Nông Gia Tuyệt Sắc Hiền Thê

CHƯƠNG 33: THƯƠNG LƯỢNG HÔN SỰ​




Editor: ThienTue835

"Nương, thời điểm con ở nhà mẹ đẻ cũng không thường ra cửa, cho nên cũng không quá hiểu biết tình huống Chu gia." Lâm Vân Hi không vội không giận chậm rãi mở miệng, "Đây chính là nghĩ như vậy, nhưng Diệu nhi chính là tròng mắt của Phương gia chúng ta, nhất định phải hiểu rõ nội tình, nếu Chu ở Liễu gia thôn, con đây thử đi tìm người hỏi thăm xem, như vậy thì người cũng yên tâm, đúng không?"

Lời nói này vừa vặn chạm đến tâm khảm của Lữ thị, bà là người có tính tình nhu nhược, chỉ cảm giác tiểu nhi nữ gả đến nhà giàu có sẽ bị bó tay bó chân, nhưng bà cũng có điểm nghi ngờ nhà lão nhị hay thổi phồng khoa trương kia có chút không nắm chắc, người làm mai một lời nói có thể đem người chết nói thành người sống, không thể tin tưởng hoàn toàn, vẫn cần phải hỏi thăm một chút mới có thể buông tâm.

"Nhà lão tam, ngươi đây là có ý tứ gì?" Lưu thị lập tức nhảy ra quẫy nhiễu, kích động đến mức nước miếng văng đầy trời, dùng ngón chỉ không ngừng, "Lưu bà mối kia chính là cô cô bà con họ hàng xa của ta, người ta có ý tốt tìm cho Diệu nhi nhà chúng ta một mối hôn nhân tốt, ngươi nói lời này không những hoài nghi ta mà còn hoài nghi cô mẫu kia của ta đúng không?"

Người thân thích tìm tới cửa lại càng khả nghĩ, không muốn cùng việc đó dây dưa, Lâm Vân Hi làm bộ dáng vô tội, "Nhị tẩu, ngươi hiểu lầm rồi, hôn sự này không phải chú ý cưới thấp gả cao sao, ta tự nhiên cũng là cao hứng thay cho Diệu nhi, rốt cuộc trước khi tướng công đi cũng phân phó ta phải chiếu cố thật tốt cho muội ấy, ta nghĩ như vậy, Chu gia là nhà có tiền, khẳng định quy củ so với nhà chứng ta còn nhiều hơn, hiện tại chúng ta hỏi thăm rõ ràng tình huống, về sau cũng không phải cái gì cũng không biết mà bị chê cười."

Nàng nói chuyện chậm rãi nhưng rõ rằng, tiếng nói giống như có một loại ma lực làm cho người muốn nghe tiếp, không làm cho người phiền lòng, hơn nữa lời nói này cũng có lý, hôn nhân chính là đại sự cả đời, qua loa thì không được, cần thiết trước mắt phải làm tốt công tác chuẩn bị toàn diện.

Thái độ nàng tốt, lời nói tốt đẹp chu toàn, có tình có lý bên trong, Lưu thị muốn phát hỏa cũng không biết nên nói như thế nào, liền thở phì phì nhìn nàng.

"Vậy phiền toái nhà lão tam ngươi đi một chuyến." Mặt Ngô thị thành khẩn nói với Lâm Vân Hi, nếu không phải chính mình kiến thức qua đại tẩu nàng lợi hại, Lâm Vân Hi nhất định cho rằng đại tẩu nàng là người hiện lương thục đức, đáng tiếc hiện tại chính mình đối với nàng ta chỉ có phòng bị.

"Đều là người trong nhà mà khách sao cái gì, ngày mai ta liền đi một chuyến, đi sớm không nên chậm trễ."

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vân Hi còn chưa ra cửa đã bị Phương Diệu kéo sang một bên, tiểu cô nương vẻ mặt vội vàng, "Tẩu tử, tẩu tử tốt của muội, có phải tẩu đi hỏi thăm lão nhị Chu gia đúng không? Muội nghe trộm được, tẩu tử, tẩu nhất định phải giúp muội, tẩu liền nói người nọ là người làm việc không đàng hoàng, nói hắn xấu xa như thế nào, như vậy nương muội sẽ không gả muội cho hắn."

Nghe xong đứa nhỏ này nói như vậy, Lâm Vân Hi dở khóc dở cười, nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Diệu nhi, muội ngẫm lại, nếu ta quấy nhiễu lần này thất bại, vậy còn những lần sau thì sao? Trong nhà không xem trọng hôn sự của muội cùng tiểu tử Võ gia, sẽ không lại làm cho hai ngươi ở bên nhau, muội đã đến tuổi định hôn sự, không có Chu công tử có lẽ sẽ còn có Mã công tử tới cửa cầu thân, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?"

Bị dội cho một gáo nước lạnh, trên mặt Phương Diệu hiện lên một tia quyết liệt, ngược lại bật cười, chua xót nói, "Tam tẩu, để muội nói cho tẩu biết, muội thà chết cũng không muốn gả cho nam nhân khác, đêm qua muội cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu không muội liền lôi kéo Võ tứ ca tư bôn (bỏ trốn), qua một hai năm rồi lại trở về, hoặc là trực tiếp gạo nấu thành cơm, đến lúc đó trong có có phản đối như thế nào cũng vô dụng."

