.

Việc giám sát cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn những tai họa ngầm. Carl đã nghe những tập sự lớn tuổi hơn nói về những người bạn đã khuất của họ. Môi trường khép kín và áp lực cạnh tranh thường khiến những vấn đề tâm lý của các tập sự thêm trầm trọng hơn.

Không lâu sau, khi Carl mười ba tuổi, y đã tận mắt nhìn thấy Ác ma trong vực sâu.

Tiếng chuông vang lên, vang như chuông báo tử, vang vọng khắp trời đêm.

Carl chưa kịp thay áo ngủ, đã nghe thấy ngoài phòng có người hét lên, "Ác ma đang bò lên từ vực sâu!"

Ngay sau tiếng thét đó, toàn bộ tòa tháp rung chuyển dữ dội. Các pháp sư tập sự nghe thấy tiếng động kinh hoàng phát ra từ bên trong. Những tiếng va chạm, tiếng la hét, và tiếng khóc than tràn xuống cầu thang xoắn ốc.

Không một ai muốn mở cửa chạy ra ngoài. Ngộ nhỡ ma quỷ đang đợi họ ở bên ngoài thì sao? Có người ngồi ở đầu giường nhỏ giọng khóc thút thít.

Giữa những tiếng thút thít, có thứ gì đó đang đến gần, gần như đã ở ngay trên đầu họ.



"Im lặng!" Y hạ giọng quát, "Đừng để nó phát hiện."

Tiếng khóc ngừng lại. Tiếng ồn ào bên ngoài nhanh chóng biến mất. Sau đó là vài giây dài im lặng.

Ngay khi mọi nghĩ đã nghĩ rằng ác ma đi rồi, bức tường bao quanh ký túc xá bỗng vỡ tan.

Bức tường vững chãi, dày đặc ba thước, được yểm bùa chú bảo vệ, lại như miếng bọt biển đông, nát tan như những mảnh vụn, đá vụn bắn khắp nơi. Một chiếc móng vuốt khổng lồ, đen thui vươn ra từ bên kia tường, vươn dài những đốt ngón tay đầy gai sắc nhọn. Có người sợ hãi hét lên, có người chôn chân đứng nhìn. Nhưng tất cả những gì họ có thể làm cũng chỉ là tuyệt vọng nhìn chằm chằm móng vuốt thứ hai đang tiến vào phòng.

Đối mặt với nỗi kinh hoàng, Carl nhỏ bé không thể nghĩ ra từ nào thích hợp để miêu tả con quái vật đến từ vực sâu này.

Quỷ thần kích thước khổng lồ, vượt ngoài ranh giới tưởng tượng của họ, đáng sợ hơn những hình ảnh mà sách vở có thể mô tả. Ngay khi nó hiện hình, tấm màn đêm bỗng dường như trở nên đen thui. Tiếng chuông bị át lấp bởi âm thanh gầm rống của địa ngục. Mọi kí ức tươi đẹp và cảm xúc dịu dàng đều bị nhấn chìm, chỉ để lại cho tâm trí con người một biển kinh hoàng.

Nhanh chóng, nó khoét đào ra một ổ dưới lòng đất, đủ rộng để nhấn chìm bộ mặt quái dị, nhòm nhèm vào căn phòng hẹp này, thèm khát hít thở từ những linh hồn non trẻ. Ba con mắt đỏ bí ẩn của nó đắm chìm trong sự hồi hộp của những sinh linh nhỏ bé, tận

Nó nhanh chóng đào một cái hố đủ lớn để nhét cái đầu xấu xí nhòm nhèm vào căn phòng hẹp này, thèm khát hít vào hơi thở sợ hãi của những linh hồn non trẻ. Ba con mắt đỏ máu của nó thỏa mãn đắm chìm trong sự run sợ của những sinh linh nhỏ bé.

Chẳng mấy lâu, con quỷ đã có ba mục tiêu khác nhau trong đầu. Móng vuốt sắc bén trên tay trái của nó nắm chặt lấy một thiếu nữ tập sự đã bị dọa choáng váng, vuốt phải của nó tóm một pháp sư tập sự khác đang cố gắng trốn thoát, rồi mở miệng —— theo đúng nghĩa đen, để một cái đầu hình bạch tuộc đâm ra khỏi lỗ miệng của nó. Những cánh xúc tu như rắn trườn, vụt về phía Carl và những người khác.

Hương vị của sự hiện hữu kề cận của cái chết đang hút cuốn Carl vào lòng đen. Tiếng than khóc của Trixi đào thẳng vào tai, mà y cũng chẳng khá hơn là bao. Cánh tay y nặng trĩu đến lạ, cổ họng nghẹn cứng. Khi những xúc tu của quái vật chạm nhẹ vào vai y và hướng về phía Trixi, Carl thậm chí không thể hít thở.

