Nhân Vật Phản Diện Bị Tôi Hôn Cho Ngu Người

Chương 4: “Tôi có bảo chú vứt đi à?”




Edit+Beta: Selbyul YangYến Nhất Tạ nhíu mày nhìn chằm chằm cô gái bên chân trong chốc lát, biểu cảm có chút thay đổi, nhưng vẫn lạnh lùng như băng, cũng không để ý tới cô.

Anh trực tiếp đẩy xe lăn, đi vòng qua Khương Ninh, giống như đi qua một đống rác râu ria vậy đi ra ngoài sân.

“Tôi có mang theo sandwich đó.” Nói xong Khương Ninh mở cái cặp trên lưng ra, như đang khoe thứ gì quý báu lắm, cô cẩn thận lấy ra hai cái sandwich dăm bông dùng màng giữ tươi gói lại nguyên vẹn, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười: “Tôi tự làm đấy, sáng nay ngủ dậy loay hoay một lúc lâu, mùi vị không hề tệ chút nào đâu!”

Yến Nhất Tạ ngồi xe lăn, ngẩng đầu lên liếc cô một cái, không nói lời nào.

Trong khoảng sân mọc đầy cỏ dại là một vùng tĩnh lặng.

Khương Ninh liếc nhìn chàng trai với sắc mặt tái nhợt một cái, rồi lại liếc nhìn người quản gia nghiêm túc chuẩn chỉnh đứng dưới mái hiên một cái, trong thoáng chốc cô đã nghi ngờ là mình đang đối mặt với hai bức tượng.

Cô hơi dừng lại rồi lấy hai quả trứng gà ra, tiếp tục dùng giọng điệu nồng nhiệt giải thích: “Òa! Chúc mừng thí sinh này đã đoán đúng, trong cặp còn có hai quả trứng luộc! Lại còn tận ‘hai’ quả trứng luộc nữa! Tôi vốn định chiếm làm của riêng! Nhưng thấy cậu thông minh, thế thì tặng quả trứng màu huyền bí này cho cậu vậy!”

Lúc này vẻ mặt của Yến Nhất Tạ mới bắt đầu có chút biến hóa.

Khương Ninh vui vẻ, đang định tiếp tục tự quyết thì lại thấy ánh mắt anh nhìn cô như đang nhìn một con ngốc.

Khương Ninh: “…”

Lúc này ánh mắt của Yến Nhất Tạ mới liếc sandwich và trứng gà trong tay Khương Ninh một cái, rồi dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Nói cho cậu ta biết bữa sáng tôi ăn cái gì đi.”

Người quản gia đứng dưới mái hiên áy náy nhìn Khương Ninh nói: “Vào bữa sáng cậu chủ sẽ không ăn mấy thứ ở quán vỉa hè, bữa sáng thường ngày của cậu ấy là, gan ngỗng và bánh trôi hấp, nấm nhồi phô mai, cá hồi Đại Tây Dương cuộn hình hoa hồng theo công thức riêng, cháo sữa Pháp, cơm gạo hoang* chưng nấm matsutake…”

(*) Gạo hoang: Có nguồn gốc từ Bắc Mỹ, loại gạo hoang (wild rice) thường được thu hoạch trên các đồng cỏ hoang dã gần những dòng suối nông và hồ nhỏ. Gạo hoang có giá trị dinh dưỡng ấn tượng, giàu vitamin C, E, kẽm, phospho, magan, sắt, kali, folate… Gạo hoang cũng có chứa hàm lượng calorie và carbohydrate thấp, ít chất béo nên thích hợp cho những người muốn ăn kiêng. (Nguồn: healthplus.vn)

Khương Ninh: “…” Ái chà! Vậy chú đúng là giỏi đấy! Cũng không sợ chết vì no!

Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát, quản gia chủ động đi qua nhận sandwich tự làm trong tay Khương Ninh, giải vây: “Bạn Khương có muốn vào ăn chút gì không? Vẫn còn mấy món cậu chủ chưa động tới, vẫn còn nóng đấy.”

So với lần gặp đầu tiên vào hôm qua thì ông đã hiền lành hơn nhiều, khi Khương Ninh nhìn sang ông còn thân thiện cười một cái.

Sắc mặt của chàng trai ngồi xe lăn lại trở nên tối tăm, anh hung hăng nói: “Đừng có mà tự ý quyết định.”

