Nữ Phụ Vs Tác Giả

Chương 47




Trong lòng Thất Thất không nhịn được gào rú, mụ tác giả này rốt cuộc để tiểu Chiêu trải qua những việc gì? Tại sao từ một đứa bé tràn đầy sức sống lại biến thành bộ dạng như thế này?!

Sai người mở khóa phòng giam ra. Cô hai bước chập làm một, vội vã đi vào.

“Tiểu Chiêu, em đừng dọa chị.” Cô đưa tay, kéo thằng bé từ trên mặt đất dậy.

Đột nhiên Đệ Ngũ Chiêu che đầu không ngừng run rẩy, “Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi, ca ca, em không cố ý! Em xin lỗi…”

“Tiểu Chiêu, em tỉnh táo lại chút đi!” Thất Thất lo lắng lay thằng bé, nhưng thằng bé vẫn sợ hãi run rẩy, hai tay liên tục gãi hai cánh tay.

Dưới tình thế ép buộc, Thất Thất một chưởng chặt vào gáy nó. May mắn lúc trước đã quen chặt Cố Cẩn Hi, bây giờ nắm rõ lực nên càng thêm quen. 

Ngồi xổm người xuống, cõng thằng bé ra ngoài. Bất luận thế nào, rời khỏi nơi quỷ quái này rồi tính tiếp.

*

“Công tử, tôi có một chuyện không rõ.” Dạ Hoan cung kính đứng ở sau lưng Dạ Tước Thư, thấy Dạ Tước Thư đang nhìn về phương xa hơi liếc nhìn qua, gã khó hiểu hỏi, “Đệ Ngũ Chiêu tuổi còn quá nhỏ, với lại võ nghệ không hẳn thành thạo, để cho nó đi ám sát cẩu hoàng đế, thất bại là đương nhiên, vì sao công tử biết rõ kết quả sẽ như thế ngay từ ban đầu, còn muốn nó lấy trứng chọi đá?”

“Giữ ở đây cũng vô dụng, chi bằng để Đệ Ngũ Uyên cứu nó, trở thành một cây cung giấu bên cạnh hắn. Đợi tương lai hắn ta đánh chiếm Đại Mạch, lại do đích thân em ruột của hắn tiễn hắn về trời, chẳng phải càng thêm thú vị ư?”

“Công tử anh minh.”

Dạ Tước Thư hơi khép mắt lại, làm như vô ý hỏi, “Hoan thúc, bên Đại Yến có tin tức gì không?”

“Lúc Thập Lý Dạ đang đưa tiểu thư quay về, bị Tiêu Thiên Tác đả thương, nàng ấy nhân cơ hội đề xuất yêu cầu với Yến Hoàng để Tiêu Thiên Tác dẫn binh tấn công Đại Mạch. Hiện tại chưa có thông tin nói Yến Hoàng đồng ý, nhưng tin chắc kết quả sẽ không kém là bao.”

“Thật sao?” Dạ Tước Thư bất giác vuốt ve món đồ trang sức hình bán nguyệt trên cổ tay, “Thập Lý Dạ bị thương… có nghiêm trọng không?”

“Nếu không phải Tiêu Nhan Lạc kịp thời chạy tới, e rằng tính mạng khó bảo toàn.” Dạ Hoan có chút lo lắng giương mắt nhìn cậu ta, “Công tử, Thập Lý Dạ đã không còn là nha hoàn giúp việc Thập Lý có thể theo bên công tử nữa, mà là hoàng phi Thập Lý Dạ của Đại Yến. Công tử, chớ đừng bởi vì nàng ấy mà xao nhãng đại nghiệp phục tộc.”

Dạ Tước Thư chỉ thờ ơ liếc tới, “Hoan thúc, tất nhiên ta hiểu mình làm cái gì, kể từ khi bước lên con đường phục tộc, ta chưa từng nghĩ sẽ quay trở về. Về phần nàng ấy…” Con ngươi lạnh lẽo vụt qua một tia dịu dàng, “Hiện giờ cũng chỉ là một quân cờ trên con đường phục tộc của ta. Chỉ là một quân cờ mà thôi.”

