Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 35




Ai nói thằng bé là con trai của tôi.

Những lời này khiến Tô Minh Ngọc và Tôn Ngữ Viện đồng thời sửng sốt, sau đó bọn họ phản ứng quyết liệt, lớn tiếng hỏi: "Sở Hàn Lan, ý của cậu là sao?"

Tô Minh Ngọc tức giận, lồng ngực phập phồng: "Có thể nói ra những lời như vậy, thật sự đã khiến tôi mở mang tầm mắt!"

Tôn Ngữ Viện bình tĩnh lại trước, nghiêm túc nhìn Sở Hàn Lan: "Cậu là người lớn, có thể suy nghĩ kỹ trước khi nói không? Đừng có mở miệng ra là cái gì cũng nói được!"

Sở Hàn Lan gật đầu, tựa như đồng ý: "Đúng là nên suy nghĩ kỹ."

Thấy anh đã nghe lời, sắc mặt Tôn Ngữ Viện hơi dịu đi, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy người đàn ông chậm rãi nói: "Nhưng tôi cũng thực sự nghĩ lâu rồi, lẽ ra nên nói chuyện này với mọi người sớm hơn."

Tôn Ngữ Viện bối rối và không thể hiểu được ý của Sở Hàn Lan.

"Sở Yến không phải con trai tôi." Sở Hàn Lan ngước mắt lên, ánh mắt lặng lẽ rơi vào hai người họ.

Tô Minh Ngọc tức giận đi tới trước mặt người đang ngồi trên ghế làm việc: "Buồn cười, Sở Hàn Lan, cậu nói như thế là xem Ngữ Hoà nhà chúng tôi như thứ gì? Nếu biết cậu là một người vô trách nhiệm như vậy, tôi sẽ không để con bé lấy cậu!"

Sở Hàn Lan nở nụ cười mang theo ý nghĩa phức tạp: "Dì nói đúng, dì không nên để cô ấy lấy tôi."

Tôn Ngữ Viện cuối cùng cũng phát hiện ra có chuyện gì đó không hợp lý, cô ta đỡ mẹ đang kích động, cau mày hỏi: "Sở Hàn Lan, hôm nay cậu nói những lời này là có ý gì?"

Sở Hàn Lan: "Tôi còn chưa nói rõ ràng sao? Sở Yến đúng là con trai của Tôn Ngữ Hòa, nhưng thằng bé không liên quan gì đến tôi."

Tô Minh Ngọc run rẩy chỉ tay vào Sở Hàn Lan: "Cậu là người đàn ông duy nhất của Ngữ Hoà nhà chúng tôi. Ngoại trừ cậu, cha của Sở Yến còn có thể là ai?"

Sở Hàn Lan không nói nữa, anh đứng dậy, đi tới bên kệ sách lấy ra một tập tài liệu, đưa cho hai mẹ con họ.

Tô Minh Ngọc cau mày cầm lấy tập tài liệu, mở ra, từ bên trong lấy ra một xấp giấy.

Khi bà ta nhìn thấy dòng chữ "Thỏa thuận trước hôn nhân", ánh mắt bà ta không có thay đổi nhiều, nhưng khi nhìn xuống, càng đọc những nội dung phía dưới, đôi mắt bắt đầu co lại như không thể tin được, mặt mũi tái nhợt.

"Không... không thể nào." Bà ta gần như chết lặng.

Tôn Ngữ Viện sốt ruột khi nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mình: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Tô Minh Ngọc không trả lời, ngón tay run rẩy lật đến trang tiếp theo.

Đến cuối cùng, chân tay bủn nhũn, tập tài liệu tuột khỏi tay và rơi bụp xuống đất.

Thấy mẹ lảo đảo đến choáng váng, Tôn Ngữ Viện còn không kịp xem tài liệu trên mặt đất, vội vàng đỡ: "Mẹ, sao vậy? Trên đó viết gì thế?"

Tô Minh Ngọc khó chịu nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại, bà ta hỏi: "Vậy là ngay từ đầu hai đứa chỉ là đang diễn kịch để lừa gạt phụ huynh chúng tôi?"

Sắc mặt Sở Hàn Lan cũng không được tốt, ngồi xuống ghế nói: "Đúng vậy, từ đầu đến cuối đều là diễn kịch."

