Oan Gia Tiền Định: Kết Hôn Với Tình Cũ

Chương 6: Mối Tình Đầu Của An Chi.




Dứt lời, Thẩm Tố Nhi liền ngay lập tức chạy ra khỏi văn phòng của em trai mình. Trông cô ấy có vẻ rất quyết tâm trong việc chiếm lấy trái tim của Nghiêm Tống. Thẩm Hạo Thần nhìn chị mình rồi chợt lắc đầu, thực ra chị gái của anh cũng xinh xắn đấy chứ nhưng vì cái tính cách kỳ lạ của chị ấy khó tìm được chàng trai có thể chịu đựng được nên đến giờ tiểu thư nhà họ Thẩm vẫn còn độc thân.

Thẩm Tố Nhi xuống canteen của công ty thì thấy Nghiêm Tống đang ngồi dùng bữa, trong mắt của Tố Nhi thì Nghiêm Tống giống như một hotboy học đường vậy, khiến cô ấy chết mê chết mệt. Để tiếp cận người mình thích, Thẩm Tố Nhi đã không ngần ngại ăn đồ ăn dành cho nhân viên công ty, cô ấy bê khay đồ ăn của mình đến chỗ Nghiêm Tống nhưng bất chợt nhìn thấy một nữ nhân viên khác tiếp cận Nghiêm Tống trước mình.

“Thư ký Nghiêm, chỗ này… đã có ai ngồi chưa thế?” nữ nhân viên đó khẽ hỏi.

Nghiêm Tống ngẩng đầu lên, còn chưa kịp trả lời thì Thẩm Tố Nhi đã bê khay đồ ăn đến, chủ động ngồi đối diện Nghiêm Tống rồi thẳng thừng đáp:

“Chỗ này có người ngồi rồi nhé.”

Nữ nhân viên kia nhận ra Thẩm Tố Nhi nên đã ngay lập tức cúi đầu rời đi. Thẩm Tố Nhi mỉm cười mãn nguyện, nếu cô ấy đến chậm tí nữa thì Nghiêm Tống đã bị cướp mất rồi.

“Thẩm tiểu thư, sao cô lại…”

“Chẳng lẽ tôi không được ăn đồ ăn ở công ty mình à?”

“Ý tôi không phải như vậy.”

Thẩm Tố Nhi cầm đũa gắp một miếng thịt từ khay thức ăn của mình bỏ sang bên khay thức ăn của Nghiêm Tống, điều này khiến cậu ấy vô cùng kinh ngạc.

“Cậu ăn thêm đi, A Tống thích nhất là thịt rang mà.”

Nghiêm Tống im lặng nhìn gương mặt rạng rỡ của Thẩm Tố Nhi, cô ấy đã tìm hiểu rất kĩ về sở thích cũng như sở đoảng của Nghiêm Tống nhưng dường như điều đó khiến cậu ấy không được thoải mái. Nghiêm Tống bất ngờ trả lại miếng thịt cho Tố Nhi, sau đó bê khay đồ ăn của mình đứng dậy kèm một câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại có tính sát thương cao:

“Xin tiểu thư đừng làm những việc như hôm nay nữa, tôi không ép tiểu thư phải ăn cơm ở công ty hay là nhường thịt cho tôi, điều tiểu thư làm chỉ khiến cho tôi khó xử thêm mà thôi.”

Thẩm Tố Nhi trầm mặc cúi nhìn miếng thịt ban nãy, cô ấy có chút ấm ức vì những lời nói giống như một lời từ chối của Nghiêm Tống. Vì không chịu được nên cô ấy đã lập tức đứng dậy, đập hai tay xuống mặt bàn, nhìn về hướng Nghiêm Tống rồi hét to:

“Nói cho cậu biết A Tống, bổn tiểu thư thích cậu nên bổn tiểu thư sẽ không bỏ cuộc đâu. Cho dù cậu có thấy tôi phiền phức thì tôi sẽ khiến cậu phải thích tôi, tôi thề đấy!”

Giọng nói khủng khiếp của Thẩm Tố Nhi khiến những nhân viên đang ngồi ăn cũng phải giật mình sửng sốt. Nghiêm Tống đang đi cũng chợt dừng lại, cậu ấy biết rõ Tố Nhi có tình cảm với mình nhưng lại làm ngơ như không hề biết. Lời tỏ tình ban nãy của Tố Nhi giống như một lời đánh dấu chủ quyền và lời cảnh cáo đến toàn bộ nhân viên nữ ở trong công ty này.

Sau lời tỏ tình của chị gái chủ tịch tập đoàn SanFia dành cho thư ký của chủ tịch, tất cả nhân viên trong công ty đều xúm đầu lại bàn tán rôm rả. Thẩm Tố Nhi thì không để ý đâu nhưng Nghiêm Tống có chút không thoải mái, cậu ấy siết chặt lấy khay đồ ăn sau đó lập tức bước đi mà không có một lời đáp lại.

