Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 132





Ánh rạng đông xuyên qua lều, ngoài kia có tiếng ngựa hí vang.


Lý Huyền Trinh cắn răng ngồi, dáng vẻ tiều tụy, hai gò má hõm sâu, nhìn khuôn mặt dọa người của Đàm Ma La Già, ánh mắt kiên nghị. “Trả Văn Chiêu công chúa lại cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí của quân chủ lực Bắc Nhung.”


Đàm Ma La Già đón ánh mắt dò xét của hắn, thản nhiên nói: “Văn Chiêu công chúa là khách của Vương Đình, không phải là tù nhân.”


Dao Anh quay lại nhìn chàng.


Đàm Ma La Già cũng đang nhìn nàng, đôi mắt xanh biếc cụp xuống, đối diện với ánh nhìn tin cậy thân thiết chăm chú của nàng, thần sắc lạnh nhạt, nói tiếp, “Công chúa đi hay ở, là do chính nàng quyết định. Bất kỳ lúc nào ở đâu, Vương Đình sẽ không lấy Văn Chiêu công chúa để giao dịch bất cứ thứ gì với Ngụy quốc.”


Nàng muốn ở thì ở. Muốn đi, chàng phái người hộ tống nàng rời đi, dù trong lòng chàng đã nổi lòng tham, chàng cũng không có bất kỳ lý do gì, cũng không nên giữ nàng ở lại.


Ở lại, chắc chắn nàng sẽ bị tín đồ Vương Đình thóa mạ.


Khóe môi Dao Anh hơi nhoẻn, hấp háy nhìn La Già.


Hai người im ắng nhìn nhau, một người không cười, nhưng sóng mắt lấp lánh, đuôi mày khóe mắt đều như toả sáng, ý cười lưu động, thần thái quyến rũ, một người mặt mày trầm tĩnh, không lộ cảm xúc, dường như tâm như chỉ thuỷ, nhưng ánh mắt lại dịu dàng, giữa hai người như có gắn kết vi diệu chỉ thuộc về riêng họ, không ai có thể tiến vào.


Sắc mặt Lý Huyền Trinh âm u, nhếch mép cười: “Các hạ là ai? Các hạ có thể đại diện cho Phật Tử Vương Đình à?”


“Ta là Nhiếp Chính Vương Vương Đình, có thể đại diện Phật Tử.” Đàm Ma La Già nói, ngước mắt liếc sang Lý Huyền Trinh, hỏi lại, “Thái tử có thể đại diện Ngụy quốc? Đại diện Văn Chiêu công chúa sao?”


Lý Huyền Trinh hơi cứng lại.


Dao Anh quay sang nhìn hắn, nhẹ chau mày nói: “Lý Huyền Trinh, nếu Đại Ngụy có thể nắm đúng thời cơ tiến đánh Bắc Nhung, thu phục Tây Vực, đối với Đại Ngụy là công ở xã tắc, ơn cho sự nghiệp con cháu. Ngài thân là Thái tử, hẳn phải biết nặng nhẹ lợi hại, quan hệ ngoại giao hai nước quan hệ không thể coi thường.”


Lý Huyền Trinh cau mày, “Muội là công chúa Văn Chiêu của Ngụy quốc, an nguy của muội không phải chuyện nhỏ, ta không phải nói đùa.”


Ánh mắt Dao Anh nhìn hắn đầy hờ hững. “Lý Huyền Trinh, ngươi thật là bất chấp lý lẽ.”


“Ta bị Hải Đô A Lăng bắt đi, chạy trốn tới Vương Đình được Phật Tử che chở mới trốn qua một kiếp, Vương Đình chưa từng giam ta, ta muốn về thì chẳng ai ngăn cản cả! Ngăn cản ta là Bắc Nhung kia! Ngươi đưa điều kiện với Vương Đình đúng là chả biết gì!”


“Ngươi là Thái tử Ngụy quốc, ngươi dùng ta giao dịch với Phật Tử, Lý Đức chịu sao? Triều đình sẽ đồng ý sao?”


