Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 144: Giao long chân truyền




– Giờ không sợ có kẻ nghe lén cuộc trò chuyện giữa ta và ngươi rồi! Dẫu sao nơi này là thánh địa của Yêu tộc, cao thủ xuất hiện lớp lớp, nên cẩn thận chút vẫn hơn.

Ngao Phượng Lâu mời Chung Nhạc ngồi xuống, quan sát hắn một lúc rồi cười nói:

– Thú vị, thú vị! Một Nhân tộc, lại có thể lẫn vào tận trung tâm của Yêu tộc, thậm chí còn trở thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ Yêu tộc, ngươi to gan, cũng thật may mắn! Nếu Lãng Thanh Vân mời Long tộc khác tới, ngươi sẽ lộ tẩy ngay!

– Đa tạ Phượng Lâu huynh đã giúp đỡ.

Chung Nhạc nói thẳng vào điểm chính:

– Ngươi đã giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này, tất nhiên không thể không có mục đích. Có yêu cầu gì, Phượng Lâu huynh xin cứ nói ra, nếu nằm trong phạm vi năng lực của mình, ta tất không từ chối!

Ngao Phượng Lâu vỗ tay, cười to:

– Nói chuyện với người thông minh luôn thoải mái như vậy đó! Được, ta quả thực có việc muốn nhờ.

– Rửa tai lắng nghe!

Ngao Phượng Lâu trầm giọng nói:

– Long tộc ta luôn nhớ mãi không quên đại lục, nhưng bất hạnh thay lại chẳng thể gài xếp thế lực được vào Đông Hoang. Yêu tộc cảnh giác lắm, không cho Long tộc ta nhúng tay vào Đông Hoang. Cho tới tận bây giờ, Long tộc vẫn không thể thành lập thế lực ở nơi đây. Mà ngươi tuy là Nhân tộc, nhưng lại mượn dùng tên Long tộc ta tạo lập nên một thế lực nhỏ ở Đông Hoang, lại trở thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ, có quyền vị rất cao, tương lai tất thành châu báu. Ngươi đã dùng tên của Long tộc ta, lại được Yêu tộc chấp nhận, như vậy ta ắt là phải thuận thời thuận thế mà thừa nhận ngươi là Long tộc!

Y dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

– Không chỉ như vậy, sau này khi về Đông Hải rồi, ta sẽ đăng danh tạo sách, đưa tên ngươi vào trong danh sách Long tướng thuộc Long tộc ta, chứng thực thân phận Long tộc của ngươi. Dù Yêu tộc có muốn tra thì cũng không tra được gì!

Chung Nhạc thử hỏi:

– Vậy điều Phượng Lâu huynh muốn được đền đáp lại là gì?

Ngao Phượng Lâu cười ha ha, nói:

– Thứ mà ta muốn được đáp lại chính là thế lực mà ngươi có ở Yêu tộc cũng chính là thế lực của Long tộc! Còn nữa, nếu Yêu tộc có động tĩnh lớn gì, ngươi cũng nên thông báo cho ta. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Chung Nhạc nghe vậy, bèn lắc đầu:

– Điều thứ hai còn được, chứ điều thứ nhất hơi khó. Ta mạo hiểm tính mạng mới cắm rễ được ở Yêu tộc, mà lần này ta giết nhiều Yêu tộc như vậy, không biết đã đắc tội bao nhiêu thế lực, sau này sẽ có không biết bao nhiêu thế lực muốn lấy mạng ta. Còn Long tộc lại muốn thâu tóm thế lực của ta ở Yêu tộc, khẩu vị lớn quá. Phạm vi thế lực của ta chỉ có thể nhường cho Long tộc ba phần!



Ngao Phượng Lâu nghe vậy thì khẽ nhíu mày, quả thực Chung Nhạc nói không sai, lần này hắn giết quá nhiều Yêu tộc, khiến máu chảy thành sông, cho dù hắn là đệ tử quan môn của Thánh thành chủ, thì cũng có lắm kẻ muốn giết hắn.

Hơn nữa chưa chắc Thánh thành chủ đã yên tâm về Chung Nhạc. Dẫu sao hắn còn cái tên Long tộc, dù là hỗn huyết giữa long và yêu nhưng Thánh thành chủ vẫn phải lo xem liệu hắn có phải gian tế mà Long tộc gài vào hay không.

