Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Chương 19




Bạch Mộc Trạch là người đầu tiên tỉnh lại, những người khác vẫn còn bất tỉnh nằm trên bàn. Ngoài 6 người bọn họ ra, trong rạp hát không có ai hết, tựa như cảnh tượng sống động lúc trước chỉ là một ảo ảnh.

Vị trí hiện tại vẫn là nhã tọa tầng 2, chỉ khác là cầu thang 2 bên dẫn xuống tầng 1 đều bị hàng rào gỗ phong tỏa hết, Bạch Mộc Trạch đi tới đầu cầu thang, phát hiện trên hàng rào gỗ dán 2 tờ giấy niêm phong thành hình chữ X.Viên Hàm Sương không dám thở mạnh, run rẩy hỏi: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Có vẻ rạp hát này đã bị bỏ hoang rồi.”“Thư Nguyệt, em xuống trước đi.” Thấy Viên Hàm Sương đã sắp chạm đất, Kỳ Việt bảo Tần Thư Nguyệt nhanh chóng bò xuống nốt.Tần Thư Nguyệt đang mặc váy tiệc ngắn, ở thời đại này, chỉ có cô ấm nhà giàu mới mặc được kiểu quần áo thế này.

Bạch Mộc Trạch xoay người lại, phát hiện Kỳ Việt đang đứng sau lưng mình.Nguyên Tinh Thần bắt chéo chân ngồi trên ghế ở sân khấu, trong bóng tối đen như mực, cô có thể nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra ở tầng 2 nhưng bên kia lại không nhìn thấy cô.“Ở đây an toàn, xuống đi.”Thẩm Kha gật đầu tán thành đề nghị của cô ta: “Tôi xuống trước để giữ thang cho mấy người với Mạc Hoài Nam cho.”

“Những lối đi dẫn ra ngoài đều đã bị chặn hết, không có khóa mật mã cũng chẳng có cơ quan gì, phải tìm lối ra khác thôi.” Dù Bạch Mộc Trạch không thích bộ dạng giả vờ giả vịt của Kỳ Việt, nhưng không thể phủ nhận anh ta là một người chơi giỏi, hơn nữa nói chuyện với người thông minh cũng rất dễ chịu, có thể đi thẳng vào vấn đề.Bạch Mộc Trạch xoay người lại, phát hiện Kỳ Việt đang đứng sau lưng mình.“Giáo sư Bạch chúng tôi được gọi là Titan mật thất đấy, dù thứ kinh dị gì đứng trước mặt Bạch Titan thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Thẩm Kha nịnh nọt.May mà ma 7 chỉ lắc thôi chứ không làm gì khác, Bạch Mộc Trạch leo được tới bậc thang thứ 3 thì lập tức thả tay nhảy xuống.

Rõ ràng Kỳ Việt cũng nghĩ như thế, “Tìm tiếp vậy, chắc chắn sẽ có manh mối.”Mạc Hoài Nam đạp lên thang dây rồi chậm rãi bò xuống, đúng là tầng 2 so với mặt đất không cao, nhưng thang dây chỉ được cố định một đầu thì lại quá lỏng lẻo, sơ ý một chút sẽ rất dễ hụt chân, lúc xuống tới mặt đất thì lưng Mạc Hoài Nam đã ướt đẫm mồ hôi.

2 người bèn chia ra tìm manh mối.Tất nhiên là Tần Thư Nguyệt đồng ý: “A Nam xuống trước đi, xem ở dưới có an toàn không.”

***“Chắc chắn là Đại Bạch không nổi rồi, cả ngày cậu ấy ngâm mình trong phòng thí nghiệm, rủ đi tập gym cũng chẳng chịu, để tôi thử xem sao.” Thẩm Kha cởi áo khoác âu phục ra, chùi tay để lòng bàn tay khô ráo.Bạch Mộc Trạch và Kỳ Việt nhìn nhau, ai cũng có suy nghĩ riêng.

“Trời, chúng ta đang ở đâu vậy!”Nguyên Tinh Thần cực kỳ hưng phấn: “Ma 7 cố lên!”Nhưng vừa đụng vào hàng rào, Thẩm Kha đã bị gỗ vụn bên trên đâm, “Không được rồi, trên này đều là mảnh vụn.”

