Nông Gia Tuyệt Sắc Hiền Thê

CHƯƠNG 9-2: CỦA HỒI MÔN (2)​





Lâm gia khôn giàu có, đời trước đều là người tính tình mộc mạc, cho nên đồ vật trang điểm chải chuốt của tiểu nữ nhi này đó nàng chỉ nhận được hơn phân nửa, Ngũ Điệp đều mang các tráp đồ vật đơn giản giới thiệu cho nàng một lần.

Lúc này Lâm Vân Hi mới phát hiện, nguyên lai các đồ vật trang điểm của cổ đại cũng không thiếu, phấn mặt, son môi, phấn trang, mặc đại, mặc sức, đồ mang trên đầu lại càng chú ý, các loại búi tóc khác nhau thì đeo các loại trâm khác nhau, nếu là gia đình giàu có thì việc cần chú ý nhiều hơn, nghe vậy Lâm Vân Hi thổn thức không thôi, cũng may mình không trọng sinh đến gia đình phú quý, nếu không việc chải đầu rửa mặt chắc phải tiêu hết biết bao nhiêu tế bào não, lúc này, Lân Vân Hi còn chưa có suy nghĩ đến việc thời đại này có nha hoàn tồn tại.

Không thể nói nói đến, thời gian như thoi đưa, đảo mắt liền đến trước ngày xuất giá một ngày, người vẫn luôn không có cảm gì như Lâm Vân Hi, dưới áp lực cường đại từ ca ca tẩu tử cuối cùng cũng làm cho nàng cảm giác khẩn trương, dấu hiệu chính là thời gian nguyên ngày ngồi phát ngốc.

Nhìn ca ca tẩu tử ở bên ngoài vội vội vàng vàng, Lâm Vân Hi cảm giác một trận hoảng hốt, chính mình sắp phải xuất giá hay sao? Những tủ gỗ, tráp gì đó mà ca ca làm kia đó chính là của hồi môn của mình sao?

Lâm Vân Hi khó có được một hồi thổn thức thu buồn xuân thương, thấy ca ca không ngừng ra ngoài dọn dẹp đồ vật rốt cuộc không nhịn được, cầm lấy khăn bố che mặt đưa cho Lâm Thanh Văn đâu đang đổ mồ hôi "Ca ca, cái này cũng quá nhiều đi?" Trong viện có hơn hai mươi cái rương lớn nhỏ, chất chồng lên nhay nhìn tương đối đồ sộ.

Lời nàng vừa nói vừa lúc bị Trương thị ra khỏi cửa nghe được, Trương thị lập tức cong eo cười, "Ai u, ai u, làm ta cười chết, thường hay nghe nữ nhi nhà người ta khóc lóc nói thiếu của hồi môn, đây là lần đầu ta nghe nói có cô nương xuất giá còn ngại hồi môn nhiều.."

Nhìn bộ dáng tức phụ cười không màng hình tượng, lại nhìn Lâm Vân Hi quẫn bách đỏ bừng cả khôn mặt xinh đẹp, Lâm Thanh Văn cũng nhếch miệng cười, "Mấy thứ này nhìn thì nhiều vậy đó, nhưng giá trị lại không bao nhiêu tiền, ca ca của muội chính là thợ mộc đó, muội xuất giá, ta thân là ca ca tự nhiên không thể bạc đãi muội muội mình, những việc này muội không cần lo lắng, chỉ cần muội yên tâm cao hứng làm tân nương tử của muội là được rồi.

" Tay nghề làm mộc của ca ca là lợi hại nhất, làm đồ vật ra cũng là tốt nhất, nhiều đồ như vậy mang đến Phương gia, chính là bọn họ chiếm tiện nghi của chúng ta nha ". Đây không phải là Lâm Vân Hi khoe khoang, ca ca nàng là người có kiên nhẫn, lại thận trọng, đồ vật làm ra tự nhiên so với người khác tinh xảo hơn vài phần, cho nên cũng được coi là thợ mộc lợi hại từ làng trên đến xóm dưới, đáng tiếc, thân thể ca ca lại không tốt, làm việc lại tinh tế, nên đồ thủ công làm ra chậm, tiền thu vào liền không được tốt, của hồi môn này đó của Lâm Vân Hi đều là tích cóp từ rất nhiều năm.

" Ngươi nhìn một cái, Vân Hi lại nói mê sảng, của hồi môn này, mặc kệ như thế nào cũng vẫn là của muội, cùng gia đình Phương gia không có bất kỳ quan hệ nào, như thế nào lại thành tiện nghi cho người ta? "Trương thị cho rằng nàng đang chơi tiểu tính tình, liền không có để ý nàng.

Ặc, nguyên lai của hồi môn của nữ nhân cổ đại là thuộc về chính mình, Lâm Vân Hi nghĩ, cái này có thể so với hiện đại nhân tính hóa hơn, nữ tử hiện đại, vừa muốn chống đỡ nửa bầu trời vừa phải sinh hài tử, của hồi môn gì đó cũng phải dùng để mua phòng ở, nếu vợ chồng không hợp, thời điểm ly hôn, nhà gái còn phải thưa kiện mới lấy được chút tiền đó, đều cũng đủ sinh hoạt, thật đúng là say.

" Ta gả đến Phương gia đều ăn uống ở đó, cần nhiều của hồi môn làm gì! "Trong nhà thật là không giàu có, Lâm Vân Hi không nghĩ làm cho ca ca tăng thêm nhiều gánh nặng như vậy.

" Của hồi môn chính là đại biểu cho thể diện, một chút đều không thể qua loa, ca ca đã sớm hy vọng đến ngày này. "Nói đến đây, Lâm Thanh Văn dừng lại một chút, vẫn là đem lời nghẹn ở trong lòng nói ra," Hôm qua, Tam lang Phương gia lại đây tìm ta.."

Không phải ở cổ đại trước ngày thành thân đều không thể đi loạn hay sao? Lâm Vân Hi không hiểu ra sao, nam nhân này lúc này chạy tới đây làm cái gì, chẳng lẽ sợ chính mình đào hôn hay sao, cái này hắn là lo lắng hơi nhiều, chính mình dù không muốn gả cho hắn nhưng cũng không thể làm liên lụy đến ca ca tẩu tử.

Xem nàng không có phản ứng gì, Lâm Thanh Văn thở dài không có tiếp tục nói nữa.