Nhìn Kìa! Nước Mắt Của Em

Chương 22: Lần Đụng Độ Đầu Tiên Sau Hai Năm




“Tiêu Tuấn sẽ đưa cô ta quay lại Thượng Hải?”

Lan Nguyệt sau khi nghe thông tin chính xác từ A Tân, thì đã sốc đến độ suýt nữa đứng không vững. Thời gian qua tuy anh đối xử với cô ta lạnh nhạt không có chút cảm tình, nhưng cũng được xem là không đến nỗi. Nhưng từ khi A Đình xuất hiện, mọi thứ trong căn nhà này và kể cả anh đều đã đổi thay.

“Dạ phải! Anh Tuấn là vì cô ta mới quyết định như vậy! Chúng ta làm thế nào đây?”

“Còn có thể làm gì được sao? Bây giờ trong mắt Tiêu Tuấn chỉ thấy mỗi cô ta, anh nghĩ tôi làm gì được?”

Lan Nguyệt miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng không muốn nhìn thấy A Đình thêm một giây một phút nào nữa. Cô ta không muốn cô xuất hiện, dù cô có phải là Bạch Nhược Đình người anh thật sự tìm kiếm hay không. Chỉ cần ngày nào cô còn bên cạnh, thì cô ta sẽ mãi chẳng có cơ hội được gần anh nữa.

Thời gian đến Thượng Hải đã được Tiêu Tuấn cho người sắp xếp, đầu tuần sau anh sẽ đưa A Đình đi. Thời gian từ giờ đến đó vẫn còn 5 ngày, trước khi đi anh muốn đưa cô mua một ít đồ đạc.

“Tôi nghĩ là không cần đâu! Số quần áo lần trước anh mua cho tôi vẫn còn dùng được!”

“Lần trước là lần trước, lần này là lần này! Đình Đình! Em đừng sợ anh tiêu tiền lãng phí, cứ nghĩ anh là vì em thôi!”

A Đình đứng ngây ra vài giây, nhìn Tiêu Tuấn đang chăm chú chọn váy áo cho cô. Dường như, từ khi cô chịu mở lòng mình ra để nói chuyện với anh, tâm trạng và tính tình của anh cũng đã thay đổi. Anh không còn tức giận, không còn lạnh lùng mà luôn dịu dàng, ấm áp. Như những gì mà Liêu Ninh đã nói về con người của Tiêu Tuấn, chỉ là do tâm bệnh nên anh mới nóng nảy như bây giờ. Vậy thì trước đây, có lẽ cô gái tên Bạch Nhược Đình kia đã rất hạnh phúc, vì có một người luôn yêu chiều mình như vậy.

“Em đã đói chưa? Đi ăn quán vỉa hè được chứ?”

A Đình nhìn Tiêu Tuấn. Anh biết cô sợ anh sẽ đưa cô vào những nhà hàng sang trọng, khiến cô cảm thấy gò bó nên mới đưa ra đề nghị này. Cô đương nhiên không thể từ chối, đồng ý cùng anh đi ăn mì Quảng.

Hai bát mì nóng hổi được chủ quán tận tình mang ra, bát nào cũng đầy ắp thịt. Tiêu Tuấn đưa đũa và thìa cho A Đình, còn anh thì không nói gì mà từ từ gắp hết thịt trong bát của cô chuyển sang bát của anh. A Đình ngẩn ra, vừa có chút bối rối lại vừa thấy buồn cười.

“Anh rất thích ăn thịt ư?”

Tiêu Tuấn cười cười.



“Có thể là vậy!”

Sau khi gắp hết thịt sang bát mì của mình, Tiêu Tuấn không ăn mà lại đổi bát đầy thịt ấy cho A Đình để lấy bát mì không. Cô chớp mắt, nhìn những miếng thịt hấp dẫn trong bát rồi lại nhìn anh. Gương mặt ấy phong trần, mang nét lạnh lùng mà lại ấm áp khó tả. Đôi môi mỏng, giọng nói trầm, cảm giác quen thuộc bao trùm lấy trái tim của cô.