Viên Hàm Sương tỉnh dậy, cái giọng như loa phóng thành của cô ta cũng khiến Tần Thư Nguyệt và Mạc Hoài Nam tỉnh lại.Kỳ Việt lại càng hiếu kỳ với Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch là Tank trong mật thất à? Từ khi bước vào mật thất tới giờ, hình như anh không hề sợ hãi gì hết.”Giá trị tiếng hét của Viên Hàm Sương +20.Dù sao cũng chẳng phải quần áo của mình nên Thẩm Kha dùng không đau lòng lắm, quấn vào tay rồi túm vào một thanh hàng rào ngang. Sau đó anh ta đi sang một bên khác, ngồi xuống đất dùng sức kéo hàng rào ra.

“Thế này là thế nào, chúng ta bị bỏ thuốc mê à?” Tần Thư Nguyệt vô thức đi tới cạnh Kỳ Việt hỏi.“Dù có vấn đề thì chắc không phải cả 3 ấm đều có chứ, thế thì vô lý quá rồi.” Câu hỏi của Tần Thư Nguyệt khiến mọi người cũng nghi hoặc.Kỳ Việt liếc mắt ra hiệu cho Mạc Hoài Nam, anh ta đi tới chỗ lan can rồi nhìn xuống dưới: “Thực ra cũng không cao lắm đâu, nếu mọi người tin tưởng thì tôi sẽ đi đầu tiên.”

Kỳ Việt ấm áp nói: “Chắc thế, có lẽ là thuốc mê trong trà, chúng ta bị Mãn Xuân bỏ thuốc rồi nhốt ở chỗ này.”Lúc Kỳ Việt xuống được một nửa, ma 7 đã đánh vỡ hàng rào rồi bay vọt lên, Bạch Mộc Trạch vung trường sam sang bên hông, buộc 2 tà lại rồi nhanh chóng xoay người bò xuống.

“Dù có vấn đề thì chắc không phải cả 3 ấm đều có chứ, thế thì vô lý quá rồi.” Câu hỏi của Tần Thư Nguyệt khiến mọi người cũng nghi hoặc.“Ôi ngại quá, dọa các người sợ rồi. Còn một chuyện tôi quên chưa nói, sau khi dựng sân khấu xong thì nhớ tới hậu trường tìm tôi nhé.”

Nguyên Tinh Thần bắt chéo chân ngồi trên ghế ở sân khấu, trong bóng tối đen như mực, cô có thể nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra ở tầng 2 nhưng bên kia lại không nhìn thấy cô.Ma 7 ở bên trên vẫn đang gầm rú, Nguyên Tinh Thần vỗ tay, ra hiệu cho nó rút lui.2 người bèn chia ra tìm manh mối.

Biết họ sẽ nghi ngờ nên cô dứt khoát cho thuốc mê vào cả 3 ấm trà luôn, thân là NPC, tất nhiên phải xử lý mọi chuyện như nhau rồi.Bạch Mộc Trạch và Kỳ Việt cùng đi tới cạnh hàng rào, thấy bên ngoài là một đoạn thang dây, nhưng tiếc là hơi xa nên vươn tay cũng không tới.Nhìn cái thang dây đang đung đưa, Viên Hàm Sương nghĩ cách khác, “Hay là thêm một người nam nữa xuống giữ thang dây đi, như thế sẽ không đung đưa nữa.”Các giá trị tiếng thét lớn nhỏ trên đầu người chơi khiến Nguyên Tinh Thần rất thỏa mãn, trong rạp hát mù mịt, tiếng cười của cô khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Ngồi không nhìn họ thì hơi chán, nếu giờ mà có hạt dưa để cắn thì tốt biết mấy.Ma 7 giơ chân đá văng một tấm ván, tiếng vỡ vụn khiến trái tim Tần Thư Nguyệt khẽ thót lên.

Bóng dáng ma 7 xuất hiện ở cầu thang bên phải, Nguyên Tinh Thần gật đầu với nó một cái, ma bảy mặc đồ hóa trang nhẹ nhàng bay lên.Vị trí hiện tại vẫn là nhã tọa tầng 2, chỉ khác là cầu thang 2 bên dẫn xuống tầng 1 đều bị hàng rào gỗ phong tỏa hết, Bạch Mộc Trạch đi tới đầu cầu thang, phát hiện trên hàng rào gỗ dán 2 tờ giấy niêm phong thành hình chữ X.