“Nếu thực sự ta thành giao dịch, mai này về lại Trung Nguyên, chẳng phải sinh tử vinh nhục sau này là phải do Lý Đức và ngươi định à?”


“Ngươi có tư cách gì nói như thế?”


Giọng nàng lạnh nhạt, ngừng một chút, “Với lại, ta có về cố hương hay không, liên quan gì đến ngươi?”


Lý Huyền Trinh như bị tát mấy cái thật đau, sắc mặt trắng bệch, trong mắt phượng gợn sóng phun trào.


Cả người hắn run lên, dần dần tìm trong sự nóng nảy của nàng bình tĩnh lại, ngàn vạn cảm xúc đều dấu xuống tận đáy mắt. “Liên quan đến ta chứ.” Hắn không chớp mắt nhìn Dao Anh, “Mặc kệ muội nghĩ thế nào, cho dù muội không thèm để ý, Thất muội, muội là do ta đưa đi bộ lạc Diệp Lỗ, ta muốn đưa muội về.”


Dao Anh vẫn tỉnh rụi, im lặng một lát rồi nói: “Chuyện của ta không liên quan gì đến ngươi.”


Nàng đã từng cảm thấy Lý Huyền Trinh là một người tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm, một tướng lĩnh tốt đối xử với bách tính ân cần, cho nên chân thành đối xử với hắn, hy vọng hắn có thể làm rõ hận thù và đừng giận cá chém thớt, cuối cùng chỉ nhận được thất vọng. Lý Trọng Kiền từng bước nhượng bộ, không mong gì khác hơn là bình thường vượt qua một đời, hắn vẫn không chịu buông tha Lý Trọng Kiền, hơn nữa thủ đoạn bỉ ổi, từng ra tay độc ác, từ lâu nàng đã không trông mong gì hắn, chỉ coi như một người xa lạ.


“Ta biết…” Lý Huyền Trinh nhẹ giọng thì thào, hai má co giật, tự giễu cười, nhìn Đàm Ma La Già, “Ta và xá muội muốn nói mấy câu, xin Nhiếp Chính Vương tạm lánh.”


Hắn cường điệu: “Việc quan hệ đến cơ mật Ngụy quốc, mong Nhiếp Chính Vương thứ lỗi.”


Đàm Ma La Già nhìn sang Dao Anh, Dao Anh nghĩ nghĩ, gật đầu với chàng, “Nếu có chuyện gì ta sẽ gọi tướng quân.”


Chàng ừ đáp lời, đứng dậy rời đi.


Đợi đến khi trong lều chỉ còn lại Dao Anh và Lý Huyền Trinh đối mặt, rốt cuộc hắn không chịu nổi nữa, tiếng lòng căng thẳng chợt buông lỏng, sau một tiếng phịch, nặng nề đổ xuống thảm nỉ, đau đến mi tâm giật giật.


Dao Anh lập tức hỏi: “Anh trai ta bị thương có nặng không? Võ nghệ anh ấy giờ đã khôi phục chưa? Lúc ngươi và anh ấy tách ra xác định anh ấy an toàn chứ?”


Lý Huyền Trinh nhìn lên đỉnh lều, mãi thật lâu chẳng lên tiếng. Sau một lúc, hắn nhắm mắt lại. “Thất muội… Ta đau quá…”


Trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ có Lý Trọng Kiền, dù hắn vì cứu Lý Trọng Kiền mà bị thương, đau đến sắp chết, nàng cũng sẽ không đau lòng hắn. Hắn không muốn nghe nàng câu nào cũng hỏi đến an nguy Lý Trọng Kiền nữa.


Mày Dao Anh nhẹ cau lại, đứng dậy đi đến trước trường án, tìm giấy bút, vừa viết thư, vừa hỏi: “Thế Thái tử muốn nói gì? Rốt cuộc Thái tử có muốn kết minh với Vương Đình hay không?”


