Nơi Nào Xuân Sinh

Chương 20




Hà Xuân Sinh vậy mà lại tăng ca vào buổi tối, tự mình vẽ một vài hoa văn đơn giản, nhuộm một ít lụa dày, nhờ thợ may "Lam Y" may giúp hắn hai bộ quần áo —— vẫn là áo sơ mi đối khâm dài tay tràn ngập cảm giác cổ xưa. Diệp Thanh Thanh vô cùng ngạc nhiên, trước đây chị vẫn thường khuyên Hà Xuân Sinh - vốn dĩ đã cao, vóc dáng lại đẹp - mặc một ít quần áo mình thiết kế, nhưng Hà Xuân Sinh luôn lấy lý do không tiện làm việc để từ chối. Là một người truyền bá "cái đẹp", còn làm ngành trang phục, hắn lại lôi thôi lếch thếch đến mức khiến người oán giận.

Cũng chính vì quá mức không để tâm đến trang phục, nên Diệp Thanh Thanh chưa từng hoài nghi xu hướng tình dục của Hà sư phụ.

Đến sáng cuối tuần đã hẹn, Hà Xuân Sinh đem mớ vải bố đã vẽ xong đưa cho Diệp Thanh Thanh, sau đó đeo túi ra cửa. Kỳ thực nếu không gấp gáp, Hà Xuân Sinh bình thường không thích làm việc vào buổi tối thiếu ánh sáng, bởi vì dễ sai sót, hơn nữa mắt lại rất mệt. Có điều vì tham gia chuyến du lịch cuối tuần, tuần này có bốn, năm ngày liên tục hắn tăng ca buổi tối đến gần mười giờ.

Đã hẹn trước với Trần Thần, bọn họ trực tiếp gặp nhau tại biệt thự nghỉ mát ở Xuân Khê —— biệt thự gần thôn Hà Xuân Sinh đang sống, còn hẻo lánh hơn thôn hắn ở. Năm, sáu năm trước, có người khai phá một mảnh đất ven hồ trong núi sâu, xây thành khu du lịch nghỉ dưỡng, nghe nói cũng khá nổi tiếng. Cuối tuần đặc biệt khó đặt phòng. Trần Thần lúc đầu nghĩ chỉ có bốn người dẫn theo con cái, liền đặt trước một căn biệt thự ba tầng chỉ có bốn phòng ngủ, đợi đến khi Hà Xuân Sinh gọi điện báo cho hắn, phòng đã không thể thay đổi được rồi.

"Dù sao một phòng cũng có hai giường, ông ngủ cùng người có con nhỏ nhất đi." Trần Thần nói.

"Con ai nhỏ nhất?"

"Tiêu Thệ đó! Con ông ấy chỉ mới hơn ba tuổi, con bọn tôi đều hơn chín tuổi rồi, phải ngủ một mình một giường."

Hà Xuân Sinh lập tức im lặng. Trần Thần cho rằng hắn sẽ nói, "vậy tôi không đi là được", nào ngờ một lát sau, Hà Xuân Sinh thế mà lại nói, "Vậy cũng được, ông hỏi thử Tiêu Thệ xem cậu ấy chịu không."

"Tiêu Thệ sao lại không chịu? Tính tình ông ấy tốt lắm, đâu giống ông khó ở như vậy! Được rồi, cứ như vậy đi!"

Bởi vì Tiêu Thệ "dễ thương lượng", Trần Thần thế mà lại quên nói cho y biết Hà Xuân Sinh có tham gia chuyến du lịch này, lại càng quên nói cho y biết, y và con gái sắp ngủ cùng phòng với Hà Xuân Sinh.

Hà Xuân Sinh đến sớm hơn bọn Trần Thần, hắn đậu xe vào bãi, sau đó đi vào khu lễ tân báo số điện thoại Trần Thần, lấy chìa khóa.

