Nhục Thân Thành Thánh

Chương 242





Chương 242: Thiên Đài (2)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Nếu tiền bối có cách kiếm nhiều linh thạch, đương nhiên là ta có hứng thú, còn mong tiền bối chỉ điểm một hai.

” Nhất Minh mỉm cười nói ra.

Hiện tại hắn còn không biết chính mình đây là gặp tình huống như thế nào, từ lúc tiến vào tòa thành này luôn mơ mơ hồ hồ, bây giờ điều đầu tiên cần phải kiếm một bút linh thạch, mọi chuyện còn lại cứ tính sau, dù sao thì hiện giờ chính mình cũng không có cách nào trở về, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

“Nếu đã như vậy, lão già ta cũng không có nhiều lời cái gì, cái này đối với người mới đến như công tử quả thật cần tiêu phí một chút mới có thể mua được tin tức, hầu như những người từ bên ngoài đi vào thành Liễu Tây đều bị người người làm thịt một đao, trừ khi là đỉnh tiêm tông môn hoặc thế gia mới không cần những tin tức này mà thôi.

“Như công tử đã biết, thành Liễu Tây là nơi hội tụ rất nhiều cường giả từ các nơi tiến về, có thể nói, nơi này chính là trung tâm hội tụ cũng không sai biệt lắm, chính vì thế mà nó có một cái bảng xếp hạng các vị thiên kiêu từ Chân Nguyên cảnh trở xuống.

“Bảng này được gọi là Thiên Kiêu bảng, nó chia làm hai bảng riêng biệt, một bảng chính là xếp hạng các võ giả thiên kiêu, và một bảng chính là xếp hạng Chân Nguyên cảnh thiên kiêu.


“Chờ một chút!” Nhất Minh nghe đến đây bỗng dưng đưa tay ra ngắt lời lão giả, thần sắc nghi hoặc mở miệng hỏi: “Một bảng là dành cho võ giả, một bảng là dành cho Chân Nguyên cảnh, thế còn nửa bước Chân Nguyên thì sao?”
“Nửa bước Chân Nguyên?”
“Đây là cảnh giới gì a?” lão giả nghi hoặc hỏi, từ trước tới giờ lão không hề nghe nói còn có loại cảnh giới này, chẳng lẽ đây là cảnh giới ở giữa võ giả và Chân Nguyên cảnh hay sao?

Nhất Minh nghe lão giả lọm khọm hỏi ngược lại liền có chút lúng túng!
“Không có việc gì, tiền bối cứ tiếp tục a!” Nhất Minh cười hì hì khoác khoác tay nói, hắn không ngờ nơi này không có loại cảnh giới gọi là nửa bước Chân Nguyên kia, xem ra cảnh giới tu hành của nơi này có chút khác biệt a.

“Được rồi, như ta đã nói, Thiên Kiêu bảng lập ra để kiểm tra xem đệ tử của tông môn hay thế gia nào có khả năng mang tên của mình thêm vào trong đó, võ giả thiên kiêu có tất cả 100 danh ngạch, với chiến lực của công tử hẳn là có thể đưa tên của mình lên bảng xếp hạng.


“Một khi tiến lên trên bảng sẽ được các tông môn thế gia nhiệt liệt mời chào, nếu xếp hạng càng cao mà nói, bản thân liền có thể được đại lượng vun trồng, tài nguyên, công pháp đều không thiếu.


“Hơn nữa, mỗi một vị trí xếp hạng tấn thăng, bản thân võ giả sẽ được Thiên Đài ban thưởng một lượng Thiên Kiêu Điểm, có thể dùng loại điểm này để hối đoái bảo vật bên trong Thiên Đài.


“Có thể nói, chỉ cần có thực lực, mỗi người từ Tôi Thể cho tới Chân Nguyên cảnh đều không phải lo lắng về vấn đề tài nguyên tu luyện, còn việc có tu hành đến khi bản thân đủ cứng cáp hay không thì không biết được rồi.


Lão giả không nhanh không chậm nói ra.

Nghe toàn bộ những lời này, Nhất Minh liền minh bạch rồi!

Nếu như quả thật như lời của lão giả nói, chắc hẳn Thiên Đài sẽ hội tụ rất nhiều thiên kiêu tụ tập về đây, thậm chí còn có không ít tán tu tiến về nơi này khiêu chiến.

Đây là cơ hội để ta có thể giao đấu với các chủng tộc tại giới này a!
Chân Nguyên cảnh coi như xong, chính mình khiêu chiến toàn bộ võ giả thiên kiêu là được rồi, để xem thiên kiêu nơi này so với Thiên Long giới sẽ như thế nào, tu sĩ nơi này cường đại như vậy, chắc hẳn võ giả bên dưới cũng không cách nào bình thường cho được.

Mặc dù không biết những thiên kiêu kia có thực lực thế nào, nhưng đã có thể xếp 100 người đứng đầu thì chiến lực hẳn là không thể lấy lẽ thường so sánh.

Nghĩ như vậy, Nhất Minh liền hướng sang lão giả lọm khọm hưng phấn hỏi: “Tiền bối, không biết cái gọi là Thiên Đài này hiện tại ở nơi nào?”
“Thiên Đài hiện tại nằm ở trung tâm của thành Liễu Tây, nếu muốn từ nơi này đi đến đó mà nói, với sức ngựa e rằng phải mất gần một năm lộ trình.

” lão giả cười tít mắt nói.

Nhất Minh nghe vậy liền cứng đờ tại chỗ.