“Không mau ăn mì sẽ nở ra đấy!”

Sau khi ăn xong mì, Tiêu Tuấn sánh vai cùng A Đình đi vào một con chợ trong hẻm. Nơi này tuy chỉ là một con hẻm có nhiều cua, nhưng lại bán rất nhiều loại đồ dùng. Phía cuối chợ có một quầy bán kem, trước đây anh và A Tân mỗi khi giao dịch gần đây đều ghé.

“Không ngờ anh cũng thích ăn kem!”

“Khoảng hai năm gần đây thôi! Cũng giống như hút thuốc vậy, trước đây anh không động đến nó.”

“Vậy… Có thể bỏ thuốc được không?”

Tiêu Tuấn quay sang nhìn A Đình. Cô nhìn anh, cũng không hiểu sao mình lại nói ra mấy lời như vậy. Thuốc lá khó cai, hơn nữa đây cũng là thói quen sinh hoạt riêng của Tiêu Tuấn. Lẽ ra cô không nên quá xen vào quyền riêng tư của anh, để anh không phải suy nghĩ nhiều.

“Em muốn anh cai thuốc?”

A Đình lỡ phóng lao thì phải theo lao, nếu như anh có thể cai thuốc thật vậy thì đúng là sức ảnh hưởng của người con gái này không phải bình thường.

“Dù sao thì hút thuốc cũng không tốt cho sức khỏe!”

Anh cong cong mắt nhìn cô, bàn tay đưa ra, xoa lên gò má trắng hồng.

“Được! Chỉ cần em không chạy khỏi anh, không sợ hãi anh, có muốn thế nào anh cũng chấp nhận.”

Điện thoại trong túi áo của Tiêu Tuấn bất chợt rung lên, là A Tân gọi điện thoại đến. Đang đi cùng A Đình, anh không muốn bị những chuyện khác làm ảnh hưởng nên không nghe máy. Có điều dường như đây là việc quan trọng, nên A Tân mới cả gan gọi đi gọi lại nhiều lần như vậy.



Tiêu Tuấn đi cùng A Đình quay ngược lại hẻm chợ để ra ngoài, buộc lòng phải nghe máy.

“Có chuyện gì?”

“Anh Tuấn! Em vừa nhận được tin khẩn! Tư Bằng có một chuyến giao dịch ở Trùng Khánh, đến đây đã được hai ngày rồi. Rất có thể, người của hắn ta đang theo dõi hành động của anh. Anh phải cẩn thận.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Anh Cũng Có Ngày Này

2. Thư Tình Gửi Vệ Lai

3. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

4. Hành Trình Vất Vả Theo Đuổi Ông Xã

=====================================

Anh nhìn A Đình, cô cũng không hiểu có chuyện gì sắp xảy ra nên ngây ngô nhìn anh. Nếu như để người của Tư Bằng nhìn thấy cô như vậy chẳng khác nào lại để những sai lầm năm xưa tiếp diễn. Dù hắn có cố tình để Bạch Nhược Đình rơi xuống vách đá hay không, thì Tiêu Tuấn vẫn hận hắn tận xương tận tủy.

Sau khi cúp máy, anh đưa tay ra bất chợt nắm lấy cổ tay A Đình, tốc độ dắt tay cô đi cũng nhanh hơn trước.

“Đình Đình! Về nhà thôi!”

A Đình vội vàng theo sau anh. Cô nhớ rằng đoạn đường này dường như không giống đoạn đường lúc nãy cả hai đi vào. Có vẻ như, Tiêu Tuấn đã đi vào một ngã rẽ khác. Nhưng chuyện không nằm trong dự tính của anh, vì người của Tư Bằng đã theo dõi anh từ trước. Vừa đi được đến ngã ba, một đám người đeo khẩu trang đen bất ngờ xuất hiện chặn hết cả trước mặt và sau lưng anh và cô.