Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 356





Xảo Nhi loạng choạng lùi lại đằng sau, ánh mắt nàng ấy hiện lên tia sợ hãi.

Mặc dù nàng xót thương Thế tử gia nhưng cả Thế tử gia lẫn những người bên cạnh hắn đều đáng sợ như nhau.

“Ta không có ý xấu.

” Phong Tảo biết vậy, cho dù trước đây hắn ta từng đút thuốc cho nàng, lúc nàng uống thuốc, cả người vì sợ hãi mà run lên từng chập.

Từ sau khi Thế tử gia ra lệnh đánh nàng ấy, nàng ấy vẫn luôn đề phòng bọn hắn.

“Xảo Nhi…” Hắn ta định qua đó nói mấy câu.

Xảo Nhi lại lập tức lùi lại: “Phong thị vệ, ta… ta còn có việc bận, xin phép cáo từ!”
Dứt lời nàng ấy vội vàng xoay người bỏ đi, nếu không phải thân thể còn đang suy nhược thì nàng đã sớm chạy như bay rồi.

Phong Tảo trông thấy nàng đến đứng còn không vững mà vẫn cắm đầu cắm cổ bước đi, trong lòng hắn ta thật sự cảm thấy bất lực.


Nửa tháng trước bọn họ vẫn còn đi dạo cùng nhau, ăn kẹo hồ lô cùng nhau.

Hắn ta còn nhớ, lúc đầu Xảo Nhi không muốn cho hắn ta nếm thử kẹo hồ lô, sau đó nàng ấy lại mềm lòng, bèn cho hắn ta một viên.

Nàng ấy luôn là một cô nương dễ mềm lòng.

Một… nữ nhân rất tốt bụng.

“Phong đại ca, ta nghe quận chúa nói, quân lính sắp sửa đóng quân ở đây, đợi sau khi sương mù tan hẳn mới lên đường.


Các chủ tử đều không có mặt ở đây, Nhu Nhi đi đến trước mặt Phong Tảo, nàng ta mỉm cười ôn thuận.

“Phong đại ca, quận chúa thích ăn rau dại, ta định bụng lên khu rừng nhỏ bên kia xem có không, nhưng mà đường đi có hơi xa, một mình ta đi…”
Nàng ta ngừng một lát rồi thẹn thùng nói: “Một mình ta đi thì hơi sợ, Phong đại ca, huynh có thể đi cùng ta được không?”
Phong Tảo liếc nàng ta một cái, đoạn hắn vẫy tay.

Một tên thị vệ chạy vào, kính cẩn khom người: “Phong gia, ngài có gì sai bảo?”
Phong Tảo chỉ tay và Nhu Nhi, trầm giọng nói: “Nhu Nhi cô nương muốn lên rừng hái rau dại, ngươi đi theo bảo vệ nàng ấy.


“Ta…”
“Vâng!” Tên thị vệ kia lập tức gật đầu, nhìn sang Nhu Nhi: “Nhu Nhi cô nương, mời!”
Phong Tảo xoay người rời đi, rõ ràng hắn ta đang đuổi theo hướng Xảo Nhi.

Nhu Nhi thấy thế thì bực tức, nàng ta cứ đứng dậm chân tại chỗ.

Con nha đầu thối đó có gì tốt đẹp chứ? Cũng chẳng biết Phong đại ca đã thích trúng thứ gì!

Hắn ta có biết cơ thể con nha đầu đó bây giờ biến thành bộ dạng gì rồi không? Đen đúa như cục than!
Một nữ nhân có dáng vẻ như vậy mà hắn ta vẫn thích ư?
Chỉ sợ một khi nhìn thấy cơ thể Xảo Nhi, Phong Tảo sẽ cảm thấy buồn nôn mất!
“Nhu Nhi cô nương?” Thị vệ kia thấy nàng ta không phản ứng gì, bèn mở miệng nhắc nhở: “Mời!”
Nhu Nhi trừng mắt nhìn hắn ta một cái rồi quay mông bỏ đi.

Thị vệ kia thấy thế thì ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Hắn đã nói gì không đúng, lại đắc tội với cô nương nhà người ta rồi?
… Trong doanh trại, Phong Ly Dạ đang mở tấm bản đồ ra nhìn.

Phong Tứ nhìn mọi người rồi nói: “Trước lúc trời sáng hôm nay sẽ có sương mù giăng kín, phía trước là một con đường đi qua khe núi, cũng là địa bàn của bọn sơn tặc hoành hành, bọn chúng di chuyển trong sương mù rất giỏi, nếu chúng ta kiên quyết đi qua, chỉ e sẽ gặp mai phục.


Hai đạo lệnh giang hồ, một bên dẫn bắt, một bên ám sát, đằng sau còn có vạn lượng tiền vàng.

Đối với những kẻ giang hồ, đặc biệt là với những tên sơn tặc cực kỳ hung hiểm này mà nói, vạn lượng tiền vàng đủ để bọn chúng sống xa xỉ cả đời.

Ai mà không muốn?
“Ta đã cử người đi dò la thử, khe núi đằng trước kia không chỉ có bọn sơn tặc mà còn có vài kẻ giang hồ không rõ lai lịch.



Đây là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến Nam Tấn, những tên giang hồ này tập trung ở đây để làm gì, chẳng cần nghĩ cũng biết.

Nam Tân Dịch nói: “Ta cũng tán thành, chúng ta cứ nghỉ ngơi tại đây hai ngày, đợi sương mù tan hết thì lên đường cũng không muộn.


Thân thể của quận chúa cao quý khôn cùng, tuyệt đối không được phép tổn thương!
“Có điều chúng ta cũng cần thắt chặt phòng ngự.


Nam Tân Dịch nhìn Sở Khuynh Ca rồi mới nhìn sang Phong Ly Dạ.

“Võ công của Thế tử gia vô cùng cao cường, vẫn biết chúng ta không nên đùn đẩy trách nhiệm bảo hộ quận chúa, nhưng thân thể nàng là cành vàng lá ngọc, không được phép để xảy ra chuyện!”
“Nếu Thế tử gia đã không thể phân thân, vậy thì trọng trách bảo vệ công chúa này, chi bằng cứ giao cho bên dưới đảm nhiệm, không biết Thế tử gia có ý kiến gì không?”.