Tất cả các tòa nhà trong khu du lịch đều hòa hợp với núi sông nơi đó, sau lưng là núi, phía trước là một hồ nước lớn, riêng tư tĩnh mịch, mỗi một ngôi biệt thự đều nằm trong rừng. Cả khu du lịch có một tòa nhà hai tầng làm trung tâm, bên trong là nhà hàng Trung Quốc và phương Tây, có phòng khách, bể bơi, massage các loại, ngoài ra còn có chừng mười căn biệt thự kiểu Trung Quốc, to nhỏ không đều, cũng cao không quá ba tầng. Ngoài ra là vài căn nhà gỗ tràn ngập phong cách thôn quê, dường như chuyên dành cho tình nhân nghỉ mát.

Biệt thự Trần Thần đặt trước nằm ở một chỗ vắng vẻ, phải đi qua một giàn nho rất dài mới đến được đó.

Hà Xuân Sinh xách hành lý, đứng trên đệm cỏ thơm trong sân biệt thự, phát hiện trong sân có trồng một ít cỏ lam, bụi cây cũng có một ít thiến thảo thường ngày Diệp Thanh Thanh thích dùng, ngoài ra còn có một ít hoa hồng.

Vài loại thực vật có thể nhuộm màu trồng trong sân nhất định không phải ngẫu nhiên, có lẽ trong khu du lịch này có người biết nhuộm màu từ thực vật. Hà Xuân Sinh đặt hành lý xuống, đi vào sân xem xét những loại thực vật kia, chúng mọc không tồi —— cỏ lam vốn rất dễ sống, chỉ cần biết cách trồng sẽ sinh sôi rất tốt, thiến thảo đều là Diệp Thanh Thanh trồng, Hà Xuân Sinh chỉ biết dùng, còn lại cũng không hiểu rõ, hoa hồng loại có thể dùng để nhuộm màu mọc cũng không nhiều lắm.

Hà Xuân Sinh đi vòng quanh sân một vòng. Đây là một khoảnh sân mở, hàng rào trúc chỉ cắm tượng trưng để làm ranh giới, trên đó còn có một ít thực vật thân leo. Trước sân còn gieo một ít rau xanh, đều là những món ăn bình dị, như xà lách, rau diếp cùng cải ngồng. Thế nhưng có người chăm sóc kĩ lưỡng, những món ăn kia cứ như ruộng mẫu để tham quan, trông rất vui tai vui mắt. Sân sau lại là một tiểu cảnh nước chảy bên cầu, gồm có ao, núi giả và cầu nhỏ, diện tích không lớn, bố cục lại không nhỏ.

Hà Xuân Sinh từ sân sau tiến vào biệt thự, nhìn thấy Tiêu Thệ và Trần Thần dắt hai đứa bé tiến đến.

"Ông đến sớm vậy?" Trần Thần vỗ vỗ con gái, đó là một cô bé gái đã hơn mười tuổi, nói, "Chú Hà, con nhớ chưa?"

"Cháu chào chú Hà ạ." Con gái Trần Thần ngoan ngoãn chào hỏi Hà Xuân Sinh.

"Chào cháu."

Lúc trông thấy Hà Xuân Sinh, Tiêu Thệ hơi bất ngờ, nhưng vẫn bảo con gái chào hỏi hắn. Con gái Tiêu Thệ trông thấy Hà Xuân Sinh mặc áo có nút bọc, cười ha ha: "Ba ơi, quần áo của chú này thật kỳ quái."

Tiêu Thệ quay về phía Tiêu Xuân Thủy, nghiêm túc nói: "Xuân Thủy, con không thể thiếu lễ phép như vậy. Quần áo của chú rất đẹp, rất đặc biệt, chỉ là con còn nhỏ chưa từng nhìn thấy thôi."

Con gái Trần Thần lôi kéo Tiêu Xuân Thủy, "Em ơi, chị thấy đằng kia có cá, chúng ta đi xem cá đi!"

Các cô bé nhanh như gió chạy đến sân sau. Trong hồ nuôi cá chép, con gái Trần Thần rất tinh mắt, xa như vậy vẫn nhìn thấy.