Tất cả chúng ta, y nghĩ, tất cả chúng ta, đều sẽ bị nó ăn thịt, từng người một, đơn giản như là uống một ngụm nước vậy.

Nhưng y không muốn chết, y không muốn thừa nhận mình nhỏ bé như thế, vô danh mà chết đi như một kẻ yếu đuối.

Khi tiếng hét của Trixi vang lên, sượt qua y về phía con quỷ, Carl giơ tay lên.

Y hô thần chú bằng tất cả sức mạnh của mình.

Một chiêu thuật cầu lửa hết sức giản dị là giới hạn của y dưới áp lực của con quỷ. Ánh sáng và lửa là kẻ thù của các sinh vật dưới vực thẳm.

Quả cầu lửa không gây chút sát thương nào cho con quỷ, nhưng hiển nhiên là cũng đủ để khiến con quỷ chịu đau đớn. Cô gái bị ném sang một bên, nằm im bất động.

Hiện tại ba con mắt đỏ tươi đó đều đang nhìn chằm chằm vào Carl.

Những xúc tu nhớp nháp quấn quanh người y, mang theo một mùi hư thối. Carl cảm thấy mình như rơi vào một vũng nước sâu lạnh lẽo, bùn lầy quấn quanh, khiến tay chân không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chìm dần từng tấc, chìm vào vũng bùn không đáy.

Thậm chí y còn cảm thấy có chút an toàn, giống như trở về nước ối trong bụng mẹ; có lẽ đây là ân huệ mà Thần Chết vào giây phút cuối cùng ban cho y.

Y ít nhất không phải không phản kháng mà chết đi.

Ngay khi Carl sắp bị kéo vào miệng thì ánh sáng ập đến.

Chưa bao giờ các pháp sư tập sự lại hoan nghênh sự hiện diện của Tòa Thánh nhiều như bây giờ.

Ngay khi con quỷ bị pháp thuật ánh sáng quấy nhiễu, một ngọn giáo trắng xuyên qua con mắt đỏ bên trái như một mũi tên bình minh!

Xúc tu quấn quanh y siết chặt lại. Carl kêu lên đau đớn —— y đã có thể phát ra âm thanh, vì bóng tối không phải chúa tể màn đêm.

Chẳng mấy chốc, cơ thể y chìm xuống.

Cái lưỡi dài ngoằng bị một thanh kiếm sắc bén cắt đứt. Trong tiếng gầm giận dữ của con quỷ, y ngã vào một vòng tay cứng rắn.

Hai người bị quán tính ném đi, nặng nề ngã xuống đất.

Giáp đầu gối của đối phương trượt trên sàn nhà, lóe lên từng tia lửa. Phải trượt một lát, hắn mới ổn định được cơ thể.



Xuyên suốt toàn bộ quá trình giảm xóc ấy, hiệp sĩ hộ vệ vẫn luôn ôm lấy Carl. Khi họ dừng lại, trước khi cậu bé kịp nói bất cứ điều gì, hắn đã buông tay trái, rút trọng thuẫn sau lưng ra, khó khăn lắm mới chặn được đòn phản công hung hãn của con quỷ.

Pháp sư tập sự được khôi giáp và tấm chắn bảo vệ. Y nghe đối phương nói:

"Cứ đứng sau lưng ta, Carl."

Giây tiếp theo, hộ vệ rời khỏi nơi Carl đang đứng, hứng thêm một đòn nữa của Ác ma. Một toán hộ vệ và pháp sư cấp cao xuất hiện trước mặt con quỷ.

Carl không nhớ mình đã theo chân các tập sự khác di tản lên tòa tháp như thế nào.

Khi đã đứng trên bãi đất trống, nhìn con quỷ đang bám chặt vào Tháp Pháp sư, y lại một lần nữa cảm nhận được nó to lớn đến cỡ nào. Đối với nó, tòa tháp chỉ là một cái cây trơ trụi.

Pháp thuật ánh sáng chiếu sáng bầu trời, tiếng chuông vang lên trong tiếng đánh nhau. Hỏa diệt và thánh quang cùng chiếu xuống, và đêm đen bỗng rõ như ban ngày.

Cuộc giao tranh kéo dài cho đến bình minh. Dưới sự bao vây, con quỷ dưới vực sâu cuối cùng cũng bất lực rơi xuống từ tòa tháp, rơi lên mái nhà trên một khoảng đất trống cách đó không xa. Cả căn nhà trong nháy mắt bị nghiền nát.