“Công tử có thể nghĩ thông suốt là tốt.” Dạ Hoan yên tâm thở phào.

“Hoan thúc.” Dạ Tước Thư đưa tay vuốt tóc mai đen tuyền, nhìn mặt sông mênh mông mịt mờ, “Ngày mai chúng ta lên đường tới Đại Yến. Có một số việc, vẫn nên tự mình làm sẽ an tâm hơn.”

"Vâng"

*

Mấy ngày gần đây binh hoang mã loạn, không ít chủ quán nhân cơ hội đẩy giá lên cao. Vì thuê một căn phòng trọ, Thất Thất đã cùng với ông chủ cò kè mặc cả hai canh giờ, ông chủ không chịu nhượng bộ, cuối cùng cô vẫn đành lôi ra lệnh bài của Cố Cẩn Hi cho cô, mới khiến ông chủ nhượng bộ.

“Hứ! Đợi lão nương có cơ hội, nhất định sẽ phá hủy khách điếm này của ông!” Thất Thất cõng Đệ Ngũ Chiêu lên phòng trọ trên lầu, vừa nhẹ nhàng đặt Đệ Ngũ Chiêu lên trên giường, vừa lẩm bẩm chửi rủa.

Dường như Đệ Ngũ Chiêu ngủ không được yên ổn, cảm thấy Thất Thất muốn rời đi, hai tay túm chặt lấy tay cô không thả.

Thất Thất cứng người, xoay đầu lại, đối diện với đôi mắt to bất chợt mở ra của nó, “Tiểu Chiêu, em tỉnh rồi à.”

“Ngươi là ai? Ta gặp ngươi bao giờ chưa?” Đệ Ngũ Chiêu nhíu hàng lông mày đẹp, hai tay vẫn không chịu buông.

“Chị là chị… ừm, là tỷ tỷ của em, Cố Nghê Thường.”

“Tỷ tỷ? Nghê Thường?” Đệ Ngũ Chiêu chớp đôi mắt to, thăm dò nhìn cô, dường như không tin tưởng lắm.

“Ừ. Đúng rồi, mau, gọi tỷ tỷ đi!” Lúc này Thất Thất cực kỳ hăng hái, tiểu Chiêu lúc nào cũng kêu cô tiện nhân này tiện nhân nọ. Nếu khiến cái miệng nhỏ của thằng bé nhả ra một câu tỷ tỷ, không biết sẽ thú vị dường nào.

Chân mày Đệ Ngũ Chiêu nhíu chặt hơn, đống nếp nhăn nhỏ trên mũi chun lại như trái mướp đắng, trả lời vô cùng dứt khoát, “Không muốn.”

“Tại sao không muốn, chị lớn tuổi hơn em, trẻ con phải biết lễ phép! Mau lên, gọi tỷ tỷ đi!” Thất Thất dùng một cái tay khác không bị nắm, định sờ đầu của nó, đột nhiên dừng lại.

Nhớ tới cảnh tượng tiểu Chiêu khóc lóc rời đi ngày hôm đó. Lúc ấy có một suy đoán nảy ra, chẳng lẽ tiểu Chiêu thích cô?! Nếu là như thế thật, thật sự có chút phiền phức, cô cũng không phải luyến đồng phích.

Tay của cô còn chưa đụng tới đầu của thằng bé, nhưng nó lại chủ động nhào tới, ôm chặt lấy eo của cô, “Nghê Thường, Nghê Thường! Về sau em sẽ gọi chị như vậy.”

“Ơ…” Thất Thất lập tức cứng đờ, hơi đẩy nó ra, vô cùng nghiêm túc chăm chú nhìn nó, “Tiểu Chiêu, chẳng lẽ em thích chị?”

