Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 522: Cuối cùng, bà ta vẫn từ bỏ quân cờ này




Một trái tim có thể bị tổn thương bao nhiêu lần?

Tôn nghiêm của một người, có thể bị chà đạp bao nhiêu lần?

Người bình thường còn biết, thậm chí còn nói là làm người phải có chí vươn lên để không thua kém người khác, chứ đừng nói đến một người kiêu ngạo, ngông cuồng tự cao tự đại như Thế tử gia.

Hiện giờ không cần biết là hắn đang giận dỗi hay làm sao, tóm lại, nếu như vậy thì quá hời cho nữ nhân xấu xa Sở Vi Vân này rồi!

“Người đi dỗ dành ngài ấy quay về đi!”

Thất Xảo đi theo Khuynh Ca vào phòng ngủ, quay đầu, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Nàng ta tỏ vẻ lo lắng: “Chắc chắn là ngài ấy chỉ đang giận dỗi thôi, vì người làm tổn thương ngài ấy, nên con người ta khi tức giận, khó tránh phải chuyện đưa ra quyết định khiến bản thân phải hối hận lắm.”



“Công chúa xấu, lần này người thật sự hại Thế tử gia thê thảm rồi đấy!

“Liên quan gì đến ta? Cũng đâu phải ta cầm dao ép hắn thành hôn với Sở Vi Vân đâu.” Nụ cười trên môi của Khuynh Ca biến mất.

Nàng thu con dao găm lại, đeo vào bên hông.

Cúi xuống nhìn con dao găm ở bên hông, ánh mắt của nàng lại trở nên u ám.

Con dao găm tên đó đưa cho nàng, làm cách nào cũng không trả lại được, nên nàng luôn giữ nó bên mình, dùng cho đến bây giờ. Google nga𝒚 𝑡𝗋ang { 𝑇R𝗎M𝑇RUY EN.VN }

“Sau này, đừng đụng đến cung nữ tên Linh Lung đó nữa, ta không phải đối thủ của nàng ta, vừa nãy, là kiếm khí của con dao găm này, đã khiến nàng ta hoảng sợ đấy.”

Nếu không phải thanh kiếm dài mềm bên trong con dao găm này có sẵn linh khí, thì nhát kiếm khi nãy nàng chém qua, lấy đâu ra kiếm khí mạnh như vậy chứ?

Linh Lung nhớ tới lúc trước bị một chưởng của nàng đánh trọng thương, bản thân nàng ta không quên được cảnh tượng đó, nên mới chọn cách dừng tay.

Nếu như nàng ta thực sự muốn xông lên đánh nhau, dựa vào sức mạnh hiện tại của Khuynh Ca, thì thật sự không thể đấu lại được.

Con dao găm này, lại cứu mạng nàng, một lần nữa.

Thất Xảo cũng đang nhìn con dao găm của nàng, nàng ta nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Khi nãy, không phải sức mạnh của người sao?”

“Đương nhiên là không phải.” Liên Hoa Tâm Kinh của nàng luyện cũng khá mạnh, nhưng, cái sức mạnh nội lực này, không dễ để ngưng tụ lại đến như thế đâu.

Vẫn cần phải tốn chút thời gian.

Thất Xảo thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra khi nãy, đúng là trong cái rủi còn có cái may.

May mắn.

“Nhưng mà, nếu như Thế tử gia thực sự thành thân với Sở Vi Vân, thì không phải người sẽ rất buồn sao?”

“Không đâu.”

“Người có đấy!”

“Ta đã nói là không rồi!” Sở Khuynh Ca trừng mắt nhìn nàng ta.

Thất Xảo cũng trừng mắt nhìn lại nàng: “Người chắc chắn có, người là một nữ nhân nói một đằng làm một nẻo!”

Sở Khuynh Ca mặc kệ nàng ta, tâm trạng buồn bực, trong lòng không hiểu tại sao lại thấy khó chịu.

“Sở Vi Vân nói nàng ta sẽ ra trận? Đồ phế vật đó sao?” Thất Xảo đột nhiên nhớ đến những gì Sở Vi Vân nói khi nãy.

“Chắc là Nữ hoàng bệ hạ muốn nàng ta lập chiến công, muốn trợ giúp nàng ta trở thành điện hạ rồi.” Sở Khuynh Ca đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trở thành điện hạ mà không có chiến công gì, thì không phải là một điện hạ tốt, sẽ không thuyết phục được lòng dân.

Có vẻ như sau khi suy nghĩ kỹ càng thì Nam Khánh đã từ bỏ quân cờ này của bà ta, thay vào đó là muốn lôi kéo Phong Ly Dạ.

Dù sao thì trong lòng Nam Khánh, Sở Vi Vân là con gái của Nam Tinh, là người duy nhất có thể đấu lại Nam Dương.

Bản thân nàng thì không có gì cả, thật sự không cách nào đấu với Sở Vi Vân.

“Nếu như Nam Tấn rơi vào tay loại người đó, sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.”

Thất Xảo đặt dược liệu xuống, ngồi xuống ghế: “Cái người tên Linh Lung đó, chính là hung thủ giết chết Xảo Nhi sao?”

Hai chữ Xảo Nhi này, khiến toàn thân Sở Khuynh Ca đông cứng.

Thất Xảo rõ ràng cảm nhận được nàng đau đớn như thế nào!

Chính là cái tên Linh Lung này!

Khiến cho công chúa xấu buồn đến như vậy!

Người xấu thì làm sao mà có thể sống nhăn răng như thế được chứ? Không được! Nhất định phải trừ khử nàng ta!

“Ngươi đừng có đụng vào nàng ta, võ công của nàng ta rất cao cường, ngươi sẽ chết trong tay nàng ta đấy.”

Sở Khuynh Ca quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy sự tức giận của Thất Xảo.

Vẻ mặt nàng trầm xuống, nghiêm túc cảnh cáo: “Có nghe chưa, tuyệt đối không được chủ động đi kiếm chuyện với nàng ta!”

“Ồ!” Thất Xảo tùy tiện đáp lại, đột nhiên hai mắt nàng ta chợt lóe lên: “Đúng rồi, người nghiên cứu chế tạo dược liệu giỏi như vậy, liệu có loại thuốc bột nào hay khói mê nào, có thể thao túng tâm trí người khác, khiến người ta như đang chìm trong giấc mộng không?”

Khuynh Ca tỏ vẻ thận trọng: “Ngươi định làm gì?”