Ầm ầm ầm!“Thế này là thế nào, chúng ta bị bỏ thuốc mê à?” Tần Thư Nguyệt vô thức đi tới cạnh Kỳ Việt hỏi.

Ma 7 dùng sức phá cửa, Viên Hàm Sương hét toáng lên. Tần Thư Nguyệt cũng bị dọa sợ nhưng tâm lý vẫn khá ổn, ít ra là không sợ tới mức kêu ầm lên.Kỳ Việt nói: “Vậy phải nhờ anh Bạch dẫn đường cho chúng tôi rồi.”

“Làm sao vậy? Làm sao vậy!” Lúc này Thẩm Kha mới tỉnh dậy, thấy gương mặt trang điểm như diễn viên hí kịch của ma 7 thì cũng bị dọa phát khiếp.Viên Hàm Sương tỉnh dậy, cái giọng như loa phóng thành của cô ta cũng khiến Tần Thư Nguyệt và Mạc Hoài Nam tỉnh lại.Bạch Mộc Trạch là người đầu tiên tỉnh lại, những người khác vẫn còn bất tỉnh nằm trên bàn. Ngoài 6 người bọn họ ra, trong rạp hát không có ai hết, tựa như cảnh tượng sống động lúc trước chỉ là một ảo ảnh.

Giá trị tiếng hét của Viên Hàm Sương +20.“Grào!”2 cây cột bên cạnh vừa đủ để giăng thang dây, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha buộc chắc dây rồi nhìn những người khác: “Ai xuống trước?”

Giá trị tiếng hét của Thẩm Kha +10.Ánh đèn ấm áp trên sân khấu đổ dồn lên Nguyên Tinh Thần, giọng nói của cô lanh lảnh: “Quý khách à, Mẫu Đơn Đình vừa nãy hát có hay không? Xem ra mọi người nghe tới mê mẩn, lại còn ngủ thiếp đi ở chỗ tôi nữa, thế cũng tốt, Mãn Xuân có chút việc muốn nhờ mọi người giúp đây. Rạp hát Mãn Đường Xuân này của tôi mới xây dựng không lâu, đến cả sân khấu còn chưa dựng kịp, xin mọi người giúp tôi dựng lại nhé.”

Ầy, 2 giá trị này còn chưa đủ nhét kẽ răng nữa.Mạc Hoài Nam mượn ánh đèn lồng gần đó để đi một vòng, chắc chắn không có nguy hiểm gì mới hô to lên lầu, báo cho họ biết là có thể đi xuống.

Nguyên Tinh Thần vẫy tay, ma 7 lập tức đi xuống, trước khi đi còn để lại một thứ ở ngoài hàng rào.“Lấy âu phục của cậu quấn vào.” Bạch Mộc Trạch lấy cái áo khoác mà Thẩm Kha để lên bàn rồi ném vào đầu anh ta.

Bạch Mộc Trạch và Kỳ Việt cùng đi tới cạnh hàng rào, thấy bên ngoài là một đoạn thang dây, nhưng tiếc là hơi xa nên vươn tay cũng không tới.

“Để tôi đi tìm xem có thứ gì để câu vào được không.” Kỳ Việt xung phong.Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, tất nhiên là trừ Bạch Mộc Trạch.“Làm sao vậy? Làm sao vậy!” Lúc này Thẩm Kha mới tỉnh dậy, thấy gương mặt trang điểm như diễn viên hí kịch của ma 7 thì cũng bị dọa phát khiếp.

“Ừm, tôi sẽ đi tìm manh mối khác.”Nhờ ánh đèn mờ mờ, Bạch Mộc Trạch vươn tay lần mò trên cây cột, quả nhiên sờ được một lỗ khảm, bên trên có một cái móc, “Tôi tìm được rồi.”Bạch Mộc Trạch cầm lấy tấm ván trong tay anh ta rồi ngồi xuống chỗ hàng rào. Ma 7 bên ngoài đã biến mất, anh nhẹ nhàng móc được thang dây vào.