Anh vừa nói vừa cười mỉa mai, nhưng nụ cười đó không phải hướng về phía mẹ con Tô Minh Ngọc mà là hướng về chính mình.

Việc đồng ý kết hôn với Tôn Ngữ Hoà là điều buồn cười nhất mà anh từng làm trong đời. Anh đã hơn một lần hối hận và ước gì mình có thể quay lại ngày trước khi hai người giao hẹn bóp chết chính mình.

Tô Minh Ngọc khô họng, tiếp tục gượng gạo hỏi: "Vậy Tiểu Yến, rốt cuộc cha của Tiểu Yến là ai!"

Nghe vậy, Tôn Ngữ Viện sửng sốt: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Cái gì mà rốt cuộc cha của Tiểu Yến là ai?"

Tô Minh Ngọc khó chịu trừng mắt nhìn cô ta: "Con im đi!"

Tôn Ngữ Viện im bặt, không hỏi thêm câu nào nữa.

Sở Hàn Lan ngước mắt nói: "Chỉ sợ mấy người cũng biết người này."

"Trình Tấn, vệ sĩ mười năm trước của nhà họ Tôn."

"Vệ sĩ?" Tô Minh Ngọc kinh ngạc lên tiếng, vẻ mặt không thể tin được.

Sở Hàn Lan biết bà ta đang nghĩ gì, nhếch môi cười mỉa mai: "Đó là chuyện mười năm trước, nhưng bây giờ thân phận của anh ta là người thành lập Vệ sĩ Gia Hoà. Thế nào? Giờ anh ta có tư cách làm con rể nhà họ Tôn không?"

Nghe được lời châm chọc của anh, sắc mặt Tô Minh Ngọc vừa trắng vừa xanh: "Sao cậu có thể chắc chắn người đó là cha của Tiểu Yến? Cậu có bằng chứng gì?"

"Chứng cứ không phải rất đơn giản sao?" Sở Hàn Lan nói: "Làm xét nghiệm quan hệ cha con, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi."

Tô Minh Ngọc nghẹn lời, nhìn chằm chằm Sở Hàn Lan với vẻ mặt khó hiểu.

Sở Hàn Lan chậm rãi nói: "Cho nên hiện tại, mấy người cũng biết Sở Yến không phải con của tôi, nếu muốn đem thằng bé về nhà họ Tôn thì cứ làm như vậy đi."

Tô Minh Ngọc khó nhọc mấp máy môi, lắc đầu: "Không, chuyện này không thể nói."

Ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Sở Hàn Lan: "Chuyện này không thể người khác biết, nhà họ Tôn chúng tôi sẽ không còn mặt mũi gì!"

Sở Hàn Lan không có phản ứng gì nhiều, dường như đã đoán trước được dáng vẻ hiện tại của Tô Minh Ngọc.

Tô Minh Ngọc tiếp tục nói: "Cậu nuôi Sở Yến nhiều năm như vậy, cho dù thằng bé không phải con ruột của cậu nhưng cũng có tình cảm với Sở Yến. Vậy thì cậu tiếp tục nuôi thằng bé đi, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

Sở Hàn Lan nghe vậy cười nói: "Dì Tô, tính toán của dì hay thật đó."

Tô Minh Ngọc bỗng nhiên trợn to hai mắt: "Vậy cậu muốn thế nào! Chuyện này chẳng lẽ phải công khai sao? Chưa nói đến vấn đề thể diện của hai nhà chúng ta, Tiểu Yến chỉ là một đứa trẻ, làm sao thằng bé có thể tiếp nhận chuyện này."

Tôn Ngữ Viện cau mày và ngắt lời: "Đúng, đứa trẻ vô tội."

Sở Hàn Lan gật đầu: "Đúng vậy, thằng bé vô tội, cho nên tôi mới vẫn giấu kín chuyện này cho đến bây giờ."

"Nhưng," Anh tiếp tục: "Còn con của tôi thì sao? Con bé không phải vô tội sao? Suy cho cùng, người vô tội nhất trong toàn bộ chuyện này là vợ và con tôi. Tôi phạm lỗi một mình, vậy tại sao phải để họ chịu trách nhiệm."

Lời vừa nói xong khiến cả căn phòng im lặng.

Tô Minh Ngọc thở dài nặng nề nhìn Sở Hàn Lan, một lúc sau mới có sức nói tiếp: "Vậy cậu nhất định phải nói chuyện này ra phải không? Cậu không nghĩ đến cha cậu, cũng không nghĩ tới danh tiếng của nhà họ Sở sao?"