Lý Huyền Trinh khẽ nhếch miệng, vừa âm ỉ quặn đau, vừa thấy thế này mới giống nàng, “Nhìn thế cục trước mắt, chúng ta muốn quay về Trung Nguyên, chắc chắn phải xuyên qua đất của Bắc Nhung. Nhìn lâu dài thì, Bắc Nhung là kình địch của Đại Ngụy, nếu chúng ngày một lớn mạnh, ắt về sau sẽ là uy hiếp của Trung Nguyên. Ta đương nhiên muốn kết minh với Vương Đình, suy yếu Bắc Nhung.”


Dao Anh không ngẩng đầu, nói: “Thế sao vừa rồi Thái tử lại muốn đưa ra điều kiện hoang đường thế kia? Thái tử muốn kết minh với Vương Đình, nên tỏ thành ý, chứ không phải sau khi được cứu lại chất vấn Vương Đình giam giữ ta. Vương Đình cách Trung Nguyên quá xa, hoàn toàn có thể không để ý tới Trung Nguyên, nếu Thái tử thật sự nghĩ cho bách tính Tây Vực, muốn lập công huân chưa từng có, sau này nên thận trọng lời nói lẫn việc làm.”


Lý Huyền Trinh chống một tay lên thảm nỉ, khó khăn gượng dậy, nửa tựa lên bàn nhỏ: “Đấy không phải là điều kiện hoang đường… Ta chỉ muốn thăm dò Vương Đình.”


Dao Anh không ngẩng đầu.


Lý Huyền Trinh nhìn đỉnh đầu nàng: “Thất muội… đúng là Phật Tử Vương Đình cứu muội, nhưng dù gì y cũng là Quân chủ của một nước, muội có từng nghĩ, nếu y không chịu thả muội thì sao?” Nếu lời đồn đãi khắp nơi là thật, nàng đẹp nhường ấy dùng hết thủ đoạn tâm kế lấy lòng tên hòa thượng kia, nhỡ tên hòa thượng muốn giữ nàng lại hầu hạ y, thì nàng làm sao thoát thân? Lý Đức muốn giao hảo với Vương Đình, nếu Vương Đình ra yêu cầu, Lý Đức sẽ không chút do dự sẽ cho nàng hòa thân lần nữa.


Ở vài nơi nước Thiên Trúc, trong chùa miếu có mấy cô gái trẻ chuyên hầu hạ trưởng lão, nghe nói trừ phi mấy trưởng lão chán ghét, nếu không mấy cô đó chẳng thể nào rời đi.


Trên đường tìm kiếm Dao Anh, chỉ cần nghĩ đến nàng vì sống sót không để ý đến tự tôn đi câu dẫn một tên hòa thượng, Lý Huyền Trinh áy náy không chịu được, đau âm ỉ.


Tên hòa thượng kia đối xử với nàng có tốt không? Có… Có buộc nàng làm mấy chuyện ấy không?


Nhưng khi tìm được Dao Anh thật rồi, Lý Huyền Trinh vốn không dám hỏi nàng có ổn không.


Chỉ có Lý Trọng Kiền mới có tư cách quan tâm nàng.


Hắn mà có nhắc đến, cũng chỉ xát muối lên vết thương của nàng, sẽ chọc giận nàng, khiến nàng thêm đau đớn, càng thêm nhục nhã. Thế nên, một câu hắn cũng không hỏi, hắn hẳn cần phải nghĩ đến khả năng xấu nhất, trước khi kết minh với Vương Đình giải quyết hết mọi phiền phức, để nàng không phải lo lắng về sau.


Dao Anh ngừng bút, “Chuyện này không cần nhọc Thái tử để tâm, Phật Tử lòng dạ từ bi, chính trực cao khiết, không phải người tầm thường, Phật Tử đối với ta ơn trọng như núi.”


Đàm Ma La Già đối với nàng tốt vậy sao còn ép nàng ở lại? Lý Huyền Trinh cười khổ: “Thất muội, muội không phải đàn ông, sư gì thì cũng là đàn ông thôi, ta rõ tâm tư đàn ông hơn muội.”


Dao Anh nhíu mày. Trong lòng nàng, Đàm Ma La Già không có ham muốn riêng, tuyệt đối sẽ không có tình cảm gì vượt khỏi sự đồng tình hay thương tiếc đối với nàng.


