Ở Rể

Chương 297




Nhạc Phi bị kết án tử trong tù, còn tổ phụ của Dịch Quy thì từ đó như bị trầm cảm. Dù tiên đế có an ủi thế nào đi nữa, ông ấy cũng không bao giờ rèn kiếm, cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào của hoàng tộc nữa. Dịch Vô Lý cũng dặn con cháu đời sau không được vào cung làm quan.

Mọi người không thể hiểu tại sao một hộ vệ nhỏ nhoi lại khiến cho Dịch Vô Lý day dứt đến nỗi cơm không chịu ăn, nước không chịu uống như vậy. Từ đó, cơ thể Dịch Vô Lý ngày càng yếu, sau cùng bị giết hại ở cánh đồng lúa phía Nam thành.

Người khác không biết, nhưng Dịch Quy biết.

Tổ phụ nói Nhạc Phi là người tốt, một vị tướng tài giỏi, sau này nhất định sẽ là trụ cột của đất nước.

Nhưng ông ấy đã thất bại trong việc bảo vệ Nhạc Phi. Sau khi Nhạc Phi qua đời, thương Lịch Tuyền được chôn cất cùng Nhạc Phi.

Dịch Quy cũng làm theo lời dặn của tổ phụ và chôn cất ông ấy bên cạnh Nhạc Phi.

Mọi người đều chế giều Dịch Vô Lý là kẻ điên rồ vì trọng dụng một hộ vệ như vậy. Hộ vệ này chết thì ắt sẽ lại có người khác thay thế.

Họ không ngờ rằng hơn mười năm sau, một kẻ điên khác lại xuất hiện ở triều đại nhà Ngụy, chính là Tiêu Lâm.

Giống như Dịch Vô Lý, hắn đã trao thanh kiếm quý giá cho hộ vệ của mình, như vậy thì có gì khác so với việc Dịch Vô Lý tự mình rèn ra thương Lịch Tuyền và đưa nó cho Nhạc Phi? Thực sự rất khó hiểu! Làm sao một kẻ thấp kém có thể có được vũ khí tốt như vậy?

Tiêu Lâm cúi đầu, nguyên nhân cái chết của Nhạc Phi thời nhà Nguy cũng giống như Nhạc Phi của Hoa Hạ.


Dịch Vô Lý đã biết kết quả nhưng không thể cứu Nhạc Phi nên cảm thấy tội lỗi.

Dịch Vô Lý là một sinh viên ngành khoa học, không giỏi đấu đá mưu quyền, khó lòng sống sót trong những cuộc tranh giành quyền lực như vậy. Trong thời đại này, ông ấy có muốn cứu ai thì cũng bất lực.

"Gã quý tộc và phu nhân của hắn là ai?" Tiêu Lâm lạnh lùng hỏi. Những vị tướng trung lương chết thảm, Nhạc Phi không phải người đầu tiên, Tân Bát Phương cũng không phải người cuối cùng.

"Thúc tổ, thôi bỏ đi, mọi chuyện đều qua rồi", Dịch Quy tức giận nhưng lắc đầu buồn bã, tổ phụ của y đặc biệt dặn dò con cháu không nên nhúng tay vào triều chính. Chuyện lúc đó coi như bị chó cắn, nếu bị chó cắn, làm sao ta có thể cắn lại nó cơ chứ?

Lời nguy biện này chỉ là sự hèn nhát và bao dung của một kẻ yếu đuối mà thôi!

Tiêu Lâm ánh mắt nghiêm nghị, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Dịch Quy: "Đúng vậy, không chỉ phải cắn lại! Còn phải đánh vỡ đầu nó!”

"Nói cho ta biết, gã quý tộc đó là ai?" Kẻ đó nhất định là một kẻ giết người một cách dễ dàng và vô lý! Cũng là chủ nhân của gã giang hồ ở ruộng lúa phía Nam thành!

Dịch Quy kinh hãi: “Thúc tổ, không thể nào, hắn giết hộ vệ của tổ phụ thì cũng thôi đi, sao có thể giết cả tổ phụ của ta?”