"Danh tiếng?" Sở Hàn Lan cười lạnh: "Dì Tô, đó chính là thứ nhà họ Tôn coi trọng."

Tôn Ngữ Viện cau mày nói: "Đây không phải chuyện nhỏ, cần phải tính toán lâu dài."

Sở Hàn Lan lãnh đạm nhìn bọn họ: "Mấy người quên một người rồi sao? Đó là cha của Sở Yến, anh ta có quyền lên tiếng hơn chúng ta."

Trình Tấn, cha ruột của Sở Yến.

Nghĩ tới người Sở Hàn Lan vừa mới nhắc tới, Tô Minh Ngọc im lặng khó hiểu.

Giống như nghĩ đến điều gì, Sở Hàn Lan từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm danh thiếp đưa ra: "Đối với Sở Yến mà nói, tôi chẳng qua chỉ nuôi nấng thằng bé mấy năm, Trình Tấn mới là cha ruột. Cho nên, tương lai Sở Yến có trở về nhà họ Tôn hay là về bên Trình Tấn đều là do mấy người quyết định."

Tôn Ngữ Viện ngập ngừng cầm lấy danh thiếp và nhìn Tô Minh Ngọc.

Mặt mày Tô Minh Ngọc tái nhợt, khàn giọng nói: "... Chúng ta về trước đi."

*

Sở Yến vừa chạy ra khỏi phòng piano thì bị chặn lại.

"Này, Tiểu Yến, em đi đâu thế?"

Người ngăn lại chính là chị họ của cậu ta, Trần Hân Đồng.

Sở Yến không thích người chị họ kiêu ngạo này, khó chịu nói với cô ta: "Không phải việc của chị."

Vừa dứt lời, cậu ta chạy đi như chạy trốn, thẳng đến phòng Sở Hưu Hưu.

Mở cửa ra, Sở Yến liếc nhìn vào trong phòng, con nhóc Sở Hưu Hưu đang đối diện với Tạ Chấp xem tranh, hình như không hề quan tâm đến cậu ta.

Cậu ta không vui mở cửa ra: "Này, Sở Hưu Hưu."

Hưu Hưu kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Anh Tiểu Yến!"

Cô bé nhảy cẫng lên, vui vẻ múa đôi bàn tay nhỏ nhắn: "Cha đã cứu được anh thật rồi!"

Nhìn dáng vẻ vui vẻ đó, Sở Yến không khỏi nhếch lên khóe môi, sau đó dùng sức ấn xuống "bang."

Anh đang không vui, em với Tạ Chấp lại đang vui vẻ, không hề nghĩ đến anh phải không?

Hưu Hưu không làm cậu ta thất vọng, trên mặt quả nhiên có chút suy nghĩ: "Anh Tiểu Yến không vui sao?"

Sở Yến mím môi ngồi xuống, cố ý nói: "Sao anh có thể vui vẻ được? Phiền chết đi được."

Ôi, phải làm sao đây? Hưu Hưu xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình, xem ra anh Tiểu Yến trông thật khó chịu.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Hưu Hưu chạy tới túm lấy quần áo của Sở Yến, hai mắt sáng ngời: "Anh Tiểu Yến, Hưu Hưu muốn học đá bóng~"

Đá bóng?

Ánh mắt Sở Yến sáng lên: "Thật sao?"

Hưu Hưu nghiêm túc gật đầu: "Vâng, em thực sự, thực sự muốn~"

Sở Yến quên giả vờ buồn bã, đột nhiên đứng dậy: "Vậy anh đi lấy bóng!"

Khi Sở Yến mang bóng quay lại, Hưu Hưu và Tạ Chấp đã đợi ở trước cửa.

Nhìn thấy Tạ Chấp cũng ở đó, Sở Yến mím môi hỏi: "Tạ Chấp cũng đi à?"

Hưu Hưu gật đầu thay: "Đúng vậy, bọn em đều muốn học!"

Mặc dù Sở Yến không muốn chơi với Tạ Chấp, nhưng vì nể mặt Sở Hưu Hưu nên không nói gì, vẫy tay nói: "Đi thôi."