Đệ Ngũ Chiêu, vô tội nhìn chằm chằm trở lại…

“Nghê Thường, chị nói gì vậy? Chị không phải là tỷ tỷ của em à, chẳng lẽ em phải ghét tỷ tỷ?” Mắt to tròn lấp lánh, trong veo như nước, thiên chân vô tà, không bao lâu, Thất Thất liền đầu hàng.

Cô quên mất, hiện giờ tiểu Chiêu đang mất trí nhớ.

Thở dài thườn thượt, an ủi vuốt xuôi tóc của thằng bé, “Tiểu Chiêu, chị ra ngoài một lát, em tự mình… hừm, chơi nhé.” Vốn định nói để nó tự ngủ, nhưng nhìn vào ánh mắt tràn đầy sức sống của nó, đành phải đổi lời nói.

Đệ Ngũ Chiêu buông tay, nhìn cô đứng lên định đi ra ngoài, cuống quít đứng dậy, đuổi theo, túm chặt ống tay áo của cô, “Nghê Thường, chị muốn đi đâu, em cũng đi theo!”

Thất Thất nhìn ánh mắt sợ hãi của nó, lúc trước chưa từng thấy qua, bất đắc dĩ dắt tay của nó, “Được rồi, em đã có thể xuống giường, vậy chị em mình xuống ăn cơm nhé.”

Mãi không nghe thấy tiếng thằng bé đáp, Thất Thất nghi hoặc quay đầu nhìn nó, “Tiểu Chiêu?”

“Nghê Thường, có phải trước đây chúng ta thường dắt tay nhau không? Tại sao cảnh này cứ quen thuộc thế nào ấy?”

“Vậy cũng đúng.” Thất Thất nhớ lại, trước kia mỗi lần lén ra ngoài dạo phố cũng tiểu Chiêu, đều là nắm tay. Như vậy thì…

“Tiểu Chiêu!” Thất Thất rất nghiêm túc chăm chú nhìn nó

"Dạ?"

Đệ Ngũ Chiêu còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy cô đột nhiên cúi đầu xuống, che ánh mặt trời. Bóng râm to lớn bao phủ. Cảm xúc ấm nóng trên môi, khiến cho  mặt của nó đỏ rần.

“Như vậy, liệu có nhớ gì không?” Thất Thất kiềm chế gào thét trong lòng, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn nó. Không ngờ, thời gian trôi qua lâu như vậy, tiểu Chiêu vẫn non mịn như thế! Khiến cho tư tưởng muốn nắn bóp bị cất giấu bấy lâu nay bùng phát.

Đệ Ngũ Chiêu che đôi môi, mắt lóe lên, khó chịu quay đầu đi, giọng cực kỳ nhỏ mắng, “Không biết xấu hổ!”

“Em nhớ lại rồi, phải không?” Thất Thất cười cong mắt, phản ứng của nó rõ ràng giống hệt như xưa. Quả nhiên phải kích thích mới được.

“Sao tỷ tỷ có thể đối xử với đệ đệ như vậy chứ hả?! Không biết xấu hổ!”

Thất Thất nhụt chí, xem ra vẫn phải tốn kém mời đại phu rồi! Vốn tưởng rằng có thể tiết kiệm một khoản bạc, đợi đưa nó tới quân doanh của Đệ Ngũ Uyên rồi mới mời thầy thuốc chữa trị. Nhưng bây giờ thằng bé chẳng biết cái gì, dắt nó tới quân doanh có ổn không đây trời?

“Ai.” Thở dài ngao ngán, vô cùng chán nản, “Tiểu Chiêu, chúng ta đi ăn cơm trước đã, mấy thứ khác, ăn no rồi bàn tiếp.”

*

“Nghê Thường, chúng ta đang đi đâu vậy?” Vừa ăn trưa xong, Thất Thất đã lôi kéo nó ra ngoài. Đệ Ngũ Chiêu một tay cầm lấy của cô, một tay cầm xâu kẹo hồ lô thích thú cắn.

