Căn phòng đã đầy ánh mặt trời trong trẻo, tiếng lép bép từ lò than phát ra.
Tô Đan Cổ còn chưa tỉnh. Bên cạnh giường là chiếc mặt nạ Dạ Xoa hắn luôn đeo.
Dao Anh nhẹ nhàng giở chăn ra, ngồi quỳ trước mặt Tô Đan Cổ, lại gần nhìn hắn. Vết sẹo ngang dọc giao thoa như vết lửa thiêu gây ra.
Dao Anh khẩn trương nín thở, chúi tới trước dò xét. Chỉ cần một động tác, nàng có thể sờ đến vết sẹo trên mặt Tô Đan Cổ xác định xem là giả hay thật.
Nàng dè dặt đưa tay ra.
Không phải sờ mặt Tô Đan Cổ, mà lượm một cái chăn Ba Tư mỏng rớt dưới chân giường. Đêm qua nàng quậy, lúc thuốc tác dụng không ngừng đạp văng chăn, Tô Đan Cổ lần lượt đắp tấm chăn mỏng lên đùi nàng, không quá nặng nề làm nàng không thoải mái, lại tránh cảm lạnh.
Dao Anh cười mỉm, giũ chăn mỏng đắp lên người Tô Đan Cổ thật nhẹ, sợ đánh thức hắn. Cả đoạn đường này gần như hắn trông chừng cả ngày đêm, không biết mỗi ngày ngủ được mấy canh giờ.
Dao Anh chăm chú nhìn Tô Đan Cổ một lúc rồi thu tầm mắt lại, lặng lẽ xuống giường.
Mặt hắn đến cùng là thật hay giả, nàng không thèm để ý nữa.
Trong phòng quần áo Dao Anh thay ra đã được dọn dẹp, trên trường án đặt hai bát bánh canh, nước đã đông lạnh, bánh ngâm suốt đêm nở trắng bát.
Dao Anh ôm vớ, chân trần bước lên thảm, rón rén đi ra gian ngoài, vấn tóc dài, mặc vớ đi giày, buộc đai lưng, từ bé nàng được nuông chiều, thị nữ chỉ chuyên chải tóc cho nàng đã có ba bốn người, giờ đây nàng đã có thể tự mình búi tóc thành thạo, kiểu nữ nam đều rành.
Ngoài phòng vang tiếng bước chân sột soạt, có người gõ cửa phòng. Dao Anh mở cửa.
Thân binh đứng ngoài cửa, vẻ cung kính, ánh nhìn đang rơi xuống một đôi giày da hươu tinh xảo rõ ràng không giống giày nam trước cửa, ngẩn ra, ngẩng đầu.
Dao Anh thanh tú động lòng người đang đứng, tóc búi lên đỉnh đầu, người mặc cẩm bào cổ bẻ nửa tay áo hoa văn liên châu đêm qua hắn đưa đến, đai lưng bên hông dắt một cây chủy thủ, thịt da như tuyết, mặt đoan chính thanh nhã, cười với hắn, khuôn mặt tái nhợt.
Thân binh lấy lại tinh thần, nhỏ giọng: “Công chúa khá hơn rồi ạ?”
Dao Anh gật đầu, nói: “Tô Tướng quân còn chưa tỉnh, có chuyện quan trọng cần bẩm báo à? Nếu không phải chuyện gấp thì đợi thêm nửa canh giờ đi.”
Thân binh gãi da đầu nói: “Cũng không phải chuyện gấp, đêm qua Nhiếp Chính Vương có dặn, bảo A Lan Nhược đi lấy thuốc, trong thành giới nghiêm hắn không thể ra cửa, sáng nay hắn cầm toa ra ngoài nhưng bị vệ sĩ tuần tra trong thành đuổi về, vẫn còn giới nghiêm.”
Lòng Dao Anh hơi động, bước ra khép cửa lại, bảo thân binh đem toa thuốc cho nàng xem.
Toa thuốc viết hai phần, một phần là tiếng Hồ, một phần là tiếng Phạn, nàng có thể đọc hiểu ít tiếng Hồ, là những loại có tính thư giãn.
Là viết cho nàng.
Dao Anh ngây ra một lát, cúi đầu nhìn lại toa thuốc.
Chữ của Tô Đan Cổ đẹp ngay ngắn nghiêm chỉnh, đầu bút mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, giống như hắn, mạnh mẽ khí thế bàng bạc.