Cho nên việc Chung Nhạc trở thành đệ tử quan môn của Thánh thành chủ chưa chắc đã là chuyện tốt, thậm chí có khi Thánh thành chủ còn âm thầm lệnh cho Yêu tộc ngầm xuống tay với hắn để dứt hậu hoạn.

– Nguy hiểm mà ngươi phải đối mặt kia, ta tất nhiên hiểu rõ. Nhưng ba phần thật sự quá ít. Ta muốn một nửa, không thể ít hơn!

Chung Nhạc lại lắc đầu:

– Ta tối đa chỉ có thể cho Phượng Lâu huynh bốn phần lãnh địa để các ngươi làm phạm vi thế lực cho Long tộc, nhiều hơn thì những vất vả cực nhọc của ta ở Đông Hoang coi như uổng phí, chẳng bằng về luôn Đại Hoang!

Ngao Phượng Lâu nhìn Chung Nhạc thật kỹ, rồi cười nói:

– Được thôi, bốn thì bốn!

Y lấy một cây đồ đằng trụ dài chừng bốn thước có điêu khắc long văn ra, nói:

– Ngươi về lãnh địa rồi thì hãy kích phát đồ đằng trụ này, ta sẽ biết lãnh địa của ngươi ở đâu, rồi sẽ phái tộc của ta tới xử lý.

Chung Nhạc nhận lấy đồ đằng trụ, nói:

– Phượng Lâu huynh, ta biết rất ít về thần thông của Long tộc, ngoài Long tướng đồ đằng ra thì còn có giao long đồ đằng, mà lại là chưa hoàn chỉnh. Thân là Long tộc sao có thể thiếu đi thần thông của Long tộc được? Kính xin Phượng Lâu huynh truyền thụ cho ta thêm vài thần thông của Long tộc nữa, tránh cho ta bị kẻ khác hoài nghi.

Ngao Phượng Lâu gật đầu:

– Yêu cầu này không có gì quá cả. Ngươi đã tu luyện giao long đồ đằng, hiểu biết về quan tưởng giao long, như vậy ta sẽ truyền thụ cho ngươi đồ đằng giao long hoàn chỉnh.

Chung Nhạc có phần thất vọng:

– Chỉ là giao long đồ đằng thôi ư?

Ngao Phượng Lâu hừ lạnh:
– Chỉ là giao long đồ đằng? Giao long đồ đằng hoàn chỉnh có mười một hệ thống là máu, thịt, gân, xương, màng, da, tướng, thần, động, tĩnh, và khống. Giao long đồ đằng của ngươi chỉ mới có da, còn chưa chạm tới được mười hệ thống còn lại. Còn Long tướng đồ đằng văn của ngươi cũng chỉ mới có huyết nhục gân cốt, màng da, tất cả là sáu hệ thống, chưa phát huy được đầy đủ uy lực của Long tướng đồ đằng nên có. Ta sẽ truyền thụ cho ngươi giao long đồ đằng hoàn chỉnh, cam đoan là một loại thần thông có thể sánh ngang với Yêu Thần Minh Vương Quyết!

– Giao long đồ đằng hoàn chỉnh mà phức tạp tới mức ấy ư?

Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, lòng lại nghiêm nghị: “Long tộc không hổ là Long tộc, tích lũy sâu xa, khó có thể tưởng tượng được! Nhưng y chỉ truyền thụ thần thông chứ không phải công pháp cho ta, có thể thấy Ngao Phượng Lâu vẫn có điều giữ lại. Chỉ thần thông mà không có công pháp thì thua kém Yêu Thần Minh Vương Quyết rất nhiều. Nhưng Yêu Thần Minh Vương Quyết không phải là công pháp mà ta tu luyện, công pháp thực sự của ta vẫn là Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ, dù Yêu Thần Minh Vương Quyết thì thứ ta cần cũng chỉ là thần thông mà thôi.”