Khương Ninh có ký ức của kiếp trước nên cũng không sợ Yến Nhất Tạ, cô biết dáng vẻ anh thoạt nhìn thì lạnh lẽo cay nghiệt, tựa như ác quỷ ngồi trên cao quan sát chúng sinh, nhưng lại có một mặt mềm mại yếu ớt.

Vì vậy cô chờ mong nhìn về phía quản gia: “Được! Cháu có thể vào sao ạ? Cháu thích ăn nấm matsutake lắm, cũng thích những thứ khác, chẹp chẹp*.”

(*) 吸溜: Đây có vẻ là từ tượng thanh chỉ tiếp xì xụp khi ăn đồ ăn.

Một năm này nhà họ Khương miễn cưỡng cũng chỉ ở tầm trung, cơm ở nhà đều là cơm bình thường, cho dù đón năm mới thì cũng không được ăn tiệc lớn như này, nếu có thể ăn ké một chút đương nhiên Khương Ninh sẽ không ngại.

Huống hồ Yến Nhất Tạ ở trong tòa pháo đài cổ lớn như vậy, nhất định rất giàu có, đầu bếp cũng mời người tốt nhất nghe tên món ăn thôi đã thấy thèm.

Nhưng không có sự cho phép của cậu chủ, quản gia cũng không dám đưa Khương Ninh vào.

Ông nhìn bóng dáng thờ ơ của cậu chủ, thở dài, rồi khó xử nhìn Khương Ninh: “Hay là để hôm khác?”

Yến Nhất Tạ nghe cuộc trò chuyện của hai người sau lưng thì tức đến mức bật cười, hóa ra con nhóc này đến ăn chực uống chực.

“Không có hôm khác đâu.” Yến Nhất Tạ di chuyển xe lăn, xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Ninh: “Rốt cuộc là cậu chạy tới đây làm gì?”

Khương Ninh chẳng hề sợ hãi: “Chẳng phải đã nói rồi đó sao, chúng ta học cùng trường, tiện đường thôi, tôi muốn cùng cậu đến trường.”

Yến Nhất Tạ nhìn kỹ cô, đôi mắt anh như thanh đao lẫm liệt trên ngọn núi phủ đầy tuyết: “Cậu thiếu tiền lắm à?”

“Hả?”

Khương Ninh có chút sửng sốt.

Rồi mới phản ứng được anh đang nói gì.

Trong thoáng chốc cô cảm thấy có chút khó chịu, trong mười mấy năm cuộc đời trước đây, những người tiếp cận anh đều là vì tiền sao.

Cô nhỏ giọng nói: “Tôi tới tìm cậu không phải là vì tiền đâu.”

“Vậy thì tốt.” Giọng điệu chàng trai lạnh lẽo cứng rắn: “Tôi cũng không có thói quen bố thí ăn mày mọi lúc mọi nơi.”

Khuôn mặt tái nhợt của anh tràn ngập vẻ chế nhạo: “Thiếu tiền tiêu vặt thì đi mà tìm người lớn nhà cậu, thiếu bạn để chơi thì đi mà tìm bạn trong trường, đừng có ý định gì đó với tôi, cậu không chiếm được cái gì đâu.”

Khương Ninh: “…”

Người quản gia đứng dưới mái hiên nhìn cô gái đang đứng đực ra ở nơi đó thì trong lòng thầm vã mồ hôi thay cậu chủ.

Từ nhỏ cậu chủ đã cắn răng sống một mình, đuổi hết tất cả những người tới gần, tựa như một con sói cô độc. Đây là cách anh sinh tồn, cô gái mười ba mười bốn tuổi vẫn là một cô bé, tất nhiên sẽ bị anh dọa cho bật khóc.

Quản gia không nhịn được tiến lên, có chút lo rằng Khương Ninh sẽ phẫn nộ quay đầu đi luôn.

Nhưng cô gái lại không đi.

Cô tỉnh táo lại, tia nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, rọi xuống sườn mặt cô, mạ một vầng sáng nhạt lên làn da trắng nõn của cô.

Cô nhìn Yến Nhất Tạ, vừa chân thành lại vừa dịu dàng nói: “Tôi muốn kết bạn với cậu,… điều này có được xem là ‘có ý định gì đó’ không?”

Quản gia hơi sửng sốt.

Ông vô thức nhìn về phía cậu chủ, cậu chủ lại chẳng thèm ngước mắt lên chút nào, sườn mặt hờ hững như tượng đá, chỉ là, xương ngón tay đang đặt trên tay vịn của anh lại hơi dùng sức.