Đạo cụ NPC cung cấp là thang dây thì chắc chắn ở đây phải có chỗ dùng được. Bạch Mộc Trạch nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn chằm chằm vào hàng cột 2 bên nhã tọa.Nhưng giờ phút này, chiếc váy nặng và đôi giày cao gót khiến cô ta chật vật leo lên lan can, Tần Thư Nguyệt dứt khoát vứt giày cao gót xuống lầu, tình cờ là ném luôn 1 chiếc xuống người Viên Hàm Sương như ý muốn của cô ta vậy.

Nhờ ánh đèn mờ mờ, Bạch Mộc Trạch vươn tay lần mò trên cây cột, quả nhiên sờ được một lỗ khảm, bên trên có một cái móc, “Tôi tìm được rồi.”Ma 7 dùng sức phá cửa, Viên Hàm Sương hét toáng lên. Tần Thư Nguyệt cũng bị dọa sợ nhưng tâm lý vẫn khá ổn, ít ra là không sợ tới mức kêu ầm lên.

Thẩm Kha đi tới: “Đại Bạch, tìm thấy gì?”

“Trên cột có móc để treo thang dây, chúng ta chỉ cần lấy được thang dây bên ngoài là sẽ có cơ hội để đi xuống dưới.”Viên Hàm Sương lui về sau 2 bước: “Tôi sợ độ cao.”

Kỳ Việt đi tới nói: “Không tìm được gì để câu vào hết, nhưng chúng ta có thể gỡ một tấm ván trên hàng rào, tôi đã xem trước rồi, tấm ván đó khá lỏng lẻo, ai có sức nhiều thì tới  gỡ thử xem có ra không.”

“Chắc chắn là Đại Bạch không nổi rồi, cả ngày cậu ấy ngâm mình trong phòng thí nghiệm, rủ đi tập gym cũng chẳng chịu, để tôi thử xem sao.” Thẩm Kha cởi áo khoác âu phục ra, chùi tay để lòng bàn tay khô ráo.Viên Hàm Sương đang mặc váy theo phong cách thời dân quốc, mang một đôi giày vải, hoảng hốt giẫm lên thang dây bò xuống dưới. Tần Thư Nguyệt ở trên không ngừng thúc giục: “Mau lên đi!”

Nhưng vừa đụng vào hàng rào, Thẩm Kha đã bị gỗ vụn bên trên đâm, “Không được rồi, trên này đều là mảnh vụn.”

“Lấy âu phục của cậu quấn vào.” Bạch Mộc Trạch lấy cái áo khoác mà Thẩm Kha để lên bàn rồi ném vào đầu anh ta.

Thẩm Kha hơi bối rối, thái độ của Đại Bạch không ổn, rất không ổn…Rõ ràng Kỳ Việt cũng nghĩ như thế, “Tìm tiếp vậy, chắc chắn sẽ có manh mối.”

Dù sao cũng chẳng phải quần áo của mình nên Thẩm Kha dùng không đau lòng lắm, quấn vào tay rồi túm vào một thanh hàng rào ngang. Sau đó anh ta đi sang một bên khác, ngồi xuống đất dùng sức kéo hàng rào ra.“Ừm, tôi sẽ đi tìm manh mối khác.”

“Grào!”“Có vẻ rạp hát này đã bị bỏ hoang rồi.”

Không biết ma 7 đã quay lại từ khi nào mà đang chúc đầu dưới khe hở, gào với Thẩm Kha một tiếng.“Trên cột có móc để treo thang dây, chúng ta chỉ cần lấy được thang dây bên ngoài là sẽ có cơ hội để đi xuống dưới.”

Thẩm Kha hét lên rồi ngã ra đất, “Đại Đại Đại Bạch, hay là cậu làm đi.”Đạo cụ NPC cung cấp là thang dây thì chắc chắn ở đây phải có chỗ dùng được. Bạch Mộc Trạch nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn chằm chằm vào hàng cột 2 bên nhã tọa. Biết họ sẽ nghi ngờ nên cô dứt khoát cho thuốc mê vào cả 3 ấm trà luôn, thân là NPC, tất nhiên phải xử lý mọi chuyện như nhau rồi.

