Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 507: Hận vẫn là hận




"Ý... Ý gì vậy?" Tuy rằng cũng có khoảng thời gian nào đó, đầu óc Sở Vi Vân rất không dùng được.

Nhưng mà hành động của nàng ta từ trước giờ lại chẳng bao giờ phế cả.

Nghe được bọn họ nói con gái gì đó, nàng ta mang vẻ mặt mê man của mình nhanh chân đi tới trước Phong Ly Dạ, duỗi tay muốn kéo hắn.

Phong Ly Dạ lạnh lùng liếc qua, hàn khí quanh người toát ra khiến người kia bị dọa sợ mà thoáng lùi lại.

Nhưng nàng ta vẫn nhìn Phong Ly Dạ, dường như ở đây có rất nhiều người nhưng nàng ta chỉ tin tưởng mỗi mình hắn.

"Dạ ca ca, các người... Rốt cuộc là có ý gì? Con gái gì cơ? Ông ta là ai?"

Phong Ly Dạ không lên tiếng, Phong Tảo cũng không nói lời nào, cho tới bây giờ hắn ta vẫn hận không thể xé xác Sở Vi Vân.

Phong Tứ liếc mắt nhìn Phong Tảo một cái, trong đáy mắt ngập tràn mùi vị cảnh cáo.

Phong Tảo siết chặt nắm đấm, cuối cùng quay người rời đi.

Dù sự xuất hiện của Thất Xảo đã khiến hắn ta bớt thù hận những người có liên quan tới chuyện này lại một chút rồi.

Nhưng, hận vẫn là hận!

Chỉ là, không có cách nào ra tay được.

Phong Tảo rời đi, Sở Vi Vân mới thở phào nhẹ nhõm.

Sát khí nồng nặc như vậy, cho dù là một người không biết võ công như nàng ta cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Thấy người kia rời đi, Phong Tứ mới giải thích với Sở Vi Vân: "Quận chúa, vị này chính là... Tướng quân Sở Nhan."

"Cái gì? Ông... Ông là cha ta?" Sở Vi Vân một mặt cả kinh.

Lại nhìn qua Sở Nhan râu tóc xồm xoàm, dù đã thay ra một bộ quần áo sạch sẽ nhưng vẫn không giấu được sự chật vật, lôi thôi.

Nàng ta ảo não đáp: "Sao... Sao lại có thể?"

"Ông ấy đúng thật là tướng quân Sở Nhan." Còn chuyện tại sao người này lại ở đây, tạm thời Phong Tứ vẫn không biết nên giải thích như nào.

Hắn ta nhìn sang sắc mặt của Thế tử gia, chung quy thì có lẽ người này cũng sẽ không giải thích bất cứ cái gì với nàng ta.

Phong Tứ nói: "Quận chúa, cho dù thế nào thì ông ấy quả thực là Sở Nhan, chính là phụ thân của người. Có Thế tử gia ở đây, ngài ấy không thể gạt người được."

Hắn ta lùi lại phía sau, thấp giọng nói: "Giờ hai người phu tử đoàn tự, nên có không gian để trò chuyện nhiều hơn, chúng ta không quấy rầy nữa."

Phong Ly Dạ đứng lên đi ra ngoài cửa.

Phong Tứ cũng nói tới: "Quận chúa, ta đứng ở bên ngoài gần đây thôi, có chuyện gì cứ hô một tiếng là được rồi."

Dường như Sở Vi Vân còn đang sợ, mãi cho tới khi cửa phòng bị đóng lại nhưng nàng ta vẫn nhìn Sở Nhan, nhưng ánh mắt rất đỗi khiếp sợ, dần dần cũng trở nên dò xét kĩ càng.

Sở Nhan biết mình không phải con gái của ông ta, kế tiếp, rốt cuộc ông ta muốn làm gì đây?

Sở Vi Vân cảm thấy căng thẳng trong lòng, trước khi tới đây Linh Lung đã căn dặn đủ điều, không thể để bản thân bị rối loạn.

Suốt cả buổi cũng không biết mình làm gì.

"Phụ thân?" Nàng ta cất giọng thăm dò.

Sở Nhan bỗng rất kích động, duỗi tay về phía nàng ta: "Con gái, lại đây để phụ thân nhìn con kỹ một chút."

Nhưng Sở Vi Vân lại không có đi qua, chỉ đứng yên ở đó nhìn người kia: "Phụ thân, sao... Sao người lại còn sống? Sao lại còn ở đây?"

"Phụ Thân bị Nam Khánh giam cầm mười mấy năm, nhờ có Thế tử gia cứu giúp nên giờ mới có cơ hội gặp con."

Sở Nhan rụt tay về, cũng dõi mắt nhìn Sở Vi Vân: "Con gái, Thế tử gia là ân nhân của chúng ta, sau này chúng ta nhất định phải đền đáp ngài ấy xứng đáng."

"Vâng!" Sở Vi Vân đáp một tiếng.

Hai "cha con" cùng nhìn nhau chăm chú, bầu không khí có chút lúng túng.

Cuối cùng, Sở Vi Vân vẫn nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói: "Cho dù như nào thì phụ thân, cuối cùng người cũng trở về bên cạnh con gái rồi. Sau này, không được rời xa con nữa."

Thấy hai người cuối cùng cũng có thể thân thuộc nhau, Phong Tứ mới lùi về sau mấy bước đi khỏi gian phòng, trả lại không gian cho bọn họ.

Không biết qua bao lâu, Sở Vi Vân viền mắt đỏ hoe đi ra khỏi phòng, đi tới trước mặt Phong Tứ đang canh chừng ở hành lang.

"Phong Tứ đại ca, ta muốn tự mình pha thuốc cho phụ thân, ta phải chăm sóc ông ấy thật chu đáo!"