Trans: Umeshu.
Ngày quen biết Tần Dữ là một ngày rất bình thường nhưng cũng là một ngày có thể nhớ cả một đời.
Từ nhà ăn đi ra, nghênh đón một trận gió lạnh thấu xương cuốn theo tuyết trắng quét thẳng đến mặt, Bồ Thần không khỏi rùng mình một cái.
Sau lưng có tốp ba tốp năm bạn học ăn cơm trưa xong ào ra ngoài, cô dịch sang bên cạnh.
Sân trường một mảnh trắng xóa. Trước cửa nhà ăn, cây cổ thụ bị tuyết lớn cả đêm đè gãy một cành cây, nhánh cây ấy lung lay như sắp lìa cành.
Dự báo thời tiết nói nhiệt độ thấp nhất hôm nay là -8 độ, buổi sáng lúc ra ngoài bố đã chèn thêm lót giày vào trong đôi giày đi tuyết của cô.
“Bành Tĩnh Dương, con mợ nó cậu thật thất đức!”
Sau đó là một đám nam sinh điên cuồng cười to.
Bồ Thần xoay mặt nhìn sang.
Bốn năm nam sinh đang ném tuyết, nam sinh mắng người ban nãy bị Bành Tĩnh Dương ném một quả cầu tuyết vào trong miệng, nam sinh vừa “phụt” một tiếng vừa lau miệng.
Bồ Thần biết bọn họ, là mấy nam sinh lớp 1. Lớp 10 có tổng cộng 28 lớp, lớp 1 và lớp 2 là lớp chọn, học bá đều ở hai lớp này.
Bồ Thần dời mắt, kéo khóa đồng phục lên cao nhất, bước chân ổn định đi xuống bậc thang trơn trượt, đi vào trong lớp tuyết thật dày.
Cô chọn cho mình con đường không ai đi qua, dưới chân vang lên tiếng “loẹt xoẹt” thanh thúy.
Người khác đều tạo nhóm cùng đến nhà ăn, cô đã quen cô độc một mình, đi học, ăn cơm đều chỉ có một mình cô.
Trong lớp tuyết cô đi qua để lại hai chuỗi dấu chân nhấp nhô không đều.
Từ nhà ăn trở lại khu phòng học có đủ kiểu tiếng cười vang lên không dứt bên tai.
Vừa mới kết thúc kỳ thi tháng, trận tuyết lớn này trở thành thần khí giải tỏa áp lực cho bọn họ.
“Bụp”, trước mắt Bồ Thần tối sầm, trên trán ướt lạnh, không biết bị quả cầu tuyết của ai ném trúng.
“Xin lỗi cậu nhiều.”
Bồ Thẩn ngẩng đầu, nam sinh cao lớn chạy đến trước mắt là Bành Tĩnh Dương.
“Cậu có sao không?” Bành Tĩnh Dương lại hỏi, cậu ấy nhận ra Bồ Thần. Quả cầu tuyết này vốn là bạn học ném cậu ấy, cậu ấy tránh được, kết quả chuẩn xác ném trúng trán Bồ Thần.
Bồ Thần lắc đầu, cô lấy ống tay áo phủi phủi trán, một tay khác lấy di động từ trong túi ra gõ chữ: [Tớ không sao.]
Bành Tĩnh Dương lại nhận lỗi lần nữa, sau đó qua tìm bạn học của mình.
“Người cậu ném trúng là Bồ Thần lớp 10.”
“À à, hóa ra là cậu ấy sao.”
Tiếng của mấy người này càng lúc càng nhỏ.
Bởi vì tình trạng sức khỏe cô đặc biệt nên ở trường học, không ai không biết tên cô, ngay cả cậu hotboy Bành Tĩnh Dương này cũng biết cô là ai.
Trở lại phòng học, Bồ Thần còn chưa ngồi ấm chỗ, ngoài cửa có người gọi cô: “Bồ Thần, thầy Lục gọi cậu lên văn phòng.”
Bồ Thần nghe tiếng nhìn qua, là nữ sinh lớp bên cạnh.
Cô gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Thầy Lục là chủ nhiệm lớp bọn cô, dạy tiếng Anh.
Thành tích của cô bình thường, chỉ có môn tiếng Anh là miễn cưỡng tạm được, đảm nhiệm chức cán sự môn tiếng Anh.
Mỗi lần Bồ Thần đến phòng làm việc luôn gõ cửa trước, sợ mình đột ngột xuất hiện lại không có cách nào nói chuyện được sẽ dọa đến thầy Lục.