Nàng ngồi ngẩn ra một lúc, không đáp lại Lý Huyền Trinh, viết thư xong cho Dương Thiên, Tạ Thanh, bỏ vào ống đồng nhỏ, nàng giao cho thân binh canh giữ trước lều, nói: “Ta viết một phong thư, các ngươi sao chép lại, cứ cách mỗi ba canh giờ gửi đi một phong.”


Bắc Nhung bắn ưng đưa thư, viết một phong không đủ ổn thỏa.


Thân binh đáp vâng. Dao Anh quay về lều, nhìn Lý Huyền Trinh, rót chén nước đặt trước mặt hắn, tay lấy dư đồ, mở ra.


“Thái tử, Phật Tử là Quân chủ một nước, lòng mang vạn dân, chuyện giữa ta và Phật Tử không ảnh hưởng đến kết minh hai nước, càng không liên quan gì đến ngài. Giờ ta lấy thân phận đại diện cho Tây quân thương lượng cùng Thái tử Ngụy quốc chuyện kết minh, nếu Thái tử cứ tiếp tục dây dưa chuyện giữa bọn ta, vậy thì giữa ta với ngài không còn gì để nói.”


Lý Huyền Trinh ngước nhìn nàng, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, ta không hỏi chuyện riêng của muội nữa.”


Dao Anh hỏi: “Ngài biết vị trí quân chủ lực của Bắc Nhung sao?”


“Ta biết. Càng gần đến Vương Đình, băn khoăn trong lòng Ngõa Hãn Khả Hãn càng nhiều, nội bộ quý tộc Bắc Nhung phát sinh tranh chấp, bảo ông ta lo trước lo sau, không dám đối địch với Phật Tử.”




Lý Huyền Trinh nhếch miệng, “Trong quân của Bắc Nhung, rất nhiều người đổi tín ngưỡng, vụng trộm thờ Phật Tử Vương Đình, ta với Lý Trọng Kiền mới thả tin đồn, kích động nô lệ làm loạn, Ngõa Hãn Khả Hãn vì để ổn định lòng quân đã giết một nhóm nô lệ theo tín ngưỡng Phật giáo trước chúng.”


Hắn và Lý Trọng Kiền không phải lần đầu náo loạn trong quân Bắc Nhung, xe nhẹ đường quen, vốn đã lan truyền tin đồn trong quân Phật Tử được Phật pháp phù hộ, chiến vô bất thắng, hai người chỉ thêm một mồi lửa, lời đồn càng truyền càng thêm huyền ảo.


Ngõa Hãn Khả Hãn quyết định thật nhanh, dùng tội danh “Yêu ngôn hoặc chúng”, bắn giết những binh lính kia trước chúng vẫn không thể ngăn lời đồn đại truyền bá.


Lúc này, Lý Huyền Trinh và Lý Trọng Kiền phát hiện, nội bộ Bắc Nhung có người đổ dầu vào lửa nên lời đồn mới không thể nào ngăn chặn.


Dao Anh nghe đến đó, nâng tầm mắt: “Là Hải Đô A Lăng, hay là quý tộc khác?”


Lý Huyền Trinh nói: “Là quý tộc Bắc Nhung.”


Dao Anh rõ ràng trong lòng. Mâu thuẫn giữa Ngõa Hãn Khả Hãn và quý tộc Bắc Nhung luôn tồn tại, giữa quý tộc đến từ bộ lạc khác nhau cũng có mâu thuẫn.


Lần trước Bắc Nhung nội loạn, Hải Đô A Lăng không hề khuấy lên bọt nước, mà là những quý tộc kia xém chút đưa lên tù trưởng mới, suýt nữa Bắc Nhung chia năm xẻ bảy, mâu thuẫn kích thích, thế nên Ngõa Hãn Khả Hãn buộc phải lấy việc đánh bại Vương Đình để xác lập sự thống trị của địa vị ông ta. Trong quý tộc có rất nhiều tù trưởng bộ tộc đến chữ bẻ đôi còn không biết, trong đầu chỉ có vàng bạc của cải dê bò đất đai, từ lâu đã bất mãn trong lòng với Ngõa Hãn Khả Hãn làm việc ổn trọng, hơn nữa cái nhìn thiển cận, lúc này họ cản trở cũng chẳng có gì lạ.


