Phận Đàn Bà

Chương 37




.... Nước văng lên tung tóe, hai mẹ con nhà kia hóng hớt cũbg ướt nhẹp không kém. Nhanh chân đi lên phòng thay quần áo, còn Chức dù ướt nhưng vẫb tiếp tục ngồi sửa. Hắn đi vặn lại khóa nước rồi lèm bèm chửi cái thằng dậy hắn:

- Tiên sư nhà nó!Dậy người ta cũng không nên hồn. Chả thấy nói gì đến khóa nước để giờ nó ướt hết nhà ông....

Hai người đàn bà sau khi thay quần áo xuống định mắng vốn thì cũng là lúc Chức vừa vặn sửa xong. Cả người hắn mặc bộ quần áo gụ nâu cũ rích lộ cả da cả thịt và những vùng nhạy cảm lồi lên mồn một trông thấy rõ.

Chức thì chả để ý gì trước bốn con mắt sáng rực như đèn com pắc kia trước thân hình khỏe mạnh của Chức. Gã cất mồm lên đòi tiền:

- Tôi sửa xong rồi đấy, phiền bà và cô cho tôi xin tiền. Tôi chỉ lấy ba đồng thôi....

Thấy hai người vẫb đứng đơ ra như cây gỗ, Chức tưởng họ chê đắt liền phân bua:

- Tôi mới làm lấy rẻ nhất trong đám rồi đấy. Chứ nhà bà mà mướn người khác,chắc phải gấp đôi...

Hắn nói bã mồm nhưng vẫb không ai trả lời hắn. Chức có biết đâu những con mắt ngờ nghệch, vô hồn kia đang nhìn chăm chăm vào củ khoai quăn queo mà to đùng,ẩn sau lớp quần mỏng tang. Mà rõ khỉ nhà lão Chức, hắn lại hầu như rất lười mặc quần cộc bên trong. Vì thế co nên xấu gì cần lộ,nó cứ phơi phơi ra trước mắt

Cuối cùng, hắn cũng phát hiện ra rằng hai người đàn bà kia đang nhìn thứ gì trên người hắn. Eo ơi cứ cảm tưởng như hai ả chỉ cần cúi mặt xuống thôi là nước dãi chảy tràn trề xuống áo. Chức hơi hoảng rồi cầm cái giẻ lau chân che che đậy đậy khúc giữa. Lúc đấy, hai người đàn bà cũng coi như tỉnh mộng:

- Nãy anh vừa nói gì ấy nhỉ?chúng tôi nào có dám quỵt tiền anh đâu. Xưa kia anh cũbg nhà giàu thế nên hiểu phép hiểu tắc,chứ không như mấy thằng nhà quê nghèo hèn, đụng đâu cũng vỡ. Anh cứ ở lại đây, rồi tí hãy về, ướt người thế này ra đường thì cảm chết...

Hai ả cứ thế giữ Chức lại bằng được. Đứa con theo lệnh bu xuống hần bát canh gà mà tối hai bu con ăn thừa. Bà mẹ thì cầm bộ quần áo choàng tắm bằng khăn bông cho Chức thay. Không những thế, chai rượu Cognac vơi quá nửa mà lúc đầu Chức phát hiện ra nhà ấy rót ra li kính cẩn cho hết.

Đang đói, lại mệt đứ đừ, Chức cũbg chẳng dại mà từ chối. Nhưng trong đầu ăn đinh ninh sẽ không làm gì có lỗi với Đài. Trước khi ăn, hắn cũbg phải giao kèo:

. - Tôi có vợ rồi, tôi không muốn làm gì có lỗi với vợ tôi đâu....

- Ờ!thì tôi có nói gì đến con vợ anh đâu, mà tôi chẳng làm gì anh cả. Thấy anh tội thì tôi lấy đồ cho ăn thôi mà. Chả mấy khi lại kiếm được người bốc vác trắng trẻo, lực lưỡng, lại hiểu rộng như anh, nên bu con tôi cũng quý. Này! Ăn đi cho nóng, chốc về tôi đưa tiền cho. Yên tâm!tiền bạc không phải nghĩ...

Chức lườm lườm hai bu con nhà đấy vẻ dò xét. Ban nãy hai người họ còn khinh thường anh,chê anh quê mùa, ấy thế mà giờ lại ngon ngọt. Từ khi anh ướt quần áo đến giờ mọi chuyện hoàn toàn khác.

Nhận thất sự hoài nghi của Chức trong ánh mắt, người con gái rút trong ví tiền hẳn những mười đồng. Đưa cho Chức, Chức sáng rực mắt lên:

- Đây!hẳn mười đồng,nhà tôi giàu có thế này,chẳng lẽ lại định quỵt tiền của một kẻ làm thuê làm mướn như anh?. Thôi! Ăn nhanh đi, rồi tôi trả về nơi sản xuất...

Cầm được tiền rồi, Chức mới dám ăn. Món canh gà tầm thuốc bắc cứ ngỡ trong phim mới có,không ngờ bây giờ Chức lại được thưởng thức. Chao ôi sao mà nó ngon quá thế, ngon hơn bát mì gạo không mỡ, không hành của chị Đài. Trông bát còn nguyên một cái đùi gà chưa ăn. Hắn vừa gặm, lâu lâu lại tu ực chai rượu vang quý như nước lã. Đời nhà giàu công nhận sướng thật...