“Một năm?”
“Tiền bối không có đùa ta chứ?” Nhất Minh không nghĩ tới, từ đây đi đến trung tâm thành Liễu Tây phải mất tận một năm, đây là tình huống như thế nào, chẳng lẽ nói, tòa thành này trải rộng kinh khủng như vậy?
Lão giả lọm khọm gật gật đầu: “Đúng vậy, một năm, nhưng đó là với sức ngựa mà thôi, nếu như công tử sử dụng truyền tống trận e rằng chỉ trong vài cái hô hấp liền sẽ đến nơi ngay lập tức.



Nhất Minh nghe vậy liền thở phào một hơi, còn tốt, có truyền tống trận trong thành quả thật là nên như vậy, nếu không thì hắn cũng chỉ còn cách tìm kiếm cách khác mà thôi.

Không đợi Nhất Minh hỏi, lão giả lọm khọm đã tiếp tục nói: “Truyền tống trận mặc dù rất là tiện lợi nhưng danh ngạch của nó đồng thời cũng vô cùng trân quý, muốn thu được danh ngạch truyền tống không có đơn giản như vậy.

“Ta nghe nói, có người muốn thu mua một danh ngạch truyền tống phải bỏ ra tận vài vạn linh thạch, đương nhiên đó là đi đến một tòa thành khác, nhưng với tình trạng của công tử mà nói, ta nghĩ rằng muốn dùng truyền tống trận, số tiền bỏ ra cũng sẽ không thấp đi bao nhiêu.

“Cho nên, hiện tại công tử chỉ có hai con đường có thể đi, một là tìm cách thu được danh ngạch sử dụng truyền tống trận, có thể thông qua bất kỳ thủ đoạn nào, cái này thì ta không thể nói rõ được rồi, bởi vì bản thân ta cũng chưa từng dùng loại phương pháp này.

“Còn cách thứ hai, chính là đến trạm dịch chuyển, nơi đó có cho thuê đại ưng chuyên chở võ giả từ nơi này đến nơi khác ở trong thành Liễu Tây, giá cả có thể hơi đắt một chút, nhưng ta nghĩ với tài lực của công tử hẳn là đủ để di chuyển một lần.

“Không nhiều, chỉ 100 khối linh thạch mà thôi.

” lão giả lộ ra một vệt mỉm cười giở lên một ngón tay thản nhiên nói ra.

“Mà thôi?”
Nhất Minh nghe được lời này, đầu óc ong ong không thôi, nơi này quả thật là hố cha a, chỉ di chuyển thôi mà cũng phải tốn kém như vậy, nhưng quả thật lấy 100 khối linh thạch đổi lấy một năm thời gian, đây quả thật là buôn bán có lời.

Không ai sẽ tình nguyện mang một năm của mình để đi lấy 100 khối linh thạch cả, 100 khối linh thạch có thể tiết kiệm một năm thời gian, đây quả thật là không còn gì tốt hơn.


Nhưng cái giá tiền này…
Nhất Minh liếc nhìn một đống linh thạch bên trong túi trữ vật, trong lòng nặng trĩu không thôi, nhưng vì tương lai có một bút phát tài, 100 khối linh thạch này không ra cũng phải ra, không còn cách nào a!
Hắn tiến tới bên cạnh lão giả cười hì hì nói: “Tiền bối, thật sự là không còn cách nào tiết kiệm một chút linh thạch hay sao, trên người ta cũng chỉ có hơn 100 khối mà thôi.


Lão giả nghe vậy liền liếc mắt nhìn lấy thiếu niên, công nhận tên này không phải giả nghèo a, nhìn mặt của hắn quả thật không giống giả dối chút nào, nghĩ nghĩ một chút, lão mang theo ý vị thâm trường nói ra:
“Tiết kiệm thì ta không có cách nào, nhưng nếu kiếm tiền thì lão già ta đây quả thật có một cách, nhưng cách này đòi hỏi công tử phải mang theo ta đến Thiên Đài mới được.

“Nếu công tử có thể bỏ ra thêm 100 khối linh thạch giúp ta đến đó, ta có thể cùng công tử nội ứng ngoại hợp kiếm một bút phát tài, ý của công tử thế nào?”
“Ồ? Không biết cách kiếm tiền trong miệng tiền bối là cách gì, lại có thể khiến chúng ta kiếm một bút phát tài?” Nhất Minh nghe được lời này, trong lòng liền nảy sinh hiếu kỳ, không biết lão già này đang đánh cái chủ ý gì đây, nhìn cách lão ứng xử từ nảy tới giờ, Nhất Minh không cho rằng lão chỉ là một võ giả a.

Bởi vì võ giả sẽ không có cách nào biết rộng và nhiều như thế, kể cả có sống lâu đi chăng nữa, nếu không thoát ra khỏi ao nước sẽ không biết được cái hồ sẽ lớn như thế nào.

Nói chuyện từ nảy tới giờ, lão già lọm khọm này có chút khách khí, nhưng bên trong lại không hề mang một chút sợ hãi nào, dáng vẻ thành thục cùng cứng cỏi của lão cho thấy bản thân lão trước kia cũng là một cường giả a!
Nhưng hiện tại không biết vì sao lại trở thành võ giả như thế, điều này thì Nhất Minh không biết được rồi, hắn hiện giờ chỉ quan tâm cách kiếm tiền trong miệng của lão mà thôi.

P/s: Ta nói một chút, trước kia đều là hai chương mỗi ngày, bây giờ ta bận đi làm nên thời gian của ta không nhiều, cho nên, có thể có ngày ta chỉ ra một chương, vì truyện này ta viết miễn phí, cho nên không có thu nhập cái gì, mong các đạo hữu thông cảm cho ta.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!