“Tôi chỉ biết ngâm mình trong phòng thí nghiệm, tay trói gà không chặt, xin lỗi nhé, không giúp được cậu đâu.” Bạch Mộc Trạch ngồi trước bàn nói bóng nói gió.Viên Hàm Sương hoảng hốt hét lên: “Làm sao đây, cô ta lại sắp xông vào nữa rồi kìa.”

Giờ Thẩm Kha đã hiểu ra Bạch Mộc Trạch đang giận vì những lời anh ta vừa nói, “Được rồi, tôi nói sai được chưa, ngài đây ra tay giúp với ạ.”

Kỳ Việt lại càng hiếu kỳ với Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch là Tank trong mật thất à? Từ khi bước vào mật thất tới giờ, hình như anh không hề sợ hãi gì hết.”Viên Hàm Sương tựa vào lan can nhìn xuống, nếu thế thì trên dưới đều có người đảm bảo, có thể xuống được rồi.

“Giáo sư Bạch chúng tôi được gọi là Titan mật thất đấy, dù thứ kinh dị gì đứng trước mặt Bạch Titan thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Thẩm Kha nịnh nọt.***Thẩm Kha hơi bối rối, thái độ của Đại Bạch không ổn, rất không ổn…

Kỳ Việt nói: “Vậy phải nhờ anh Bạch dẫn đường cho chúng tôi rồi.”“Những lối đi dẫn ra ngoài đều đã bị chặn hết, không có khóa mật mã cũng chẳng có cơ quan gì, phải tìm lối ra khác thôi.” Dù Bạch Mộc Trạch không thích bộ dạng giả vờ giả vịt của Kỳ Việt, nhưng không thể phủ nhận anh ta là một người chơi giỏi, hơn nữa nói chuyện với người thông minh cũng rất dễ chịu, có thể đi thẳng vào vấn đề.

“Thẩm Kha thích nói quá thôi, các anh qua được tới mật thất thứ 3 mới là bản lĩnh thật sự.”Không biết ma 7 đã quay lại từ khi nào mà đang chúc đầu dưới khe hở, gào với Thẩm Kha một tiếng.

Bạch Mộc Trạch và Kỳ Việt nhìn nhau, ai cũng có suy nghĩ riêng.

“Này 2 người, lát nữa làm quen cũng chưa muộn đâu, chúng ta lấy được thang dây đi đã.” Thẩm Kha cầm tấm ván sốt ruột nói.“Đừng nói chuyện!”

Bạch Mộc Trạch cầm lấy tấm ván trong tay anh ta rồi ngồi xuống chỗ hàng rào. Ma 7 bên ngoài đã biến mất, anh nhẹ nhàng móc được thang dây vào.“Anh xuống trước đi, tôi bảo vệ đằng sau cho.” Bạch Mộc Trạch bảo Kỳ Việt xuống trước.Bóng dáng ma 7 xuất hiện ở cầu thang bên phải, Nguyên Tinh Thần gật đầu với nó một cái, ma bảy mặc đồ hóa trang nhẹ nhàng bay lên.

“Đm, sao cái tên hát kịch đó chỉ dọa có mình mình thế.” Thẩm Kha lẩm bẩm.Kỳ Việt ấm áp nói: “Chắc thế, có lẽ là thuốc mê trong trà, chúng ta bị Mãn Xuân bỏ thuốc rồi nhốt ở chỗ này.”

2 cây cột bên cạnh vừa đủ để giăng thang dây, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha buộc chắc dây rồi nhìn những người khác: “Ai xuống trước?”

Viên Hàm Sương lui về sau 2 bước: “Tôi sợ độ cao.”Sau đó Nguyên Tinh Thần phe phẩy cây quạt rồi xoay người bỏ đi.

Kỳ Việt liếc mắt ra hiệu cho Mạc Hoài Nam, anh ta đi tới chỗ lan can rồi nhìn xuống dưới: “Thực ra cũng không cao lắm đâu, nếu mọi người tin tưởng thì tôi sẽ đi đầu tiên.”Bạch Mộc Trạch nghe được một âm thanh nhỏ phát ra từ bên trái.

Tất nhiên là Tần Thư Nguyệt đồng ý: “A Nam xuống trước đi, xem ở dưới có an toàn không.”

Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha cũng không có ý kiến gì.Đột nhiên bên chỗ hàng rào truyền tới một tiếng đập mạnh, ma 7 đi tới cầu thang bên trái, vài cái hàng rào gỗ đã sắp sập.

Để đảm bảo thang dây an toàn, những người còn lại sẽ chia ra thành nhóm 2 người để giúp anh ta cố định thang.Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha cũng không có ý kiến gì.

Mạc Hoài Nam đạp lên thang dây rồi chậm rãi bò xuống, đúng là tầng 2 so với mặt đất không cao, nhưng thang dây chỉ được cố định một đầu thì lại quá lỏng lẻo, sơ ý một chút sẽ rất dễ hụt chân, lúc xuống tới mặt đất thì lưng Mạc Hoài Nam đã ướt đẫm mồ hôi.

“Ở đây an toàn, xuống đi.”“Đm, sao cái tên hát kịch đó chỉ dọa có mình mình thế.” Thẩm Kha lẩm bẩm.

Mạc Hoài Nam mượn ánh đèn lồng gần đó để đi một vòng, chắc chắn không có nguy hiểm gì mới hô to lên lầu, báo cho họ biết là có thể đi xuống.“Thẩm Kha thích nói quá thôi, các anh qua được tới mật thất thứ 3 mới là bản lĩnh thật sự.”

Kỳ Việt rất ga lăng: “Để nữ xuống trước đi, chúng ta ở trên giữ dây giúp họ.”

Nhìn cái thang dây đang đung đưa, Viên Hàm Sương nghĩ cách khác, “Hay là thêm một người nam nữa xuống giữ thang dây đi, như thế sẽ không đung đưa nữa.”“Tôi tôi tôi xuống, xuống ngay đây.” Cô ta không muốn là người ở lại cuối cùng để chờ chết đâu.

Thẩm Kha gật đầu tán thành đề nghị của cô ta: “Tôi xuống trước để giữ thang cho mấy người với Mạc Hoài Nam cho.”Để đảm bảo thang dây an toàn, những người còn lại sẽ chia ra thành nhóm 2 người để giúp anh ta cố định thang.Ầy, 2 giá trị này còn chưa đủ nhét kẽ răng nữa.

Viên Hàm Sương tựa vào lan can nhìn xuống, nếu thế thì trên dưới đều có người đảm bảo, có thể xuống được rồi.

Đột nhiên bên chỗ hàng rào truyền tới một tiếng đập mạnh, ma 7 đi tới cầu thang bên trái, vài cái hàng rào gỗ đã sắp sập.

Viên Hàm Sương hoảng hốt hét lên: “Làm sao đây, cô ta lại sắp xông vào nữa rồi kìa.”

Tần Thư Nguyệt tức giận quát: “Vậy cô xuống đi, không xuống thì né sang một bên, đừng có cản trở người khác!”

“Tôi tôi tôi xuống, xuống ngay đây.” Cô ta không muốn là người ở lại cuối cùng để chờ chết đâu.“Để tôi đi tìm xem có thứ gì để câu vào được không.” Kỳ Việt xung phong.

Viên Hàm Sương đang mặc váy theo phong cách thời dân quốc, mang một đôi giày vải, hoảng hốt giẫm lên thang dây bò xuống dưới. Tần Thư Nguyệt ở trên không ngừng thúc giục: “Mau lên đi!”

Ma 7 giơ chân đá văng một tấm ván, tiếng vỡ vụn khiến trái tim Tần Thư Nguyệt khẽ thót lên.“Tôi chỉ biết ngâm mình trong phòng thí nghiệm, tay trói gà không chặt, xin lỗi nhé, không giúp được cậu đâu.” Bạch Mộc Trạch ngồi trước bàn nói bóng nói gió.

“Thư Nguyệt, em xuống trước đi.” Thấy Viên Hàm Sương đã sắp chạm đất, Kỳ Việt bảo Tần Thư Nguyệt nhanh chóng bò xuống nốt.Kỳ Việt rất ga lăng: “Để nữ xuống trước đi, chúng ta ở trên giữ dây giúp họ.”

Tần Thư Nguyệt đang mặc váy tiệc ngắn, ở thời đại này, chỉ có cô ấm nhà giàu mới mặc được kiểu quần áo thế này.

