Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 512: Thảo nào ban đầu chủ tử lại tin yêu ông




Nam nhân mặc áo trắng buông lỏng tay, Sở Nhan ngã nhào xuống đất một cái “phịch”.

Bên vách núi, gió rít từng cơn.

Trời vẫn còn chưa sáng, ánh trăng nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo, nhưng ông ta vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt kinh ngạc của nam nhân áo trắng đang đứng trong gió.

“Phượng Cửu Khanh!” Sở Nhan hoàn toàn không thể ngờ được đêm nay người mang ông ta đi lại là ông ta!

“Phượng Cửu Khanh, ta sẽ giết ngươi!”

Sở Nhan nghiến răng, từ trên mặt đất đứng dậy, lao về phía Phượng Cửu Khanh.

Phượng Cửu Khanh nhìn ông ta, vẻ mặt không chút thay đổi.

Tay áo dài phất nhẹ một cái, Sở Nhan đã bị một chưởng của ông ta đánh văng ra đất, vừa mở miệng đã chảy ra một ngụm máu.

“Ta sẽ giết ngươi!” Không Sở Nhan lại nghiến răng, hoàn toàn không để ý tới vết thương của mình, cố hết sức đứng dậy, lại lao về phía ông ta.

Đối với Phượng Cửu Khanh mà nói, Sở Nhan hiện tại đơn giản yếu đuối đến mức không chịu được một đòn.

Vì vậy ông ta hoàn toàn không coi người đó ra gì cả.

Tùy tiện vươn tay ra một cái, Sở Nhan lại bị đánh văng xuống đất.

Lần này sau khi nôn ra máu, một hồi lâu vẫn không bò dậy nổi nữa.

Nhưng ông ta vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Cửu Khanh, nghiến răng nghiến lợi, khàn giọng nói: “Ta... giết ngươi...”

“Nàng ta đang ở đâu?” Phượng Cửu Khanh đi tới trước mặt ông ta, nâng chân lên, đặt chân lên ngực Sở Nhan.

Sở Nhan không có sức đánh trả, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn ông ta chằm chằm.

“Ta đang hỏi ngươi, nàng ấy ở đâu?” Phượng Cửu Khanh nheo mắt.

Khuôn mặt bình tĩnh như cơn gió êm dịu vào mùa xuân, nhưng đôi mắt sâu thẳm không nắm bắt được lại lộ ra khí lạnh đến thấu xương.

“Còn không nói nữa, ta sẽ giết ngươi!”

Dưới chân hơi dùng lực, Sở Nhan đã cảm thấy toàn thân như bị tảng đá cực lớn nặng ngàn tấn đè xuống, thậm chí còn thở không nổi.

“Nói hay không?” Giọng nói Phượng Cửu Khanh bình bình, thậm chí có thể nói là rất nhẹ nhàng.

Nhưng sức lực dưới chân tuyệt đối đáng sợ.

Sở Nhan mở miệng, máu tươi trượt xuống khóe môi ông ta.

Nhưng ông ta chỉ cắn răng, dùng ánh mắt cực kỳ thù hận, hung hăn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú hơn mười hai mươi năm qua cũng không có chút thay đổi nào của Phượng Cửu Khanh.

“Hóa ra ngươi cũng không biết.”

Cuối cùng, hai chân của Phượng Cửu Khanh cũng thu lại.

Ông ta đi tới mép vách núi, ngẩng đầu nhìn màn đêm âm u, bóng lưng rõ ràng tao tao thoát tục, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng.

“Vậy ngươi nói cho ta biết, nàng ấy vẫn còn sống, đúng không?”

Sở Nhan vẫn không nói, trên thực tế hơi thở trong lồng ngực vẫn chưa thuyên giảm, hoàn toàn không nói ra được.

Đôi mắt như đá Hắc Diệu của Phượng Cửu Khanh lúc này đã nhuốm một chút tuyệt vọng.

Tuy nhiên, ông ta vẫn không cam lòng từ bỏ như vậy.

Ông ta nhìn về phương trời xa xăm, chìm trong kí ức.

Gió mạnh cuộn tóc ông ta lên, cảnh tượng đó, y phục tung bay, tràn ngập tiên khí.

Sở Nhan nhìn, trong lòng có chút nặng nề.

Chủ tử thích nhất là tuyệt sắc nam nhân, còn ông ta, quả nhiên mấy chục năm qua giống như một ngày, vẫn khuynh thành đến vậy.

Chẳng trách ban đầu, chủ tử lại tin yêu ông ta đến vậy.

Khi nhìn lại bản thân, Sở Nhan đột nhiên cảm thấy hổ thẹn hết sức.

Nhưng trong lòng ông ta lại nhanh chóng bùng lên ngọn lửa hận thù.

Ông ta! Đáng chết! Nếu ông ta vẫn còn hơi thở, ông ta chỉ mong sao mình có chém ông ta thành trăm vạn mảnh!

Khi Phong Tứ đến, người đang rơi ở nơi cách mép vực không xa.

Nhìn Sở Nhan ngã trên mặt đất, còn nôn cả máu, sau đó lại nhìn nam nhân áo trắng đứng ở vách núi, trong lòng Phong Tứ tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn bước nhanh tới.

“Ngươi không phải đối thủ của ta, tại sao lại muốn tự tìm đường chết?” Phượng Cửu Khanh thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn.

Tay áo dài phất một cái, Phong Tứ chỉ cảm thấy có một luồng gió thổi mạnh từ lòng bàn tay về phía mình, ép hắn ta đến mức không thể mở mắt ra nổi.