“Bạn bè cũng có thể đến từ một phía, cậu không xem tôi là bạn cũng không sao cả, tôi coi cậu là bạn là được rồi.” Khương Ninh lại mỉm cười lần nữa: “Nếu đã là bạn, thì phải bắt đầu từ việc ghé chơi.”

Lúc này Yến Nhất Tạ mới ngước mắt, lẳng lặng nhìn cô.

Khương Ninh nhìn lại anh không hề chớp mắt, cô muốn khiến cho vẻ tươi cười của mình xán lạn gần gũi hơn một chút.

Sau đó cô chợt nghe thấy Yến Nhất Tạ quay đầu nói với quản gia không chút do dự: “Nếu lần sau lại để tôi phát hiện ra có người tự ý xông vào nhà thì đánh gãy chân kẻ đó cho tôi.”

Khương Ninh: “…” Đây là thể loại âm u quái gở gì thế này, đúng là khó trị mà!

Sợ Yến Nhất Tạ thật sự đánh gãy chân cô, hơn nữa nếu còn lề mề nữa thì sẽ đến muộn mất, Khương Ninh chỉ có thể từ bỏ việc tiếp tục thuyết phục Yến Nhất Tạ làm bạn với cô.

Cô chạy nhanh như chớp về phía hàng rào chạm trổ, vừa chạy vừa không quay đầu lại mà phóng khoáng vẫy tay: “Mai tôi lại đến! Cậu cân nhắc một chút nhé, xem ngày mai có muốn làm bạn với tôi không!”

Do chạy quá nhanh quá làm màu, nên cô không cẩn thận lại bị đám cỏ mọc thành cụm dày đặc làm vấp một cái, sắc mặt Khương Ninh trắng bệch, đau đến mức suýt thì bật khóc.

Nhưng rất nhanh cô đã đứng lên, phủi bụi trên cặp, rồi nhanh chóng biến mất giữa lùm cây, giống như một con thỏ vàng biết bay.

Sau khi cô đi, cả căn biệt thự tựa như bị cướp đi sức sống bình thường trong nháy mắt, trở nên yên tĩnh.

Không có âm thanh dư thừa nào, thỉnh thoảng chỉ có mấy tiếng chim kêu giữa bầu không khí trầm lặng.

Thật ra bình thường đều như thế này, nhưng kể từ khi trong căn biệt thự có âm thanh vang lên, rồi lại khôi phục vẻ tĩnh lặng chết chóc thì lại khiến người ta cảm thấy không thích nghi được một cách hiếm thấy.

Quản gia đi tới sau lưng Yến Nhất Tạ, đưa chiếc ô màu đen cán dài cho anh.

Yên Nhất Tạ không nói một lời mà nhận lấy.

Quản gia do dự một lát, rồi mới mở miệng nói: “Cô bé đó…chỗ này nhiều cỏ dại lắm, khi cô ấy tới đây chắc chắn không chỉ vấp ngã có một lần, tôi thấy mắt cá chân của cô ấy bị quẹt mấy đường.”

Yến Nhất Tạ nghĩ tới việc vừa nãy cô đứng lên trước mặt mình trong nháy mắt, bên dưới quần dài lộ ra một đoạn mắt cá chân nho nhỏ, tinh tế mảnh khảnh, có vài vệt máu li ti, tựa như những vết xước điểm tô lác đác trên nền tuyết.

Sắc mặt anh bỗng chốc có chút khó coi.

Quản gia thấy anh cụp mắt, hàng mi dày che khuất đôi mắt, khiến người ta không thấy rõ được nét mặt, quản gia không đoán được suy nghĩ của anh, ông nhìn sandwich và trứng gà luộc trong tay mình, rồi đành phải đi tới thùng rác chỗ huyền quan vứt đi.

“Làm gì vậy?” Yến Nhất Tạ hỏi.

Quản gia nói: “Nếu cậu chủ không muốn, thì tôi sẽ vứt đi.”

Yến Nhất Tạ không nói gì, quản gia lại tiếp tục đi về phía thùng rác, nhưng còn chưa đi được hai bước thì tiếng xe lăn truyền đến, Yến Nhất Tạ đi qua bên cạnh ông, dễ dàng lấy cái sandwich từ trong tay ông.

“Tôi có bảo chú vứt đi à?”