Ba đứa trẻ đi đến bãi cỏ ngoài sân, lúc này mặt trời đã lặn hoàn toàn, phía chân trời chỉ còn lại một vệt màu cam nhàn nhạt, giống như những viên kẹo dẻo vị cam bị xé thành từng mảnh.

Sở Yến đặt quả bóng xuống đất, vẫy tay với Hưu Hưu: "Nhìn nhé, bây giờ phải dùng một chân đá bóng đi."

Vừa nói, cậu ta vừa nhấc chân lên đá bóng.

Quả bóng xoay tròn bay ra xa, Sở Yến lại chạy tới nhặt bóng lên.

Cậu ta đặt quả bóng xuống chân Hưu Hưu, đứng dậy hỏi cô bé: "Em đã học được chưa?"

Hưu Hưu kiên quyết gật đầu: "Học được rồi!"

Bóng đá quá đơn giản, Hưu Hưu nhất định có thể làm được!

Sở Yến lùi lại hai bước, hỏi: "Vậy em đá thử đi."

Hưu Hưu chớp mắt, nhìn chằm chằm vào quả bóng trước chân như xuyên thấu, vẻ mặt nghiêm nghị, sẵn sàng xuất phát!

Cô bé thầm đếm trong lòng, một, hai, ba!

Hưu Hưu sắp đá rồi!

Nâng cái chân ngắn ngủn của mình lên, dùng sức, dừng trên quả bóng trước mặt —

Quả bóng vừa lăn, đôi chân ngắn tũn loạng choạng và ngã xuống đất cái bạch.

Bị ngã đập mông, cô nhóc ngồi bất động trên mặt đất.

Sở Yến há miệng cười lớn: "Hahaha Sở Hưu Hưu, sao em ngốc như vậy!"

Tạ Chấp kéo cô bé đang ngơ ngác đang ngồi dưới đất lên: "Ngã có đau không?"

Một lúc sau, Hưu Hưu mím môi nhận ra, cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy nụ cười chế nhạo trên mặt Sở Yến.

"Hưu Hưu không ngốc! Hưu Hưu nhất định có thể làm được!"

Cô bé chạy về phía quả bóng, ôm quả bóng trên tay và đặt xuống đất.

Cùng với sự chế nhạo tàn nhẫn của Sở Yến, cô bé lấp đầy tất cả lòng tự trọng của mình và giơ chân lên một lần nữa.

Một hai ba!

Đá!

Sau một cú đá, quả bóng đen trắng bay lên trời, vẽ một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi xa về phía bên kia sân như một con quạ chao lượn.

Tiếng cười của Sở Yến đột nhiên tắt đi, đôi mắt mở to và đầu quay vòng theo hướng bóng đá.

Hưu Hưu hưng phấn nhảy cẫng lên: "Yeah! Hưu Hưu làm được rồi!"

Sở Yến nhìn cô bé với vẻ khó tin và nuốt nước bọt.

Đây không còn là vấn đề có làm được hay không, được chứ? Làm thế quái nào mà con bé này lại đá được bóng xa đến vậy?!

Mà "Bên đó là bể bơi mà!!!"

Nói xong, Sở Yến cuống quýt đuổi theo hướng bóng.

Hưu Hưu sửng sốt, sau đó mới nhận ra mình đã làm gì rồi chạy theo Sở Yến.

Tạ Chấp theo sát phía sau.

Quả bóng cách mép bể bơi khoảng nửa mét, thong thả trôi trên mặt nước.

Sở Yến đưa tay ra với lấy, đầu ngón tay vừa chạm tới, quả bóng vụt đi như một con cá nhỏ.

Nhưng cậu ta không thể lấy lại được cân bằng và rơi xuống nước một tiếng "tõm".

Hưu Hưu ở phía sau sợ hãi, anh Tiểu Yến mất tích rồi!

"Anh Tiểu Yến!"

Những bước đi nhỏ của cô bé càng lúc càng nhanh, chạy thẳng về phía mép bể bơi.

Tạ Chấp lo lắng hét lên: "Hưu Hưu, đừng qua đó!"

Vừa dứt lời, cậu đã thấy cô bé như súng thần công không dừng được xe, lại một tiếng "bùm"...

Tạ Chấp cứng đờ, không kịp suy nghĩ cũng nhảy xuống.

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lỗ Tấn nói: Gia đình phải gọn gàng ngăn nắp.

Ba đứa bé sẽ ổn thôi~