Phàm Nhân Lão Sư

Chương 2: Hệ thống đây là điên rồi?




Học sinh của hắn Lâm Thế Huy vì tình biến thành nhân vật phản diện, cuối cùng thua cho nhân vật chính và vị hôn thê khiến hắn đội nón xanh. Nói thêm về nhân vật chính, hắn bị giam giữ trong một vòng luân hồi cứ ba mươi ngày hoặc hắn chết đi lặp lại một lần suốt mười ngàn năm. Đến khi vượt ra vòng lặp, hắn lại có một ngàn ngày khởi động lại bất kỳ ngày nào hắn đang sống. Phản diện Lâm Thế Huy không thua cũng uổng.

Thử nghĩ trong mười ngàn năm kia, nhân vật chính thành thạo bao nhiêu kỹ năng, biết bao nhiêu chuyện, hiểu bao nhiêu người.. chưa kể nếu ngày nào hắn "sống" không như ý liền khởi động lại. Lâm Thế Huy mặc dù thắng được, hắn đơn giản chỉ cần khởi động lại ngày đấy liền phản sát trở về, người nói ngưu không ngưu.

Thời điểm Ngô Thần xuyên đến thế giới này thì phản diện Lâm Thế Huy đã thua tan tác, thua cả gia tộc, nhân sinh đi đến phần cuối, đang suy nghĩ tuyệt vọng tự kết liễu. Nếu hắn tự sát thành công, nhiệm vụ của Ngô Thần liền thất bại. Lúc này, Ngô Thần vẫn chưa xác định được vị trí của Lâm Thế Huy.

- Này, ngươi làm gì? Muốn chết đi chỗ khác chết! Đừng làm bẩn mắt ta. - Ngô Thần trong thấy kẻ lang thanh, ăn mặc rách nát lao ra đầu xe tải liền nhảy ra kéo hắn vào lề, miệng không ngừng trách.

Kẻ kia tự sát không thành liền hùng hổ vung tay đấm Ngô Thần. Tay hắn xuyên qua người Ngô Thần, ngã chổng vó, chợt giật mình hoảng sợ lắp bắp:

- Ngươi.. ngươi.. ngươi là người hay quỷ?

- Người sắp chết còn sợ quỷ như ngươi ta đúng là thấy lần đầu. Thật đúng là thế giới muôn màu, chuyện gì đều có thể xảy ra! Khoan đã. Ngươi thấy ta?

Một câu "ngươi thấy ta" như sét đánh vào đầu kẻ muốn tự sát kia, đây không phải câu cửa miệng của hồn ma chuẩn bị quấy phá người hay sao.

- Ngươi đừng tới đây!

Ngô Thần cảm thấy thú vị liền hù dọa hắn một chút:

- Hồi ta còn sống cũng gặp cảnh như ngươi bây giờ. Lúc này mộ ta cũng xanh cỏ rồi, không biết có ai nhớ mà dọn dẹp giúp không? - Nói rồi không quên thở dài.

Kẻ kia choáng váng, trực tiếp ngất xỉu.

- A? Cứ vậy gục ngã, không chịu ngổi một hiệp. Yếu, quá yếu! Ha ha ha. - Ngô Thần dương dương tự đắc.



- Thiện ý nhắc nhở túc chủ. Học sinh của ngươi sắp chết, nhiệm vụ của ngươi sắp thất bại! - Âm thanh điện tử của khí linh không đúng lúc vang lên.

Ngô Thần hoảng hốt chạy gấp, hắn phải nhanh chóng tìm ra Lâm Thế Huy, nhất định không thế để hắn chết, hắn chết đồng nghĩa Ngô Thần cũng không sống được. Học trò thân yêu, ngươi phải chờ lão sư, ngươi không được chết, Ngô Thần vừa chạy vừa âm thầm gào thét. Thế giới này rõ ràng kiểu đô thị, ngươi bảo ta dạy người tu tiên, hệ thống ngươi đây là điên rồi đi.

Khoan đã, có gì đó không đúng. Trí nhớ của Ngô Thần tua lại ba phút trước, bảng thông tin của kẻ lang thang kia hiện lên, cái gì mà tính danh Lâm cái gì Huy? Lâm Thế Huy? Đúng đúng, chính là Lâm Thế Huy.

