Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 391




CHƯƠNG 391

Nhưng cậu biết rõ là tôi luôn kém các môn khoa học, và tôi chỉ đạt năm điểm môn toán trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Bởi vì cậu có ước mơ làm nhà thiết kế, tôi không muốn cậu không có bạn ở trường mới, nên tôi đã từ bỏ chuyên ngành văn học của mình để học thiết kế thời trang cùng cậu.

Cuối cùng cũng tốt nghiệp, sợ cậu ở Đạt Phan bị bắt nạt, tôi lại cùng cậu vào công ty mà tôi hoàn toàn không có hứng thú đó. Suốt hai mươi hai năm, lúc cậu yêu đương suôn sẻ không cần đến tôi, tôi đã biến mất một cách triệt để để tránh làm phiền cậu. Lúc hai người gây gổ nhau, chỉ một cuộc gọi tôi liền đến bên cạnh cậu cùng cậu mượn rượu giải sầu. Tôi giúp cậu đánh nhau, giúp cậu viết thư tình… Cả đời này của tôi đều lẩn quẩn bên cậu, một người tên Thương Mẫn!”

Tô Huệ Phi khóc không thành tiếng.

Thương Mẫn nghe những lời cô ấy nói từ tận đáy lòng, cô đứng ngây ngẩn cả người tại đó, nước mắt tuôn rơi như đê bị vỡ.

“Mạc Hậu từng muốn tôi làm hại cậu, khi cậu vì muốn thắng thi đấu mà nói lời tệ hại với tôi, khi giữa tôi và Chu Lị Lị cậu đã chọn Chu Lị Lị… Thế nhưng tôi đã không làm vậy, bởi vì cậu là người bạn tốt nhất của tôi.

Sở dĩ tôi bị Mạc Hậu bắt cóc là vì tôi muốn nắm lấy cái thóp của cô ta để làm hòa mối quan hệ của chúng ta. Tôi không biết đó là một cái bẫy, tôi không biết điều cô ta muốn là mạng sống của tôi, nhưng cho dù cô ta muốn tôi chết vì cậu, tôi cũng chưa bao giờ trách cậu. Tôi sợ chết, nhưng lại càng sợ cô ta dùng tôi làm vật thương lượng để làm hại cậu!”

“Tớ biết…” Thương Mẫn như nghẹn ở cổ họng.

“Cậu vốn dĩ không biết!” Tô Huệ Phi lại rống lên giận dữ.

“Thương Mẫn, cậu chăm chú lắng nghe cho rõ cho tôi, tôi đã chịu đủ rồi, chịu đủ cảm giác là phụ kiện của cậu rồi. Tô Huệ Phi tôi cũng là con gái rượu được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, cũng là một cô gái tốt có ước mơ phải theo đuổi. Tôi không cần sự thương hại mà cậu tự cho là đúng, và không cần cậu bố thí những thứ và những người mà cậu không cần!”

Tô Huệ Phi nói những lời này như trút được nỗi lòng, ánh mắt hời hợt đó khiến tim Thương Mẫn đau như dao cắt.

Cô không biết Tô Huệ Phi đang nghĩ gì, nhưng cô đã nhận ra rằng khi cô cố gắng theo đuổi một điều gì đó, tình bạn mà cô cho là rất bền chặt này đã sinh ra rạn nứt rất lớn vì sự ích kỷ và sự tự cho mình là đúng của cô.

“Tôi có thể đi được chưa?” Tô Huệ Phi hỏi cô.

Tay Thương Mẫn duỗi ra lại chầm chậm thu trở về, mắt cô đỏ bừng, cuối cùng muôn vàn lời nói vẫn không thể nói ra vào giây phút này.

Tô Huệ Phi sải bước rời đi, liên tục không có dừng lại, Thương Mẫn nhìn theo bóng lưng cô, hai mắt nhòe lệ.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, trong chốc lát, bị cảm giác mệt mỏi ăn mòn.

Sao lại như vậy… Sao lại thành ra thế này?

Rõ ràng là cô có thể cảm nhận được Tô Huệ Phi thích Lê Chuẩn và Lê Chuẩn cũng thích Tô Huệ Phi.

Nhưng rốt cuộc là tại sao, tại sao Tô Huệ Phi lại nghĩ là cô đang cưỡng ép nhét thứ mà cô không cần vào tay cô ấy?

Lê Chuẩn xuất sắc như vậy, không phải là thứ mà cô không cần. Cô muốn Tô Huệ Phi có thể sống tốt hơn, nên mới làm tất cả những điều này.

Mâu Nghiên từ cửa chính bước ra, nhịp bước lo lắng ban đầu hơi chậm lại khi nhìn thấy Thương Mẫn ở cửa. Anh bước đến bên Thương Mẫn và cau mày khi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng muốn chết của cô.

Mặc dù anh không hiểu suy nghĩ của các cô gái bọn họ, nhưng anh có thể khẳng định rằng cô và Tô Huệ Phi đã vì một người đàn ông khác mới cãi nhau thành ra như vậy.

“Mâu Nghiên.” Thương Mẫn khóc nức nở: “Em thật sự đã sai sao?

Mâu Nghiên chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm.

“Ừm.” Anh đáp.