“Khám bệnh cho em.” Thất Thất đánh giá xung quanh, dựa theo chỉ dẫn của ông chủ quán trọ, chắc phải quanh quanh đây, nhưng tại sao không thấy cái cửa chính nào treo ba chiếc đèn lồng màu vàng nhạt. “Vòng vòng vèo vèo nhiều đến vậy, rốt cuộc cái Hoạt thần tiên gì đó đang trốn ở xó xỉnh nào?”

“Em không có bệnh!” Đệ Ngũ Chiêu liều sức kéo tay cô lại, không chịu tiến lên phía trước.

Thất Thất ngoảnh đầu lại, hơi ngồi khom người xuống, tầm mắt ngang bằng, “Tiểu Chiêu, em mất trí nhớ, phải chữa.”

Đệ Ngũ Chiêu híp mắt, như chặt đinh chém sắt, “Em không có mất trí nhớ!” 

“Không mất trí nhớ hả?” Thất Thất nghi ngờ nhìn chằm chằm vào thằng bé, “Được thôi, em nói thử xem em có mấy người chị nào. Nếu trả lời đúng thì không đi nữa.”

“Cái này…” Thằng bé nhìn vào mắt của cô thăm dò, “Hai… Hai?”

“Gì cơ?” Thất Thất cười xấu xa, “Ít vậy sao?”

“Không, vừa rồi là em chọc chị cười thôi, thật ra hơn cả hai, là… ba.”

“Ai.” Thất Thất bất đắc dĩ xoa xoa đầu của nó, “Tiểu Chiêu, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi tìm Hoạt thần tiên gì đó thôi.”

“Em nói không là không…” Còn chưa nói xong, đột nhiên Đệ Ngũ Chiêu cảm giác không ổn, xung quanh con hẻm nhỏ này hình như có vài người đang ẩn núp. Lúc trước chưa cử động nên không thể phát hiện, hiện giờ, châm nhỏ kia bay tới, tiết lộ vị trí của bọn chúng.

Không còn thời giờ giải thích cặn kẽ cho cô. Kéo giật tóc cô xuống.

Thất Thất bị đau cúi người xuống, vừa vặn tránh thoát được một cây châm nhỏ.

“Tiểu Chiêu, sao em giật tóc chị?”

Đau đến nước mắt lưng tròng, Thất Thất tức giận nhìn trừng trừng vào nó, lại phát hiện thằng bé cũng không để ý tới vẻ mặt của cô, đôi mắt cảnh giác quan sát bốn phía. Thất Thất nhìn lên, tất nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

“Tiểu Chiêu?”

Đệ Ngũ Chiêu khom lưng nhặt cục đá trên đất, ước lượng trọng lượng, thuận tay ném lên trên nóc nhà.

‘Bịch bịch’ một tiếng, giống như tiếng vật nặng rơi xuống đất, kèm theo tiếng kêu thảm thiết, Thất Thất ngốc đến mấy cũng hiểu bốn phía có mai phục.

“Bị phát hiện rồi! Các anh em tiến lên!” Một tiếng thét to ra lệnh, bốn năm gã đàn ông mặc áo đen che mặt cầm theo đại đao xông tới.

“Nghê Thường, lát nữa chị nhân cơ hội trốn vào một bên, đừng lên tiếng.” Đệ Ngũ Chiêu giật giật vạt áo của cô, cũng không nhìn cô, nhỏ giọng ra lệnh.

Thất Thất cúi đầu, nhìn đứa bé trai tám tuổi, bọn cô có nên đổi vai cho nhau không?