Ngao Phượng Lâu lập tức dùng tinh thần lực hóa thành giao long đồ đằng quý giá của Long tộc bày ra trước mặt Chung Nhạc. Lập tức một vài hình ảnh xuất hiện, chính là hoa văn của giao long đồ đằng, càng thêm phức tạp, càng thêm tinh diệu so với giao long đồ đằng mà Chung Nhạc từng thấy.

Giao long mà Ngao Phượng Lâu quan tưởng ra có số lượng đồ đằng văn rất nhiều, biểu thị hết thảy về máu, xương, thịt, gân, màng... Của giao long ra. Còn Chung Nhạc chỉ tu luyện được tới da, hơn nữa chỉ có mười hai loại đồ đằng văn, những nơi khác còn chưa đụng tới, nên không được gọi là chân truyền.

Thứ Ngao Phượng Lâu truyền thụ cho hắn chính là chân truyền của Long tộc. Muốn đạt được truyền thừa càng thêm tuyệt diệu tso với Long tộc thì là điều không thể, nên có thể thấy điểm tinh diệu của bộ giao long quan tưởng quyết này như nào.

Đồ đằng văn giao long này chỉ tính riêng máu, thịt, gân, xương, màng, da, tướng, thần thì đã có tới hơn hai trăm ba mươi sáu loại đồ đằng văn mới tạo nên được giao long hoàn chỉnh. Cho tới khi Chung Nhạc lĩnh ngộ được hết thảy thì đã là mấy ngày sau.

Ngao Phượng Lâu lại nói:

– Đạt được tất cả đồ đằng văn của giao long thì vẫn chưa phải chân truyền. Chân truyền bao gồm ba chữ: Động, tĩnh và khống. Tuy chỉ có ba chữ, nhưng đó lại là mấu chốt của thần thông. Trong đó quan tưởng đồ của giao long động bao gồm một trăm lẻ tám loại, còn giao long tĩnh thì có ba mươi sáu loại. Một trăm bốn mươi bốn loại ấy đều là thần thông. Riêng khống thì là điều khiển, là công pháp. Thần thông bùng nổ, uy lực hiển hiện. Giờ ta sẽ truyền thụ một trăm bốn mươi bốn loại quan tưởng đồ động và tĩnh cho ngươi, còn khống thì không thể truyền thụ được.

Chung Nhạc gật đầu, nói:

– Ta chưa chắc có thể tu luyện được công pháp truyền thừa của Long tộc, hơn nữa ta có công pháp khác, chưa chắc đã thua kém Long tộc.

Ngao Phượng Lâu không nói gì thêm, lập tức dùng tâm niệm biến ra một trăm bốn mươi bốn con giao long trên không trung với đủ dạng hình thái, có chơi đùa, có cuộn tròn, có diễn châu, nghịch nước, dữ tợn, bướng bỉnh... Thể hiện tất cả các loại tư thái của giao long ra.

Chung Nhạc thì lập tức ghi nhớ lấy các loại quan tưởng đồ này vào trong đầu mình, rồi nghiền ngẫm ảo diệu của sự biến hóa của các hình thái. Qua thật lâu sau, hắn rốt cuộc nắm giữ được một trăm bốn mươi bốn loại quan tưởng đồ này.

– Ta đã truyền thụ hết giao long đồ đằng văn cho ngươi rồi. Với Long tộc ta, giao long đại diện cho sự hung ác, chiến đấu, là chủng tộc chiến đấu hiếm có. Tuy địa vị không cao, nhưng chiến lực thì xếp số một số hai!

Ngao Phượng Lâu đứng dậy, nhìn Chung Nhạc rồi nói:

– Hiện giờ, ngươi có thể nói cho ta biết họ tên thật sự của ngươi được rồi chứ?

Chung Nhạc cũng đứng dậy, lập tức khôi phục tướng mạo sẵn có, nghiêm nghị chào:

– Kiếm Môn Đại Hoang, Chung Sơn thị Chung Nhạc bái kiến Phượng Lâu sư huynh!

Ngao Phượng Lâu hoàn lễ, cười nói:

– Không ngờ Chung sư đệ lại trẻ tuổi như vậy. Ta từng gặp Phương Kiếm Các của Kiếm Môn các ngươi, so đấu một hồi trên Đông Hải rồi. Thành tựu của ngươi trong tương lai chưa chắc đã kém y. Hôm nay ta sẽ rời khỏi Đông Hoang trở lại Đông Hải, mong ngươi không vi phạm ước định giữa hai ta!