Lý Huyền Trinh nói tiếp: “Lòng quân Bắc Nhung bất ổn, để dẹp yên lại, Hải Đô A Lăng thuyết phục Ngõa Hãn Khả Hãn đổi đường đi, rồi còn nói muốn đi hướng Tây cầu viện binh, đại quân của Ngõa Hãn Khả Hãn chia thành khoảng sáu đội, mỗi đội do mỗi đứa con của ông ta lãnh binh, còn chính ông ta dẫn đội tinh nhuệ chủ lực thẳng tiến đến Tát Mỗ Cốc.”


Tát Mỗ Cốc?


Với địa danh này Dao Anh không xa lạ gì, Tô Đan Cổ và Tất Sa nhiều lần nhắc đến, còn phái một đội thám báo đến dò xét.


Phía Đông Tát Mỗ Cốc là dãy núi dằng dặc cao ngất hiểm trở, phía Tây là sa mạc mênh mông vô bờ, phía Bắc có hai con sông nuôi dưỡng ốc đảo uốn lượn mà qua, Tây Bắc thì có sa mạc và hồ bên trong. Nói tóm lại, thung lũng Tát Mỗ bằng phẳng rộng lớn, Đông cao Tây thấp, Đông là núi tuyết trùng điệp, Tây là hẻm núi khe rãnh ngang dọc.


Nếu Ngõa Hãn Khả Hãn vượt lên trước chiếm lĩnh địa hình có lợi, sau đó dẫn dụ Vương Đình xuất binh, rất có thể dễ như trở bàn tay bao vây đại quân Vương Đình chết trong Cốc, sau đó chia binh tiến đánh Thánh Thành. Mà Vương Đình biết rõ Tát Mỗ Cốc là đầm rồng hang hổ cũng không thể không xuất binh, bởi nếu Ngõa Hãn Khả Hãn dốc toàn lực xuyên qua Tát Mỗ Cốc, liên hợp với mấy tiểu bang bộ lạc phương Tây, từ phía Tây đánh Vương Đình, Vương Đình cũng lâm nguy, Thánh Thành càng thêm nguy hiểm.


Với Ngõa Hãn Khả Hãn thì đây đúng là một lựa chọn rất ổn, trong mắt người đời, Tô Đan Cổ đã chết, ông ta đánh úp bất ngờ, nắm vững thắng lợi.


Có điều ông ta tuyệt đối không nghĩ ra Tô Đan Cổ còn sống, hơn nữa Vương Đình đã điều quân từ trước, có thể tùy cơ ứng biến trong thời gian ngắn nhất. Dù cho lúc này Ngõa Hãn Khả Hãn đoán được động tĩnh của quân Vương Đình, cũng không thể thay đổi sách lược, tên đã lên dây, không bắn không được, ông ta không có lựa chọn nào khác.


Dao Anh trầm ngâm, nói: “Bắc Nhung và Vương Đình khai chiến, vùng phong tỏa phía Đông chắc chắn sẽ thả lỏng, đúng là cơ hội của chúng ta. Lý Đức muốn thu phục Sa Châu, Qua Châu, nhưng ông cũng muốn phát binh tiến đánh Nam Sở, hoàn thành sự nghiệp nhất thống vĩ đại, triều đình sẽ không phân quá nhiều binh lực.”


Nàng nhìn Lý Huyền Trinh. “Cơ hội phải chớp lấy, Tây quân đã bí mật liên hợp các Châu, hẹn nhau khởi sự, có điều Tây quân thiếu thốn tiếp tế, dù có nắm được thành trì cũng không giữ được quá lâu, triều đình buộc phải xuất binh cắt đứt chỗ kỵ binh Bắc Nhung đóng giữ thảo nguyên kia thì Sa Châu, Qua Châu mới không bị cô lập.”


