Nguyệt Ẩn

Chương 15: Xin lỗi




Ta vừa mới dùng hết sức chém hai cây trúc, hắn đứng ngồi không yên, bèn tiến lên đoạt lấy dao trong tay ta, muốn thay ta đốn cây.

"Tiểu Hầu gia, loại việc này ngươi không nên làm đâu."

Từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, việc nặng như vậy, làm sao loại người như hắn có thể làm được?

"Nàng làm được, tại sao ta không làm được?"

Chu Chỉ hỏi ngược lại ta, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc.

"Ta là con gái nhà nông, từ nhỏ đã quen làm những việc này. Dựa vào tay nghề này, mới có thể nuôi sống hai đứa em.

Nhưng tiểu Hầu gia thì khác, thân phận ngươi tôn quý, nên để cho người hầu hạ."

Đây là thân phận đã được định trước từ khi sinh ra.

Không có gì để bàn cãi.

Ta xuất thân không tốt, vậy thì cố gắng dựa vào chính mình thay đổi, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta sẽ được sống cuộc sống tốt đẹp hơn.

Còn Chu Chỉ vừa sinh ra đã là tiểu Hầu gia, được người hầu hạ lớn lên, nên chỉ biết làm tiểu Hầu gia thôi

Nghe ta nói vậy, trong mắt Chu Chí hiện lên một tia tiếc nuối, chần chừ không nói, ta đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng lần này dường như hắn đã hạ quyết tâm.

Bỏ cây rìu trong tay xuống, sau đó nắm chặt hai vai ta.



"Nguyệt nhi, ta biết nàng oán hận ta lúc trước không thay nàng báo thù, cho nên báy giờ mới không muốn để ý đến ta, ta sai rồi, nàng muốn phạt ta thế nào cũng được, đừng lạnh lùng giống như bây giờ được không?"

Giọng của hắn mang theo sự cầu xin, lần đầu tiên vất bỏ tôn nghiêm của mình, chỉ vì cầu xin ta đừng lạnh lùng với hắn.

Nhưng mà..

"Ta chưa bao giờ vì chuyện lúc trước mà trách ngươi."

Lúc trước Chu Chỉ nói, nếu ta có bản lĩnh khiến hắn yêu ta, hắn sẽ thay ta báo thù.

Ta vốn cũng có tâm tư như vậy.

Nhưng cho dù ta làm cách nào cũng không thể làm cho hắn yêu ta.

Sau đó ta cũng hiểu rõ.

Báo thù vốn là chuyện của một mình ta, tội gì phải kéo người khác xuống nước. Cho dù hắn không giúp ta, ta cũng có thể báo thù cho đệ đệ muội muội.

Giúp, đó là đại ân.

Nếu không giúp, đó cũng là chuyện thường tình.

Huống chi ta tiếp cận hắn là có mục đích, cho nên trong lòng ta chưa bao giờ oán hận hắn, chỉ là kiếp trước có quá nhiều hồi ức không hay, không muốn phơi bày nó ra, cũng không muốn người quen cũ khiến ta phải nhớ lại.

Chu Chỉ, chính là một trong số đó