Nhưng giờ phút này, chiếc váy nặng và đôi giày cao gót khiến cô ta chật vật leo lên lan can, Tần Thư Nguyệt dứt khoát vứt giày cao gót xuống lầu, tình cờ là ném luôn 1 chiếc xuống người Viên Hàm Sương như ý muốn của cô ta vậy.

“Anh xuống trước đi, tôi bảo vệ đằng sau cho.” Bạch Mộc Trạch bảo Kỳ Việt xuống trước.

Giờ Kỳ Việt cũng không chối từ nữa, chỉ nói: “Anh nhớ cẩn thận.”

Lúc Kỳ Việt xuống được một nửa, ma 7 đã đánh vỡ hàng rào rồi bay vọt lên, Bạch Mộc Trạch vung trường sam sang bên hông, buộc 2 tà lại rồi nhanh chóng xoay người bò xuống.

Nguyên Tinh Thần cực kỳ hưng phấn: “Ma 7 cố lên!”

Ma 7 theo mùi mà bay tới chỗ lan can, cách Bạch Mộc Trạch khoảng nửa người. Nó ra sức lắc thang dây, Bạch Mộc Trạch cũng đung đưa theo, Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam nắm chặt đầu bên dưới nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt được chút ít.

May mà ma 7 chỉ lắc thôi chứ không làm gì khác, Bạch Mộc Trạch leo được tới bậc thang thứ 3 thì lập tức thả tay nhảy xuống.Giá trị tiếng hét của Thẩm Kha +10.

“Ầy, cái quy tắc ma không được làm tổn thương con người này chán thật.” Nguyên Tinh Thần cảm thấy vẫn chưa đã.

Ma 7 ở bên trên vẫn đang gầm rú, Nguyên Tinh Thần vỗ tay, ra hiệu cho nó rút lui.“Trời, chúng ta đang ở đâu vậy!”

Nương theo âm thanh, đèn tầng 2 tắt ngúm, ma 7 cũng biến mất theo ánh đèn.“À đúng rồi.”

Ánh đèn ấm áp trên sân khấu đổ dồn lên Nguyên Tinh Thần, giọng nói của cô lanh lảnh: “Quý khách à, Mẫu Đơn Đình vừa nãy hát có hay không? Xem ra mọi người nghe tới mê mẩn, lại còn ngủ thiếp đi ở chỗ tôi nữa, thế cũng tốt, Mãn Xuân có chút việc muốn nhờ mọi người giúp đây. Rạp hát Mãn Đường Xuân này của tôi mới xây dựng không lâu, đến cả sân khấu còn chưa dựng kịp, xin mọi người giúp tôi dựng lại nhé.”Kỳ Việt đi tới nói: “Không tìm được gì để câu vào hết, nhưng chúng ta có thể gỡ một tấm ván trên hàng rào, tôi đã xem trước rồi, tấm ván đó khá lỏng lẻo, ai có sức nhiều thì tới  gỡ thử xem có ra không.”

Lời vừa dứt, ánh đèn sân khấu đã tắt ngúm, cả rạp hát lại chìm trong bóng tối.

Viên Hàm Sương không dám thở mạnh, run rẩy hỏi: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Đừng nói chuyện!”

Bạch Mộc Trạch nghe được một âm thanh nhỏ phát ra từ bên trái.

“À đúng rồi.”Ầm ầm ầm!

Nguyên Tinh Thần đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ, ánh đèn đánh vào khiến mặt cô trắng bệch.

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, tất nhiên là trừ Bạch Mộc Trạch.

“Ôi ngại quá, dọa các người sợ rồi. Còn một chuyện tôi quên chưa nói, sau khi dựng sân khấu xong thì nhớ tới hậu trường tìm tôi nhé.”

Sau đó Nguyên Tinh Thần phe phẩy cây quạt rồi xoay người bỏ đi.“Ầy, cái quy tắc ma không được làm tổn thương con người này chán thật.” Nguyên Tinh Thần cảm thấy vẫn chưa đã.

Các giá trị tiếng thét lớn nhỏ trên đầu người chơi khiến Nguyên Tinh Thần rất thỏa mãn, trong rạp hát mù mịt, tiếng cười của cô khiến người ta rợn cả tóc gáy.