Chung Nhạc lại biến về tướng mạo của Long Nhạc, gật đầu đáp:

– Sư huynh xin hãy yên tâm, quân tử như rồng, Chung mỗ dù không phải cao thủ như các vị sư huynh, nhưng cũng là một quân tử.

Ngao Phượng Lâu nghe vậy thì gật đầu, thu lụa mỏng lại rồi nhanh chóng rời đi.

Chung Nhạc cũng ra khỏi Vạn Hoa lâu, trở lại phủ Phong Ba, lòng thì thầm nghĩ: “Thánh thành chủ định ra năm ngày sẽ nhận ta làm đệ tử quan môn, mà ngày mai chính là ngày thứ năm. Buổi nhận đồ đệ này phỏng chừng cũng chỉ là cho có. Ta là Long tộc nên chắc chắn ông ta sẽ không yên tâm. Mà ta lại giết chết Thiên Yêu Lê Quân, đệ tử của ông ta, tuy người ngoài không biết chuyện này, nhưng chắc chắn Thánh thành chủ sẽ cảm thấy không vui, và thể nào cũng sẽ tìm cái cớ mà xử lý ta...”

Chung Nhạc thầm tính toán:

– Hắc Sơn và Hãm Không thánh thành là nơi nguy hiểm, không thể ở lâu! Ta chỉ cần cái danh hiệu đệ tử của Thánh thành chủ, còn công pháp với bảo vật mà Thánh thành chủ truyền cho thì ta không cần! Ngày mai sau khi trở thành đệ tử của Thánh thành chủ rồi, ta sẽ lập tức chạy về Cô Hà thành, như vậy mới tránh được sát chiêu của Thánh thành chủ!

Hắn suy nghĩ cẩn thận, tâm tư kín đáo, lão luyện hơn hẳn lúc mới xuất đạo, hoàn toàn không giống một tên thiếu niên mới mười sáu tuổi gì.

Lúc này trong phủ Phong Ba, Chung Nhạc dồn toàn bộ tâm sức vào nghiên cứu giao long đồ đằng. Tuy Ngao Phượng Lâu không truyền thụ công pháp cho hắn, nhưng với năng lực điều khiển vô cùng hùng mạnh của Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ, Chung Nhạc hoàn toàn có thể thoải mái mà khống chế lũ giao long. Một giao long đồ đằng hoàn chỉnh có thể luyện thể, có thể chiến đấu, cũng có thể bay trên không, lặn xuống nước, điều khiển lửa, kể cả hô phong hoán vũ, hành binh bố trận đều là chuyện bình thường.

Ngao Phượng Lâu có nói rằng giao long chân truyền sẽ không thua kém Yêu Thần Minh Vương Quyết, điều này không hề khoa trương chút nào.

– Giao long chân truyền thật quá cao siêu ảo diệu, muốn thông hiểu toàn bộ, không phải chuyện ngày một ngày hai.

Chung Nhạc không ngừng diễn luyện, đầu tiên là quan tưởng trong thức hải, tạo nên những con du long bơi lội bên trong thức hải của hắn, rồi từ đó nghiền ngẫm hình thái, cấu tạo thân thể, bỏ đi những gì đã biết trước đó, gây dựng lại một lần nữa.

Thời gian cứ thế dần trôi, tới sáng sớm ngày hôm sau, phủ Thánh thành chủ phái một ông già tóc bạc trắng tới lệnh Chung Nhạc nhanh chóng tắm rửa thay y phục, dâng hương để chuẩn bị.

Lão ta cười khì khì nói:

– Mấy ngày nay sáu thành bốn quan với ba đảo ở Đông Hoang đều phái sứ giả tới thành thành, đó chính là xem buổi lễ trọng đại này của Long tiên sinh đó. Hôm nay là ngày vui, không thể chậm trễ được! Những đệ tử khác của Thánh thành chủ như Quy Thanh Sơn, Xích Luyện Nữ, Liên Tâm và Đại sư huynh Lãng Thanh Vân cũng đến hết rồi!


Giao diện cho điện thoại