Lý Huyền Trinh nhắm cặp mắt, nàng không ở Trung Nguyên nhưng vẫn chuẩn xác nói ra được tình thế. “Muội nói không sai, mấy tháng qua ta đã quan sát các châu ở Tây Vực, dân chúng khắp nơi chịu áp bức của Bắc Nhung, ai nấy lầm than, ngóng trông về Đông, Tây quân khởi nghĩa sẽ được rất nhiều người hưởng ứng, nhưng địa hình ốc đảo có hạn, không bộ lạc nào có được đội quân mấy vạn người, nếu Tây quân đánh hạ được thành trì, một khi Bắc Nhung quay lại, thành trì vẫn phải đổi chủ, quân nhu của Tây quân phải có triều đình làm hậu thuẫn…”


Hắn nhìn dư đồ, “Còn nếu như triều đình phát binh thì sao?”


Dao Anh lắc đầu: “Hải Đô A Lăng hiểu rõ thế cục Trung Nguyên, y chắc chắn đã an bài từ trước, ta nghi ngờ lúc này Nam Sở và Đại Ngụy đã dấy lên chiến sự, triều đình tuyệt đối không vì mấy đội nghĩa quân mà phát binh khiến mình tự lâm vào cảnh đối địch hai đầu.”


Nàng ngẩng nhìn Lý Huyền Trinh. “Thái tử có thể điều động quân Lương Châu nhỉ?”


Lý Huyền Trinh đối mặt với nàng. “Sao muội biết là ta có thể điều động quân Lương Châu?”


Dao Anh thản nhiên: “Có hay là không?”


Lý Huyền Trinh nhìn nàng mãi, gật đầu: “Trên đường đến Vương Đình ta đã gửi tin đi Lương Châu, ta có thể điều động binh mã Lương Châu… về phía triều đình, ta có thể thuyết phục Lý Đức thay đổi chủ ý.”


Đằng Nam Sở có thể giao cho Đỗ Tư Nam, cọc y chôn ở Nam Sở đến lúc phát huy tác dụng.


Lý Huyền Trinh chuyển đề tài, “Có điều làm vậy, ta sẽ rất mạo hiểm.”


Dao Anh không chút nghĩ ngợi nói: “Thái tử chọn mạo hiểm, vì ngài buộc phải có được Qua Châu, Sa Châu, cơ hội ngàn năm một thuở này, Tây quân, Vương Đình đều là minh hữu của ngài, bỏ lỡ lần này, Thái tử sẽ hối hận cả đời.”


Trong sách mãi đến khi băng hà hắn vẫn còn tâm tâm niệm niệm muốn thu về đất mất. Đáng tiếc Đàm Ma La Già trong sách mất sớm, Bắc Nhung lớn mạnh rất nhanh, đại thần trong triều không muốn mạo hiểm, hắn bỏ lỡ cơ hội tốt mấy lần, không thể hoàn thành nguyện vọng thân chinh.


Trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng nàng đưa tay nhẹ gẩy mấy sợi tóc mai, vẻ mặt nghiêm túc. Lý Huyền Trinh không khỏi nhớ tới trước kia vì hận nàng mà cố ý hãm hại Lý Trọng Kiền trước mặt nàng, khi đó ánh mắt nàng nhìn hắn tràn đầy phẫn hận, nàng càng phẫn hận, hắn lại càng thích.


Giờ nghĩ lại, hắn hận không phải nàng, mà là thân phận con gái Tạ Mãn Nguyện của nàng.


Trong phút cảm xúc ngổn ngang trăm mối, hắn cười cười: “Đúng, ta chọn mạo hiểm. Giờ phút này binh mã Lương Châu cũng đã chuẩn bị xong.”


Đã từ rất sớm hắn mơ hồ cảm thấy, nàng hiểu hắn.


Dao Anh chỉ dư đồ, Lý Huyền Trinh làm Tướng quân bao năm, xâm nhập vào Tây Vực lâu đến thế, không thể nào một chút dã tâm cũng không có, nàng không lạ việc hắn đã âm thầm điều động quân Lương Châu.


