Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 24: Bái phỏng Lăng gia




Hôm nay là một ngày đại lành trời trong nắng ấm, chim rộn tiếng hót và hoa ngát hương thơm, oanh ca yến ngữ, ngàn dặm không mây, đất trời một mảnh trong sáng. Ta ngủ say thỏa thích, lười biếng duỗi thắt lưng từ trong ổ heo, không phải, là ổ chăn bò ra. Vừa bò ra khỏi chăn, đã thấy một thiếp mời màu hồng, Tiểu Khiết phu nhân mỹ lệ khả ái của chúng ta, liếc xéo ta một cái, thái độ cực kỳ ngạo mạn, “Tiểu thư, Ngọc Phù quận chúa mời đi uống trà.” Đầu năm nay, kiêu ngạo nhất vẫn luôn là nha hoàn.Ta giật mình một cái, cơn buồn ngủ toàn bộ biến mất, “Không được, ta không thể đi.” Cánh tay ta vẫn chưa hồi phục, ngàn vạn lần không thể để nàng thấy vết thương của ta. Mai Ngọc Phù cô nương “khả bất thị tỉnh du đích đăng”*, cái đó gọi là một người tuyệt đỉnh thông minh, chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, ta liền có thể rơi vào tình thế dầu sôi lửa bỏng.“Khả bất thị tỉnh du đích đăng”: tục ngữ thường dùng trong các tác phẩm văn học, khẩu ngữ hay các tác phẩm truyền hình ở TQ, chỉ người khôn khéo,giỏi giang, có căn bản, có địa vị, có chủ ý, có trí tuệ cao.Không rửa mặt không chải đầu không mặc quần áo, ta trực tiếp ngồi vào bàn tiệc. Chịu thôi, vết thương của bản thân còn chưa hồi phục như cũ, rất dễ đói.Ta thừa nhận, Xuân Hương tỷ làm đồ ăn rất tốt, phải nói là siêu cấp tốt, thế nhưng so với Phượng Ngự Thiên, tay nghề của Xuân Hương tỷ vẫn có chỗ thua kém. Nhớ năm đó…không phải, là nhớ khi đó ta còn ở trong ổ chó của Phượng Ngự Thiên, sức ăn lớn đến mức cả ta cũng cảm thấy xấu hổ. Không trách ta được, ai bảo đồ ăn hắn làm thơm như vậy, ta không ăn nhiều một chút là có lỗi với trù nghệ cao siêu của hắn.Ở chỗ đó của Phượng Ngự Thiên ăn hai bữa cơm, ta tổng cộng ăn sáu bát cơm trắng, hai mươi món ăn, hai bát canh, ăn phải nói là sạch sẽ a, chỉ thiếu mỗi cầm chén lên liếm nữa thôi.Thật sự nhớ trù nghệ của hắn, nếu hắn có thể trở thành trù sư cá nhân của ta thì thật tốt biết bao.Nhớ hắn a, tuy rằng mới xa hắn có một ngày một đêm, bất quá ta thật sự nhớ nhung…trù nghệ của hắn.“Tiểu thư, ăn đến vào mũi rồi kìa.” Thanh âm của Tiểu Khiết truyền vào tai ta, ta mãnh liệt lấy lại tinh thành, quả thực phát hiện chính mình đem đồ ăn nhét vào mũi.Ta xấu hổ cười một tiếng “Tốt lắm, ăn ngon đến ngay cả lỗ mũi cũng muốn ăn.”“Ngài chưa từng khen trù nghệ của Xuân Hương tẩu tử như vậy.” Tiểu Khiết rất không cho ta chút sĩ diện
data-ad-slot="8346126209">