Thời đại này đối với nữ tử cực kỳ nghiêm khắc, hai con đường nàng nói này đều bị thế nhân khinh thường, thật chẳng ra làm sao, không những thanh danh nàng bị huỷ, mà ngay cả Phương gia cùng Võ gia đều bị bôi đen. Lâm Vân Hi bị dọa đến nhảy dựng, nha đầu này cùng thật đủ tàn nhẫn, dùng bất cứ giá nào, ngay cả thanh danh cũng không cần, chỉ vì muốn cùng nam nhân mình muốn ở bên nhau, ngoài kinh ngạc ra cũng còn thêm vài phần khâm phục cùng thưởng thức, lựa chọn này quá cực đoan, cho dù về sau hai người bọn họ có ở cùng nhau, cũng sẽ chịu người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, sống như vậy quá vất vả, trước mắt thật sự không phải không có cách nào, vốn dĩ nàng không tính nói, chẳng qua do bị Phương Diệu buộc nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, trong lòng nàng bất an, dứt khoát nói sớm ra làm cho nàng an tâm.

"Muội không cần quá vọng động, kỳ thật vẫn có biện pháp." Thấy trong mắt nàng đột nhiên phát ra tia nhiệt quang, Lâm Vân Hi tiếp tục nói: "Nếu có thể phân gia, tẩu muốn đem muội cùng An Đồng giữ lại, đến lúc đó hôn sự của muội cũng sẽ không bị động giống như bây giờ.."

Cúi đầu suy nghĩ một lát, Phương Diệu trả lời: "Tam tẩu, trước kia muội không muốn phân gia, bởi vì nếu phân gia muội phải đi theo đại ca cùng nhị ca, thật sự quá chán ghét, nhưng hiện tại thì không như vậy, muội cảm thấy tam tẩu là người tốt, cũng vui mừng cùng tẩu qua ngày, nhưng nhà này không dễ dàng phân ra như vậy, hơn nữa tẩu muốn cùng muội và An Đồng cùng tẩu qua ngày lại càng không thể."

"Cái này không cần muội phải lo lắng, Diệu nhi." Lâm Vân Hi vỗ vỗ bả vai nàng, mắt đối mắt với nàng trịnh trọng nói: "Nếu tẩu đã đáp ứng với tam ca muội rồi, nhất định sẽ chiếu cố hai người, tin tưởng tẩu, tẩu nhất định nghĩ cách phân gia, việc này về sau hai ta lại thương lượng, cho nên, muội nhất định phải đáp ứng tẩu, không được làm xằng bậy." Nàng đã đáp ứng với nam nhân kia, nhất định phải làm được.

Khuôn mặt đẹp như ngọc, thanh âm ôn nhuận, trong mắt kia lộ ra kiên định làm Phương Diệu bất giác gật đầu, "Tam tẩu, muội đáp ứng tẩu.."

"Diệu nhi, chờ tẩu trở lại.." Buông tay ra, Lâm Vân Hi hướng nàng tươi cười xinh đẹp, sau đó xoay người rời đi.

Ngốc lăng ngơ ngẩn nửa ngày, Phương Diệu mới phục hồi lại tinh thần, cười sáng lạn, người nọ nhìn nhu nhược, lại so với trong tưởng tượng của chính mình càng có chủ ý, tam ca, nếu sau này ca phụ tam tẩu, muội khẳng đính sẽ không nhận người ca ca này.

Thời điểm Lâm Vân Hi ngồi xe trở lại Liễu gia thôn, cửa nhà Lâm gia đóng chặt, chắc hẳn thời gian này tẩu tử đang ra ruộng làm việc, ca ca tới nhà người khác làm đồ gỗ, Lâm Vân Hi không nóng nảy, phủi phủi cục đá lớn trước cửa rồi ngồi xuống, còn chưa ngồi vững chắc, liền nghe bên phải truyền đến một âm thanh kinh hỉ: "Vân Hi? Vân Hi! Thật sự là ngươi sao?"

Lâm Vân Hi vừa ngẩng đầu liền thấy Lô Doanh Doanh vẻ mặt kinh hỉ tới gần, tuy rằng chưa gặp mặt hơn nửa tháng, lại trông nàng mượt mà không ít, hai má phồng lên lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu.

Đứng lên sắp xếp lại quần áo, Lâm Vân Hi nhìn nàng cười một cái, "Như thế nào, thấy ta thay đổi lớn quá nên nhận không ra à?"

Mặc kệ qua bao lâu, tình tình này của nàng sẽ không thay đổi, Lô Doanh Doanh nhảy tung tăng trước mặt, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lúc lâu, "Ừ" một tiếng thật lớn, "Người ta đều nói thành thân về sau sẽ có biến hóa, quả nhiên nha, Vân Hi ngươi lại trở nên xinh đẹp không ít."

"Ngươi nha, miệng này của ngươi hình như lau mật thì phải, ngọt vô cùng nha."

"Hắc hắc, nói ngọt thì có lợi ích gì, ta tình nguyện xinh đẹp thêm chút, cũng không cần xinh đẹp giống như ngươi, lại làm cho ta cao thêm chút lại gầy một chút là được." Lô Doanh Doanh ôm cánh tay nàng vừa đi vừa lắc, "Mấy ngày qua ngươi như thế nào? Tính trở về vài ngày à?" Nàng thật ra cũng nhu thuận, thông cảm cho hảo bạn hữu khổ sở, không có đề cập đến Phương Niên Hàn.

"Khá tốt, người nhiều không tránh được nhiều sự tình ồn ào, nói ít xem nhiều là được rồi, tuân thủ quy củ, chẳng qua nhà nào mà không như vậy." Tuỳ ý nàng lắc lắc không ngừng, Lâm Vân Hi giật mình, tìm người hỏi thăm không nhất thiết phải tìm tẩu tử nha, đây không phải là có sẵn ứng cử viên sao, "Ta hỏi ngươi cái này nha, tiểu nhi tử của Chu đồ tể ngươi có biết không? Người nọ phẩm tính như thế nào?"