Ở Phật Tự nàng từng thấy bút tích của Đàm Ma La Già, trang nhã lãng tử, ung dung linh hoạt kỳ ảo, bay bổng động lòng mềm mại như du long, dù tiếng Hồ, tiếng Phạn hay tiếng Hán đều rất đẹp, giống như người, như tiên giáng trần muốn theo gió quay về.
Dao Anh lắc đầu bật cười, đuổi hoài nghi đêm qua mơ màng lóe lên ra khỏi đầu.
Trong thâm tâm nàng có rất nhiều suy đoán, trong đó ý nghĩ này hão huyền nhất.
“Toa này viết cho ta.” Dao Anh đưa lại cho thân binh, nói, “Hiện giờ chúng ta không biết trong Vương cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đừng bắt A Lan Nhược ra ngoài mạo hiểm, ta khỏe hơn nhiều rồi, không cần uống thuốc.”
Thân binh quét mắt nhanh qua mặt nàng, giọng nàng còn yếu, nói chuyện không ra hơi nhưng thần thái vẫn ung dung không vội, đôi mắt trong trẻo, không hề giống bệnh, nhớ dáng vẻ nàng đêm qua còn không bước nổi, lòng thầm bội phục, không trả lời.
Dao Anh hỏi thăm chuyện dịch xá. Thân binh tỉ mỉ kể lại biến cố đêm qua, cuối cùng nói: “Duyên Giác và những người rời khỏi thành đêm qua đều chưa truyền tin về. Nhưng công chúa yên tâm, mấy người Tạ Thanh đã an toàn ra khỏi thành. A Lan Nhược nghe ngóng, giới nghiêm trong thành hôm nay là do Vương cung ra lệnh, không liên quan chuyện dịch xá, người ở thị thự không biết Tiểu Vương tử Bắc Nhung đã đến Cao Xương, nghĩ chuyện dịch xá là do nội chiến giữa các đội buôn cướp hàng.”
Biết đám Tạ Thanh an toàn rút đi, Dao Anh yên lòng.
A Lan Nhược biết nàng đã tỉnh, dọn đến một bát canh lớn thịt hầm kỹ.
Canh thịt nước trong mùi tanh nồng, Dao Anh không có khẩu vị, nhưng cả đêm đã lăn lộn rất lâu, tay chân nhũn đi, cần bổ sung thể lực, ép mình ăn vài miếng, canh vừa vào bụng đã thấy buồn nôn.
Nàng cầm thìa tiếp tục ăn, nghe tiếng chân ngoài kia, một bóng người đứng ngược sáng, bóng đổ lên nàng và bát canh thịt trước mặt. Dao Anh tay cầm thìa bạc, ngẩng lên nhìn người đứng trước cửa.
Tô Đan Cổ đứng trước bậc cửa, rủ mắt nhìn nàng, đeo lên mặt nạ Dạ Xoa, dáng cao gầy thẳng tắp, đai lưng bên hông buộc chặt, tay áo hẹp vẽ ra đường cong gầy nét, như cây cung kéo căng, mỗi bước giơ tay nhấc chân chứa đầy lực.
“Đêm qua vì sự cố của tôi mà khiến Tô tướng quân bị liên lụy…” Dao Anh nói, chỉ lên thố canh thịt lớn trên bàn, “Tướng quân ngồi cùng dùng chút điểm tâm nhé?”
Tô Đan Cổ không lên tiếng.
Dao Anh ngồi dậy, múc cho hắn một chén, cầm mấy miếng bánh Hồ, bày trên bàn.
Nghe ngoài cửa có tiếng giày ống cao vang lên, thân binh từ hành lang bên kia chạy đến, lại gần Tô Đan Cổ nhỏ giọng nói mấy câu.
Tô Đan Cổ quay đi. Dao Anh nhìn bóng lưng hắn đi xa, buông tay, tiếp tục ăn phần mình.
Sau khoảng một tuần trà, Tô Đan Cổ và thân binh nói xong quay lại phòng, Dao Anh đã ăn xong điểm tâm trở về phòng mình, trên trường án để chén canh cạnh mâm thức ăn, úp một cái đĩa ngược trên bát. Thân binh mở đĩa, canh vẫn còn hơi nóng bay ra từng sợi, bánh Hồ nướng gác cạnh lò than nướng, vỏ giòn ruột mềm.
“Công chúa thật cẩn thận.” Thân binh cười nói.