"Nếu không, Dịch Vô Lý chết ở ruộng lúa phía Nam thành còn có thể là tác phẩm của ai? Nếu không, ai là kẻ phái gã giang hồ đó đến mưu sát ta ngay sau kỳ thi Đình?" Tiêu Lâm nghiến răng nghiến lợi, Dịch Vô Lý đã tha cho con chó đó,

nhưng nó vẫn tiếp tục Làm điều ác!

"Ý thúc tổ là, kẻ đó ngay từ đầu không phải nhắm tới Nhạc Phi mà là nhắm tới thúc tổ của ta?"

Sẽ thuận tiện hơn nhiều nếu giết hộ vệ trước và sau đó giết chủ nhân của hắn. Tiêu Lâm gật đầu, tiến lại gần một bước: "Hoàng tộc có gì đáng sợ như vậy? Đừng sợ hắn. Nói cho ta biết, thúc tổ trong lòng ắt có tính toán".

Dịch Quy giật mình.

Đây không phải là chuyện nhỏ!

Tân Bát Phương vừa mới trúng độc chết, bản thân Tân phủ cũng gặp nguy hiểm. Vậy mà thúc tổ không những không tránh xa mà còn muốn tự mình nhảy vào núi đao biển lửa?

Lúc bấy giờ, kẻ vu oan cho Nhạc Phi chính là vương phi của Thi Sỉ.


Thi Sĩ là con sói già hiểm ác! Lão ta còn độc ác và thâm hiểm hơn Kiếm Sỉ rất nhiều!

Tuy nhiên, lúc đó người phụ nữ này còn chưa phải vương phi. Mà chỉ là một tiểu thiếp.

Chính thất chết vì bệnh tật, bà ta dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp mà trở thành vương phi.

Ah!

Hoá ra kẻ mà Tiêu Lâm không thể động tới trong lời Tống Trí chính là Thi Si! Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Trước khi Tống Trí chết, ông ta còn muốn lừa gạt Tiêu Lâm!

Dáng vẻ ngạo mạn của Tống Trí vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn: “Ngươi cho. rằng đó là Tam Si sao?”

Ông ta còn hét lên: "Ngươi sẽ không thể nào ngờ tới người này! Ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói cho ngươi biết!"

Lại còn vĩnh viễn không bao giờ biết.

Vậy mà Tiêu Lâm biết được sau ba ngày.

Tống Trí là một tay sai, chỉ e ông ta cũng không thực sự muốn lừa gạt Tiêu Lâm. Dù sao Ngụy giám quốc và Tam S¡ đều là cấp trên của ông ta, sao bọn họ phải giải thích rõ ràng như vậy với một tên lâu la như Tống Trí chứ.


Thi Sỉ có tài văn chương kiệt xuất, tâm cơ khó đoán và thủ đoạn độc ác.

Khi đó Dịch Vô Lý chạy đôn chạy đáo tìm cách cứu Nhạc Phi, trong triều không ai thèm để ý. Chỉ là một hộ vệ nhỏ nhoi, tại sao bọn họ lại chọn đắc tội với một vị vương gia chỉ vì một tên hộ vệ cơ chứ?

Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Dịch Vô Lý khi đó thất vọng như vậy.

Triều đình là một nơi đen tối, những kẻ ăn thịt hút máu người không để lại dấu vết.

Một người chết đi nhưng tất cả đều vô cảm.

"Bà ta tới rồi".

Dịch Quy chỉ tay, Tiêu Lâm quay đầu lại, hắn nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, được một người hầu cẩn thận dìu đi. Khuôn mặt bà ta trang điểm kỹ càng, trông không hê giống người đi dự đám tang, giống như đang đi buôn chuyện

hơn. Trên người bà ta còn đầy trân châu hạt lựu kêu leng keng.

"Ai dà, gần đây xui xẻo quá, hết tham dự tang lễ ở Tân phủ xong còn phải tới Tống phủ nữa, mặt ta sắp đông cứng lại vì bị gió tạt rồi".