Hai mẹ con người đàn bà danh giá cứ nhìn Chức ăn uống mà khúc khích cười. Mỗi lần,những giọt nước đọng lại trên tóc hắn cứ chảy xuống thái dương, rồi chảy qua cổ, lọt hẳn xuống ngực,hai người đàn bà lại nuốt nước bọt cái ực một cái thèm thuồng. Chức có biết đâu nhà giàu họ chẳng thiếu thứ gì, nhưng cái tình cảm, tình dục chưa chắc lúc nào cũng đong đầy. Và hơn hết, không phải gã đàn ông nào họ nhìn cũng bắt mắt được như Chức. Gã thật là có số hưởng.

Ăn xong, hắn được cho một điếu xì gà tây thơm lừng. Cầm tiền trong tay, hắn chắc cứ nhảy lên xe ô tô về lại khu ổ chuột khi trời đã về đêm khuya khoắt không một bóng người..

Trên đường đi,thấy cô thiếu nữ cởi mở, Chức cũng hỏi thăm đôi chút:

- Nhà cao cửa rộng thế mà chỉ có người phụ nữ ở thôi à?chẳng hay ông nhà chết hay gì???...

- Chết đâu mà chết!còn sống nhăn ra ấy chứ. Nhưng bu tôi bỏ chồng, tôi cũbg thế. Tôi mới hoàn thành thủ tục li hôn vào hôm qua. Sớm nay mới dọn về ở chung với bu tôi.

Nghe vậy.,Chức đảo nhanh mắt về người con gái giàu có. Hắn chột dạ:" nhìn cũng xinh gái, sạch sẽ, giàu có, trẻ đẹp thế này mà lại bỏ chồng. Người thành phố họ có vẻ thoáng quá nhỉ"?

- Cô với bu cô gan quá! Hai người không sợ thiên hạ họ nói ra nói vào à? Lỡ sau này, ai muốn hỏi cưới mà biết cô một đời chồng,bu cô cũng từng bỏ chồng như thế, thì ai dám rước cô nữa. Mang tiếng chết.

Người thiếu nữ cười vào mặt Chức ròn rã, cái cười như muốn nhổ thẳng vào mặt hắn một bãi nước bọt khinh thường. Ả bảo chức:

- trên đời tôi chỉ sợ không có tiền, chứ chả sợ thiên hạ dị nghị. Họ thì nuôi sống được tôi chắc? Cái lí lẽ cổ hủ ấy chỉ có ở nông thôn thôi. Chứ thành phố làm gì có. Đời chỉ cần có tiền thôi, vung tiền ra thì một đời chồng, chứ cả trăm đời chồng thì đàn ông cũng bâu vài như kiến.

Chức lặng người, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm xuống khiến gã nhớ đến vợ con, mười đồng này ngày mai gã sẽ gửi hết cho chị. Tết nhất cận kề không có tiền thì sắm sửa thế nào được. Nghĩ cũng khổ chị Đài,nhưng còn may là khi Chức đã tỉnh ngộ

Đến khu nhà trọ, cô ả cho Chức xuống xe, cô lân la hỏi thêm:

- Anh tên gì, để sau này tôi còn biết mà gọi. Anh làm được việc phết đấy, nhất định lần sau có việc tôi sẽ bảo anh.

- Tôi tên Chức,khi nào có việc cứ ới tôi nhé. Thế... Cô tên gì?

Cô gái không nói gì chỉ cười trừ, rồi rút trong ví cái danh thiếp lừng. Khổ gã thì làm gì biết chữ mà đưa, nhưng vẫn tỏ vẻ gật gù hiểu biết:

- Tôi tên Thy, sau mà cần gì thì liên hệ hoặc đến nhà tôi. Người như anh thế này... hiếm có lắm đấy nhớ,mỗi tội lại bốc vác... phí chết.

Cô Thy cười giọng đểu như ma làm rồi bất thình lình vỗ đốp một phát vài hai hòn dái khiến Chức nhảy ngược lên như điện giật kêu oai oái,mặt hắn tím ngắt lại tưởng vỡ mất đến nơi. Chức ôm bộ hạ nhắn nhó mặt mày càng làm Thy khoai chí.

Trước khi xuống xe, Thy vẫn nói thêm:

- Này! Tôi bỏ chồng thật...Nhưng... vẫn còn son lắm... nếu mà đằng ấy chiều được tôi... thì... cái gì của tôi cũng là của đằng ấy.

Thy nói xong định ngả đầu tựa vào vai Chức,nhưng hắn nhanh chân mở cửa chạy ra ngoài. Hắn nói vọng vào:

- bảo làm gì thì làm,chứ tôi không làm trai bao đâu. Tôi hứa với vợ tôi rồi. Nếu có việc gì chính đáng cô hãy gọi.

Nói xong, hắn cắp đít chạy vào trong nhà. Thy lườm một cái rõ dài rồi buông câu chửi:

- Mả cha cái loại... đã nghèo lại còn sĩ. Để bà xem mày rúc vào cái váy đụp khắm khú của con vợ bẩn thỉu nhà mày. Hay là mày lại đâm đầu vào cái túi tiền của bà.

Nói xong, Thy đánh xe đi. Chức vào trong phòng mệt mỏi rã rời. Mấy người trong phòng thấy Chức ăn mặc chẳng khác nào trai bao thì mỉa mai gã. Nhưng gã không quan tâm, giở tiền ra đếm rồi cất kỹ tiền đi ngủ. Cả ngày hôm nay hắn mệt quá rồi, đánh một giấc ngày mai lại làm việc.