"Trước đây nó có đến một lần, rất thích cá." Trần Thần nói.

Tiêu Thệ nhìn Hà Xuân Sinh, cười bảo: "Trần Thần nói muốn mời cậu tới, không ngờ cậu lại tới thật."

Hà Xuân Sinh quay đầu nhìn Trần Thần, dùng ánh mắt hỏi hắn câu "không ngờ" này là có ý gì.

Trần Thần "à" một tiếng, nói với Tiêu Thệ, "Tôi quên báo cho cậu biết, Hà Xuân Sinh đúng lúc rảnh rỗi nên tới. Ông ấy không có phòng ở, phòng ông có hai cái giường, con ông còn nhỏ ngủ cùng ông, để một cái giường cho ông ấy ngủ đi."

Tiêu Thệ ngây ngẩn cả người.

Trần Thần có lẽ không ngờ Tiêu Thệ "dễ thương lượng" lại không trả lời, vẻ mặt còn thành ra như thế, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Không sao, tôi có thể ngủ ở sô pha tầng trệt, tôi xem rồi, rất rộng." Hà Xuân Sinh nói.

Tiêu Thệ còn chưa nói gì, Trần Thần đã mở miệng: "Ngủ sô pha? Ông muốn muỗi tha đi à? Ở đây là núi đó."

"Có thể đốt nhang muỗi."

Trần Thần không đồng ý, "Tầng trệt bốn phía thông thoáng, đến cửa còn không có, đốt nhang muỗi cũng vô dụng."

Tiêu Thệ chậm rãi nói: "Hà Xuân Sinh ngủ phòng tôi đi."

Hà Xuân Sinh nhìn Tiêu Thệ: "Có bất tiện lắm không?"

Tiêu Thệ hơi lúng túng đáp: "Đương nhiên là không rồi."

Hà Xuân Sinh lĩnh hội vẻ mặt Tiêu Thệ, trong lòng lại có thêm sóng lớn, cũng không ngừng tự nói với mình, mặc kệ không được chào đón ra sao, hắn đều muốn biết rõ Tiêu Thệ rốt cuộc sống thế nào. Có lẽ hắn có thể giúp đỡ Tiêu Thệ, giống như lúc đó Tiêu Thệ giúp đỡ hắn vậy.

Khu du lịch phát cho khách một quyển sách giới thiệu những hoạt động giải trí ở nơi này. Trong lúc nhóm Trần Thần cất hành lý, Hà Xuân Sinh có lật sơ qua, ngoại trừ những dịch vụ cơ bản của khách sạn, còn có thể nướng đồ nướng trong sân, mỗi biệt thự đều có một lầu là khu giải trí, có phòng bi-a, mạt chược, phòng trò chơi. Ngoài ra, phía sau khu trung tâm còn có một mảnh vườn trái cây và một ruộng rau, có thể trải nghiệm thú vui hái rau quả, còn có một hồ nuôi cá để câu cá, ngoài vườn trái cây còn có khu vực trải nghiệm nghề thủ công như nhuộm vải bằng thực vật và làm đồ gốm sứ.

Xem ra những trò giải trí vô cùng phong phú.

Phương Hàm và Ngô Hứa Ninh khoảng chừng giờ cơm mới đến, hiện tại là mười giờ sáng, còn khoảng hai giờ nữa. Hai cô bé cho cá ăn chán, lập tức đến tìm hai người cha đang tán gẫu, nói muốn đi hái trái cây. Người lớn bàn bạc một lúc rồi cũng đồng ý.

Vừa qua Tết, trong vườn trái cây trồng một số cây ăn quả thông thường ở địa phương như cam, quýt, dương mai, đào, bây giờ vẫn chưa có quả. Hai cô bé tiu nghỉu, con gái Tiêu Thệ nghe nói không thể hái trái cây, lập tức đứng ở cửa vườn trái cây mếu máo khóc.

"Vậy chúng ta đi câu cá được không?" Tiêu Thệ ôm con gái dụ dỗ.

"Không muốn đi, con chỉ muốn hái trái cây thôi." Cô bé không nghe theo.