“Vương Đình quyết chiến với Bắc Nhung, kiềm chế quân Bắc Nhung, Tây quân thừa cơ khởi nghĩa, Thái tử lĩnh binh Lương Châu chặn đường kỵ binh ở thảo nguyên, từ cánh hông phối hợp tác chiến, nếu thuận lợi, lại hợp quân đánh úp Bắc Nhung… Một khi chính thức kết minh, không được đổi ý, Thái tử hãy quyết định thận trọng.”


Lý Huyền Trinh ngồi dậy, đưa tay, úp lên mu bàn tay che trên dư đồ của nàng. “Thất muội, ta đồng ý kết minh.”


Mày Dao Anh xoắn lại, rút tay ra, “Lý Huyền Trinh, đừng gọi ta Thất muội, ta không muốn có người huynh trưởng như Thái tử, mà Thái tử cũng không muốn có cô em gái này.”


Lý Huyền Trinh thu tay lại, mãi không lên tiếng.


“Được.”


Dao Anh thu dư đồ lại: “Đường xá xa xôi, đợi vết thương của Thái tử tốt hơn phải lập tức khởi hành, ra roi thúc ngựa, đuổi theo tụ hợp với quân Lương Châu trước khi đại chiến kết thúc, nếu không việc kết minh không còn ý nghĩa, ta sẽ thỉnh cầu Nhiếp Chính Vương phái tinh nhuệ hộ tống Thái tử.” Nàng đứng dậy rời đi.


“Lý Dao Anh.”


Sau lưng nghe tiếng Lý Huyền Trinh khàn khàn gọi.


Dao Anh dừng bước, quay đầu lại.


Lý Huyền Trinh ngắm nhìn nàng, mắt phượng như bị một lớp màng che phủ: “Lời ta nói ban nãy, tuyệt đối không phải lừa gạt. Sự thật là ta vì cứu muội mới đi Vương Đình, mấy lần ta xả thân cứu Lý Trọng Kiền, cũng là vì muội. Muội hẳn đã biết, dù cho không có mối thù mẹ, ta và Lý Trọng Kiền cũng là tình trạng sống còn, giờ đây cả hai đều ở vùng ngoại vực, hắn một lòng muốn tìm muội mới tạm thời không giết ta, đến khi chúng ta về lại Trung Nguyên, hắn sẽ không bỏ qua ta, ta cũng sẽ không ngồi chờ chết, có điều ta có thể cam đoan với muội, ta sẽ không xuống tay giết Lý Trọng Kiền…”


Chỉ cần hắn đủ lớn mạnh.


Ánh mắt Dao Anh bình tĩnh, không một tia gợn sóng.


Trong ánh sáng chập chờn, đôi mắt Lý Huyền Trinh như ngọn bút phác hoạ, chậm rãi nói: “Ba năm trước, Lý Trọng Kiền xuất chinh, cách biệt với muội, từ biệt xong mỗi người một nơi, ta và muội cũng đã xa nhau hơn hai năm… Ta cứ tưởng là muội đã chết, đến khi biết muội còn sống, rơi vào trong tay Hải Đô A Lăng, ta đi Y Châu tìm muội mới biết muội đã thoát và gặp được Phật Tử Vương Đình…”


Thời gian đó đủ thứ dày vò, hối hận, hắn không muốn trải qua lần nữa.


“Giờ ta phải đi Sa Châu, dẫn binh thu về đất mất, muội ở lại Vương Đình, chờ đoàn tụ với Lý Trọng Kiền.” Hắn nhìn thẳng Dao Anh. “Mạng ta lớn, không chết đơn giản thế, nhưng ta sợ lỡ cơ hội giải thích với muội, ta không muốn giống như lần trước, lời muốn nói còn chưa ra tới miệng thì từ biệt đã long trời lở đất. Ta không lừa muội, lời ta nói đều là thật lòng.”


“Tin ta, là ta tới cứu muội.”


“Muội chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng tốt… Ta không thể buông tay.”


Mặt Dao Anh vẫn đăm đăm, buông màn nỉ, ra ngoài.


Lý Huyền Trinh mệt mỏi đổ xuống thảm nỉ, đau đến cuộn tròn.