Thẩm Tố Nhi buồn bã ngồi xuống gắp miếng thịt ban nãy bỏ vào miệng, cô ấy vừa nhai vừa hậm hực giận dỗi.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu Nghiêm Tống, tôi nhất định sẽ khiến cậu thích tôi.”

Cùng thời điểm ấy tại nhà hàng Halan.

Cố Hiên dẫn An Chi đến một nhà hàng mà anh ấy thường hay ăn để giới thiệu món ăn của nơi này cho cô, vì biết cô là người rất thích ăn những món ăn ngon nên anh ấy mới đưa cô tới đây.

Hai người họ vừa ăn vừa thoải mái trò chuyện, dù ở công ty là cấp trên cấp dưới nhưng ở ngoài họ khá thân thiết. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Cố Hiên reo lên, anh ấy nhìn vào màn hình rồi bất chợt cầm điện thoại đứng dậy.

“An Chi, anh đi nghe điện thoại một lát nhé?”

“Vâng.”

Cố Hiên vừa đi một lúc thì đột nhiên có một người đàn ông đi đến tiếp cận An Chi. Anh ta nhuộm tóc đỏ, đeo khuyên tai trông rất lòe loẹt, tự dưng đến chỗ của An Chi rồi mỉm cười nói:

“Chà, thì ra là người quen, là Lục An Chi đây mà.”

An Chi giật mình ngước mắt lên, lúc bắt gặp gương mặt của người đàn ông đó cô bỗng giận dữ.

“Dương Chí Thành?”

Dương Chí Thành là mối tình đầu của An Chi nhưng hắn ta rất hãm, đúng chuẩn một trapboy thực thụ vì cô đã bị anh ta cắm sừng. Cô căm ghét tên đàn ông thích trêu đùa tình cảm này, mặc dù cô và hắn cũng chia tay được một thời gian rất rất lâu rồi.

“Người đàn ông mặc vest ban nãy là bạn trai mới của cô đấy à? Trông cũng đẹp trai đấy nhỉ?”

Lục An Chi trừng mắt lườm Dương Chí Thành, cô hạ giọng nói:

“Chuyện của tôi thì liên quan gì đến anh, nhìn thấy anh là tôi đã ngứa mắt rồi.”

“Chà, cô vẫn độc mồm độc miệng như hồi ấy. Tôi nói này, nếu cô cứ giữ cái tính cứng đầu khó bảo như thế này thì còn lâu cô mới kết hôn được, rồi cái tên bạn trai kia của cô cũng chia tay cô mà thôi.”

Dương Chí Thành ra sức châm chọc An Chi khiến cô nổi cơn điên lên, cô hít một hơi thật sâu rồi cầm ly nước hất thẳng vào mặt của cái tên đáng chết đó.

“Cút đi, đừng ở đó mà nói nhảm.” An Chi nghiến răng, tay cô siết chặt chiếc cốc kiềm chế sự tức giận.

Dương Chí Thành bị hất nước ướt hết người nên không tránh khỏi việc nổi cáu, hắn ta trừng mắt nhìn cô sau đó vung tay lên định đánh An Chi.

“Sao cô dám hả?”

Bộp!

Tuy nhiên ngay lúc hắn định tát An Chi thì Cố Hiên bất chợt xuất hiện và ngăn cản hành động bạo lực ấy. Cố Hiên tức giận bẻ cổ tay của Chí Thành khiến hắn đau điếng người.

“Ở chỗ công cộng mà anh dám ra tay đánh con gái, không biết nhục sao?”

Dương Chí Thành vội vàng ôm cổ tay rời khỏi nhà hàng, hắn liếc mắt lườm An Chi và Cố Hiên rồi lập tức chạy mất.

Bữa trưa đang ngon lành tự nhiên bị tên Dương Chí Thành đó phá hỏng, cả hai người họ không ăn nữa nên đã cùng nhau trở về công ty. Trên đường đi, Cố Hiên mới tò mò hỏi An Chi về người đàn ông ban nãy:

“Cái tên ban nãy định đánh em, hắn ta là ai vậy?”

Lục An Chi khẽ thở dài:

“Anh ta là Dương Chí Thành, mối tình đầu của em.”

“Sao hắn lại cư xử một cách thô lỗ như thế không biết?” Cố Hiên đập tay vào vô lăng.

“Hắn là một tên tồi tệ, hắn đã trêu đùa tình cảm của em trong suốt một năm. Với người khác, mối tình đầu đối với họ là mối tình khó phai nhất nhưng đối với em nó chẳng khác nào địa ngục.”

Cố Hiên quay sang nhìn An Chi, anh ấy trông có vẻ đang lo lắng điều gì đó rồi bỗng hỏi cô:

“Vậy sau khi chia tay hắn, em có hẹn hò với ai không?”

“Có ạ, em có quen một người, là vào năm lớp 11. Đó cũng là người mà em quen lâu nhất nhưng mà sau cùng bọn em vẫn chia tay, từ đó đến giờ đã được 4 năm rồi.”

Sau khi nghe An Chi nói xong, Cố Hiên bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Anh ta mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ:

“Vậy có nghĩa là hiện tại anh vẫn còn cơ hội nhỉ?”