"Nhưng không có trái cây, trái cây phải đợi mùa thu mới chín."

"Bây giờ là mùa gì rồi ạ?" Tiêu Xuân Thủy mắt còn ngấn lệ, hỏi.

"Mùa xuân, là xuân trong Tiêu Xuân Thủy." Tiêu Thệ cười với con gái.

Trông y dịu dàng như thế.

"Là xuân trong Hà Xuân Sinh sao?" Tiêu Xuân Thủy đột nhiên hỏi.

Trần Thần ồ một tiếng, "Cháu còn biết Hà Xuân Sinh à?" Sau đó nhìn Hà Xuân Sinh cười ha ha, "Cháu nói cho chú Trần nghe thử xem, Hà Xuân Sinh là ai?"

Tiêu Thệ bối rối, mặt hơi đỏ lên, y nói, "Con gái tôi trí nhớ rất tốt."

Tiêu Thệ đặt Tiêu Xuân Thủy xuống đất, Tiêu Xuân Thủy lớn tiếng nói: "Ba cháu có một người bạn học tên là Hà Xuân Sinh, ba nói tên cháu và Hà Xuân Sinh đều rất êm tai."

Hà Xuân Sinh ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Xuân Thủy, nói: "Chú chính là Hà Xuân Sinh."

Tiêu Xuân Thủy ngạc nhiên nhìn Hà Xuân Sinh, lại nhìn cha cô bé, Tiêu Thệ gật đầu với cô bé, "Đúng rồi, chú Hà chính là Hà Xuân Sinh."

"Tên của chú cũng có chữ xuân, chữ xuân rất dễ nghe." Tiêu Xuân Thủy nghiêm túc nói.

Trần Thần cười sắp xỉu, bèn hỏi Tiêu Xuân Thủy: "Vậy cháu nhớ tên chú không?"

"Chú là Trần Thần! Ba cháu nói rồi!"

Đúng lúc này, con gái Trần Thần vừa chạy vào cửa tiệm nhỏ lại chạy ra, kéo tay Trần Thần nói: "Ba ơi, đằng kia có bán khăn quàng cổ rất đẹp! Chúng ta đến xem đi!"

Những chiếc khăn quàng cổ rất đẹp mà con gái Trần Thần, Trần Nặc Nghi trông thấy kỳ thực chính là trong phường nhuộm thủ công. Trong phường nhuộm có vài cái khăn quàng cổ màu đỏ cùng màu lam nhạt, Trần Nặc Nghi cảm thấy khăn quàng cổ màu xanh lam có hoa văn trắng giống như mặt trời trông đặc biệt đẹp đẽ, muốn Trần Thần mua, Trần Thần hỏi giá, một cái khăn quàng cổ lại hơn 100 đồng, hắn dứt khoát cự tuyệt.

Thế là hai cô bé đều không vui.

Hà Xuân Sinh đi tới quầy hàng hỏi nhân viên phục vụ còn đang ngáp dài: "Những mảnh vải thô này có bán không?"

"Bán chứ." Nhân viên phục vụ vẫn còn buồn ngủ, "Nhưng hôm nay sư phụ nhuộm màu không có ở đây, các anh cũng không nhuộm được đâu."

"Không sao, tôi lấy về dùng cũng được." Hà Xuân Sinh hỏi rõ bốn đứa trẻ đều là con gái, liền mua bốn miếng vải thô.

Vải thô đúng là rẻ, là vải bố, mười đồng tiền một cái, trống trơn, màu trắng cũng không đẹp, Trần Nặc Nghi trông thấy, bĩu môi: "Màu này xấu quá."

"Chúng ta cùng nhau biến nó thành những màu sắc đẹp đẽ kia đi." Hà Xuân Sinh nói.

Tiêu Xuân Thủy lại lớn tiếng lặp lại một lần: "Biến thành màu sắc đẹp đẽ!"

Trần Nặc Nghi lại hỏi: "Chú Hà, làm sao biến được ạ?"