Ngô Thần đang lao nhanh với tốc độ âm thanh bỗng thắng lại, nếu hắn là thực thể ắt hẳn đã cày nát mặt đường tạo ra hai rãnh dài.

Ngô Thần chạy ngược trở về, hắn từ xa liền thấy hồn của kẻ lang thang chuẩn bị ngồi dậy bước ra khỏi xác, liền vận dụng tất cả khí lực nhảy lên cao, một cú đấm trời giáng vào đầu linh hồn, ép hắn trở về cơ thể, cảnh tượng vô cùng bạo lực.

Linh hồn kia chưa hiểu chuyện gì liền bị đấm nhập vào cơ thể, kẻ lang thang chợt mở mắt ra, hắn cảm giác đầu rất đau, sờ lên thì không cảm thấy vết thương nào, thật kỳ lạ. Hắn cảm thấy có người đang nhìn, liền quay đầu. Ngô Thần đang dùng một nụ cười hắn cho là đẹp trai và thân thiện nhất nhưng trong mắt kẻ lang thang thì nụ cười đấy vô cùng đáng sợ.

Ngô Thần tát cho hắn một cái, hô lớn:

- Không cần ngất. Ta không hại ngươi! Lâm Thế Huy, ngươi mau tỉnh!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ở Trọ Cùng Nhà

2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

3. Ở Ké Nhà Diêm Vương

4. Viết Lại Những Vì Sao



=====================================

Kẻ lang thang - Lâm Thế Huy, chuẩn bị ngất xỉu liền mở mắt nhìn chằm chằm.

- Ngươi biết ta? Đúng rồi, trước kia ta là nhân vật phong vân, ngươi biết ta cũng là bình thường. Nhưng bây giờ người làm quen ta cũng vô ích, ta phá sản rồi, cũng sắp chết, không cho ngươi được cái gì. Ngươi hãy chết ý niệm này đi.

Ngô Thần cười tà mị:

- Ngươi không ta được cái gì nhưng ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn. Bái ta làm thầy, ta dạy ngươi tu hành. Tu có thành quả ngươi liền có mọi thứ ngươi muốn. Thế nào, nghe hấp dẫn chứ?

Lâm Thế Huy nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói ngươi điên rồi đi, không buồn trả lời. Tu hành? Vào chùa miếu hay đạo quán? Cần xuất gia hay không? Tưởng ta là trẻ lên ba hay sao còn dụ dỗ kiểu này. Ta đường đường là tiến sĩ đại học số một thế giới, ngươi lại nói với ta những điều này bảo ta tin hay không tin, vẫn là không tin?

- Này hệ thống, ngươi có thể cho ta ứng trước một chút tích phân đổi chút tu vi không? Học sinh của ta không tin tu tiên rồi. Học sinh là ngươi tìm, ngươi cũng phải có trách nhiệm. (Sau này Ngô Thần giao tiếp với hệ thống đều tự động hiểu là nói thầm, chỉ có hắn và hệ thống nghe được).

- Ta có thể cho ngươi ứng trước một ngàn tích phân nhưng bắt buộc phải đổi thành tu vi Trúc Cơ kỳ. - Hệ thống lên tiếng.

- Được, đổi.

Tu vi Trúc Cơ nhập thể, Ngô Thần cảm giác thần thanh khí sảng, ngựa không dừng vó liền biến hóa ra quả cầu lửa nóng hừng hực trên tay, đưa qua đưa lại trước mặt Lâm Thế Huy, tiếp tục giả giọng thế ngoại cao nhân dụ dỗ nói:

- Lâm Thế Huy, cơ hội chỉ có một lần, qua đi là không thể hối hận. Nhân sinh của ngươi cũng đến hồi cuối, lần này ngươi tự sát ta nhất định không ngăn cản.

Hắn nói nhưng trong lòng không ngừng hô hào nhanh đồng ý, nhanh đồng ý nào, tay giấu sau lưng nắm chặt, ướt đẫm mồ hôi tự khi nào. Lâm Thế Huy há hốc miệng.

- Ta..