“Cốc cốc”, cô gõ nhẹ hai cái.
Lục Bách Thanh ngẩng đầu lên khỏi đống bài thi, nhiệt độ trong văn phòng khá cao nên thầy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo được xắn lên mấy nấc.
“Thầy Lục.” Bồ Thần dùng khẩu hình miệng không tiếng động chào hỏi.
Khẩu hình đơn giản, Lục Bách Thanh nhìn hiểu cô nói gì, ngày thường người gọi cô đến nhiều nhất chính là thầy Lục, thỉnh thoảng cũng sẽ nói cảm ơn thầy.
“Lại đây xem thử bài kiểm tra tháng lần này của em được bao nhiêu.” Nói rồi Lục Bách Thanh tìm bài thi đưa cho cô.
Ba chữ số đỏ chót, 118.
Bồ Thần lật bài thi xem qua một lượt, nhìn xem sai chỗ nào.
“Cũng không tệ lắm. Thi cuối kỳ cố gắng hơn 125 điểm.” Lục Bách Thanh rút lại bài thi từ trong tay cô, thuận tay cầm một cây bút lên, khoanh tròn mấy câu cô không nên làm sai.
Bồ Thần nhìn câu sai, những kiến thức này thầy Lục đã từng nhấn mạnh ở trên lớp.
Di động Lục Bách Thanh đặt trên bàn vang lên, thầy liếc nhìn, thấy là dãy số của chủ nhiệm Tôn thì cầm lên nghe.
Nội dung trò chuyện ngắn gọn, Lục Bách Thanh chỉ nói một câu: “Được, tôi đi qua liền.” Cúp điện thoại, thầy nói, “Có một bạn học sinh mới chuyển đến.”
Câu này là nói với Bồ Thần.
Bồ Thần gật đầu, không biết học sinh chuyển đến là nam sinh hay nữ sinh.
“Tiết Thể dục buổi chiều bị hủy, đổi thành tiết chữa bài thi môn tiếng Anh.” Lục Bách Thanh đứng dậy, thuận tay xếp chồng bài thi tháng đưa cho cô.
Bồ Thần ôm bài thi rời đi, ở trên hành lang gặp được cán sự môn tiếng Anh của lớp bên cạnh, hai người cùng nhau về phòng học.
Cán sự môn tiếng Anh kia si mê giá trị nhan sắc của Lục Bách Thanh, cảm thán: “Nếu thầy Lục dạy tiếng Anh lớp chúng tớ, chắc chắn mỗi lần thi tớ sẽ được 140 điểm trở lên.”
Bồ Thần cười yếu ớt.
Lớp 10-10 của bọn họ nổi tiếng toàn trường, không chỉ có cô không thể nói chuyện, còn bởi vì giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ Lục Bách Thanh.
Vừa mới khai giảng, những tin đồn liên quan đến Lục Bách Thanh có không dưới chục phiên bản, nghe nói gia thế của thầy cao đến mức khó mà trèo lên, thầy còn có bối cảnh học Ivy League, nghe nói chuyện tình yêu lận đận, bị gia đình chia rẽ uyên ương, dưới sự tức giận đã đến Tô thành dạy học.
Dù sao thì càng lan truyền càng thái quá, cuối cùng truyền ra Lục Bách Thanh là nam chính chuẩn ngôn tình.
Chẳng qua là điều duy nhất có thể chắc chắn chính là Lục Bách Thanh là người Bắc Kinh.
Rất nhanh, đã đến cửa lớp học.
Sự si mê của cán sự lớp kia hạ màn.
Bồ Thần đi lên bục giảng, viết trên bảng đen thông báo với mọi người, tiết Thể dục buổi chiều sẽ đổi thành tiết tiếng Anh, chữa bài thi tháng, cô còn chưa viết xong mấy chữ cuối cùng, bên dưới đã vang lên tiếng kêu rên.
Với thời tiết thế này tiết Thể dục chắc chắn không cách nào lên lớp nổi, lúc đầu còn trông mong được tự học xem sách học thêm, nói không chừng còn có thể nắm lấy cơ hội ngủ một giấc, bây giờ hoàn toàn lỡ mất.
Bồ Thần phát từng bài thi xuống, điểm cao nhất là 142.
Trong tay cô còn hai bài thi cuối cùng chưa phát xong, đã bị nhấn chìm trong tiếng kinh ngạc.
“Lớp nào thế? Đẹp trai thế cơ!”
“Chắc chắn không phải là học sinh trường chúng ta, tớ chưa từng gặp.”