Sương khói tan đi, trong đống phế tích ấy, có một bóng người đang quỳ gối. Những mảnh vụn còn đang bốc lửa rơi khỏi tòa tháp. Carl nhìn chằm chằm bóng người trên con quỷ kia. Lúc này, nỗi sợ hãi của y khác xa với nỗi kinh hoàng phải đối diện với ác quỷ vừa rồi. Y không thể giải thích rõ ràng, nhưng y lại vô cùng hy vọng đối phương có thể đứng lên.

Ánh bạch quang quen thuộc lan ra từ ngực người ấy.

Theo đó là một loạt thánh quang khác nhau được thắp lên, đan xen trên bầu trời đêm. Pháp sư cấp cao giơ quyền trượng lên. Ánh sao bắn ra, bao trùm mọi linh hồn đang sợ hãi.

"Ánh sáng luôn ở bên các vị," Nàng nói với tất cả, "Mong cho những người tại đây hôm nay sẽ càng thành kính mà phụng dưỡng thánh thần của chúng ta."

Carl không quan tâm đến những lời đấy. Y chỉ toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào hộ vệ vẫn đang quỳ gối kia, mãi cho đến khi hắn từ từ đứng dậy dưới thánh quang chữa lành của các hiệp sĩ khác.

Khôi giáp mà các Thánh chiến Hiệp sĩ mặc khi chiến đấu với ác ma đều có khắc văn. Hệt như Thánh Huy và Thánh Kiếm, những khắc văn này có ẩn chứa sức mạnh thần thánh. Nhưng dù vậy, trên lớp kim loại cứng rắn, dày nặng ấy vẫn có những vết cào thật sâu, gập ghềnh, lồi lõm, thoạt nhìn giòn như tờ giấy.

Hiệp sĩ giáng đòn kết liễu ác ma rút thanh trường kiếm từ cái xác dưới thân ra. Carl nghe thấy tiếng khóc vỡ òa với tiếng hoan hô của những người sống sót. Chân trời tỏa sáng, ánh dương ban mai tỉnh giấc trong đống phế tích.

Nhưng người kia cũng không hưởng ứng cảm xúc của đám đông, mà lại chìm vào không khí bi thương tĩnh lặng.

Thi thể của con quỷ dần tiêu tán trong ánh dương, hóa thành sương khói bay lên trời.

Đến khi khói bụi đã tán hết, Carl thấy nơi xác con quỷ vừa nằm là một nữ pháp sư thực tập. Hai tay cô giao nhau, đặt trước ngực, sắc mặt tái nhợt, bình tĩnh mà nằm trên mặt đất.

Hiệp sĩ bế thi thể cô gái lên. Đầu cô gục sang một bên, để Carl có thể thấy rõ gương mặt cô.

Đó là một nữ pháp sư thực tập lâu năm. Đa phần ai cũng biết cô gái này, nhưng lại không có ai biết lý do triệu hồi ác ma của cô là gì. Những hiệp sĩ khác ôm những pháp sư tập sự đã bỏ mạng còn lại, tụ tập tại đống phế tích.

Carl thấy hai pháp sư bị ác ma bắt lấy. Linh hồn của họ đã bị nuốt chửng, không còn chút sinh khí. Y không thấy Trixi, nhưng thấy được mấy gương mặt có chút quen thuộc.

Tất cả những người bỏ mạng đều là pháp sư tập sự.

"Đêm dài quá, khiến sơn dương lạc đường." Pháp sư cấp cao đáp xuống đống phế tích, đứng giữa những hiệp sĩ còn đang ôm thi thể những người đã khuất, "Tà ma đã bị trục xuất, nhưng mối đe dọa từ vực sâu vẫn còn tồn tại. Ta hy vọng các vị sẽ rút ra được bài học từ tấm bi kịch này, chớ lệch khỏi quỹ đạo Thánh Thần Ánh Sáng đã soi đường chỉ lối."

Lời nói giáo điều lại lạnh lùng khiến không ít người nhíu mày.

"Pháp sư đại nhân, thứ ta nói thẳng." Ngay lập tức, Carl nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy.

"Đêm nay, chúng ta đã mất đi đồng bào, con cháu, anh chị em của chúng ta." Hiệp sĩ hộ vệ nói.

Hắn ôm lấy cô gái lạc lối kia.

"...Khi bình minh cuối cùng cũng đến, xin cho phép ta được thương tiếc họ, cầu mong ánh sáng sẽ chiếu rọi trên hành trình trở về của linh hồn họ."

Ánh sáng đầu tiên chiếu lên khuôn mặt cô gái, cô trông điềm tĩnh, an nhiên, tự do, thoát khỏi tòa tháp cao kia.