Mắt thấy những gã đàn ông áo đen kia xông tới, tiểu Chiêu không những không bỏ chạy, ngược lại đâm đầu xông lên, linh hoạt tránh né giữa rừng đao. Thất Thất nhìn thấy mà chấn động lòng người. Vịn vào chân tường, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Lúc trước cũng biết tiểu Chiêu biết một chút võ công, nhưng cô hoàn toàn không muốn tin, một đứa bé tám tuổi có thể có bao nhiêu lợi hại. Lúc trước nhìn thấy nó tỷ thí với Lạc Nhan Cơ, võ công còn non nớt, lúc này nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của thằng bé, có thể thấy được lúc đó nó với cô ấy ẩu đả không có đánh, chỉ có náo loạn mà thôi. Nếu thằng bé thật sự đánh với cô ấy, cô không biết sẽ bị đánh thành cái dạng gì nữa.

Mắt thấy nhóm huynh đệ từng người ngã xuống, gã áo đen cũng không ngu ngốc, nhìn kẻ vẫn chui nhủi một bên không có người bảo vệ, “Bắt tên này trước đã!”

“Không thể nào…” Nhìn mấy tên áo đen kia vây quanh, Thất Thất vội vàng lui về phía sau, lại không chú ý sau lưng có một đoạn bậc thang. Chân bước hụt liền ngã xuống.

“Nghê Thường!” Đệ Ngũ Chiêu hét to một tiếng, hốt hoảng muốn chạy tới, lại bị gã áo đen bên cạnh chặn đường.

Lăn nhanh xuống dọc theo cầu thang, cũng may thềm đá không nhiều bậc, chỉ chốc lát sau đã lăn xuống dưới chân. Nhưng trên người bị trầy da nghiêm trọng, đau đến nỗi mặt mũi xoắn vặn, không thể động đậy, có lẽ chân phải bị trật rồi. 

“Cút!” Gấp gáp giải quyết xong mất tên áo đen còn sót lại, toan xông tới, chẳng ngờ có tên giả vờ lẫn trong đám áo đen nằm bên dưới, thừa cơ thằng bé không để ý, đứng bật dậy, một đao đâm vào phía sau lưng nó.

“Tiểu Chiêu! Cẩn thận!!!”

Đệ Ngũ Chiêu cảm nhận được đao phong sau lưng, không kịp tránh né, hơi nghiêng chếch về bên phải, đao kia liền cắt trên cánh tay trái của nó. 

“A.” Rên lên một tiếng, tay phải xoay ngược lại, tóm lấy tay gã mặc áo đen, một phát vòng ra sau, cắt cổ tên kia.

Nhìn gã áo đen ngã xuống đất, Đệ Ngũ Chiêu chẳng nhìn cái gì, vội vàng đi xuống cầu thang.

“Nghê Thường! Chị có sao không?”

Đối diện với ánh mắt lo lắng của nó, Thất Thất bất đắc dĩ, “Tiểu Chiêu, có lẽ em bị thương khá nghiêm trọng đấy.”

Đệ Ngũ Chiêu vươn tay đỡ cô lên, trong lúc không cẩn thận đụng phải vết thương, mắt thấy máu đỏ tươi thấm ra trên cánh tay, nhưng thằng bé lại giống như chẳng phát hiện, dìu cô đi.

“Đợi chút.” Thất Thất cầm lấy xiêm y của mình định xé, nhưng xé thế nào cũng không xong. Đỏ mặt, xoay người nhặt đại đao trên đất, cẩn thận cắt một đoạn xiêm y. Dưới ánh mắt kinh ngạc của thằng bé, ở trên vết thương của thằng bé thắt một cái nơ bướm.

Đệ Ngũ Chiêu bực bội nhìn cái nơ bướm trên tay, chẳng hiểu tại sao, càng nhìn càng ngứa mắt. Đưa tay tính giật bỏ. Ai ngờ một câu của Thất Thất chặt đứt đường lui của cu cậu.

“Nếu em dám xé ra, chị sẽ lại nhảy từ bậc thềm này xuống.”

Tay vừa đụng vào nơ bướm chợt khựng lại, bất đắc dĩ thở dài trả về.

Tuy rằng nghe lời không tháo ra, chỉ là sắc mặt từ lúc đó không đổi sang màu nào khác ngoại trừ màu đen.