Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 73: Hậu truyện




Hai năm nữa trôi qua, giờ đây Ngọc Lan đã làm mẹ của hai cô bé sinh đôi và một cu cậu nghịch ngợm. Một buổi tối trong khi chờ Nguyên Triệt dẫn hai cô công chúa đi ngủ, Ngọc Lan cũng đã dỗ con trai đặt bé vào nôi xong thì tranh thủ thời gian sử dụng laptop xem tin tức ở Việt Nam.

Trong báo điện tử có đăng một tin về khảo cổ học, người dân phát hiện ra một ngôi mộ cổ nằm sâu trong lòng núi, khi trời giông gió kèm theo bão lụt thì bị sạt lở lộ một góc ra ngoài, người dân liền báo cho chính quyền địa phương. Ngay lập tức các nhà khảo cổ học liền bắt tay vào công việc khai quật ngôi mộ cổ trên hai trăm năm này. Trùng hợp nơi này lại gần lăng tẩm của vua Gia Long.

Trong quan tài trống không có thi hài, chỉ có một bộ lễ phục hoàng hậu bằng gấm vàng thêu hoạ tiết chim phượng, trong hầm mộ chôn theo rất của cải châu báu quý giá, có lẽ vì nằm sâu trong núi nên mấy tay trộm mộ không tìm được. Các nhà khảo cổ rất nghi ngờ không biết đây là vị hoàng hậu nào của triều Nguyễn, nếu nói là của vua Gia Long vậy thì người nằm trong mộ hợp táng kế bên ngài là người nào? Đây là một câu hỏi lớn cần rất nhiều thời gian nghiên cứu để tìm ra câu trả lời chính xác nhất.

Ngọc Lan càng xem càng hiếu kỳ, lúc trước cô và Nguyên Triệt đã tham quan Cố Đô và cũng đi qua lăng Gia Long, mặc dù nơi đó nằm rất xa trung tâm thành phố và không có tuyến du lịch, hầu như không mấy ai đến tham quan. Lúc đó vì chiều theo ý cô Nguyên Triệt phải thuê xe riêng để đi đến nơi.



Ngoài bọn họ ra, còn có một nhóm bốn người hai nam hai nữ, khoảng tuổi của Ngọc Lan cũng đi đến thăm viếng lăng mộ. Hình như họ là người cùng một nhà, cách bọn họ nói chuyên rất thú vị, nhất là cậu em út hình như có chút ‘cong’ nữa. Trong nhóm có một cô gái rất đẹp, vẻ ngoài dịu dàng nhu mì như nước, khi cô ấy nói chuyện âm thanh cũng như chim hoàng yến mềm mại ngây ngất lòng người. Ngọc Lan là con gái nhưng khi nhìn thấy cô gái kia cũng bị một sự quyến rũ vô hình quấn lấy, cho nên rất có ấn tượng với nhóm người kia.

Khi đó Ngọc Lan còn rắn mắt hỏi Nguyên Triệt, cô gái đó có đẹp hay không?

Nhớ lại cô còn buồn cười, bởi vì Nguyên Triệt nói: “Đẹp hơn nữa cuối cùng cũng chỉ là bộ xương khô thôi.”

Hỏi anh thôi thì hỏi đầu gối còn hơn.

Ngọc lan vừa kéo xuống dưới vừa tiếp tục xem tin khảo cổ, bất chợt dừng tay ở một bức tranh người ta tìm thấy trong hầm mộ. Tranh vẽ trên giấy rất xưa đã ngả màu nâu sậm, có vài chỗ bị mối gặm nhắm nham nhở nhưng không mấy ảnh hưởng tới nội dung bức hoạ. Đó là chân dung của một người phụ nữ, tuy bị thời gian bào mòn nhưng trên gương mặt vẫn toát lên vẻ chuẩn mực kiêu sa xinh đẹp.

Ngọc Lan vừa nhìn thấy bức hoạ thì tim nhảy thình thịch một cái. Đây không phải là cô gái đẹp mà cô đã gặp ở lăng vua Gia Long sao?

Tuy là người trong hình có hơi lớn tuổi hơn người con gái mà Ngọc Lan đã thấy qua nhưng cô khẳng định 100% đây là cùng một người.



Sau đó cô nhanh chóng mở ra thư mục hình ảnh, tìm lại hình đã chụp trong chuyến đi Việt Nam, mở ra một tấm hình ở lăng Gia Long, phía sau cô và Nguyên Triệt là nhóm bốn anh em kia.

Cô mở to hình lên, lần nữa khẳng định hai gương mặt là cùng một người. Nếu các nhà khảo cổ biết được chuyện này, cô gái đó chắc là sẽ nổi tiếng trong vòng hai mươi bốn tiếng đó nha…

Từ trong phòng của hai cô công chúa đi ra, Nguyên Triệt thấy Ngọc Lan ngồi trầm ngâm trên sô pha thì tiến đến ôm ấp thân mật một hồi, rồi liếc nhìn tấm hình trong laptop, hỏi: “Xem lại hình đi Việt Nam à? Em có muốn dắt con đi một chuyến nữa không?”

Ngọc Lan cười tươi rói đáp: “Kế hoạch khả thi nha… Bây giờ Louis cũng đã một tuổi rồi, cả nhà năm người chúng ta cùng đi chắc sẽ rất vui.”

Sau đó cô nhìn thêm một vài tấm hình có chụp dính bốn anh em kia nữa, mới chỉ cho Nguyên Triệt bài báo về khảo cổ và tấm hình phóng lớn của cô gái nọ, hỏi: “Anh thấy hai người này có giống nhau hay không, có phải bị xuyên không về triều Nguyễn không vậy?”

Cô tự đề ra giả thuyết xong thì tự cười ha ha, dạo này trí tưởng tượng của cô quả thật rất phong phú.

Nguyên Triệt cũng nhìn qua một lượt, rồi giành lấy chuột tắt máy laptop, nhẹ nhàng ôm Ngọc Lan về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Mặc kệ giống hay không, cũng không liên quan tới chúng ta. Vợ à, cả tuần nay em chăm Louis bỏ bê anh khiến anh rất tủi thân…”

Mãi về sau Ngọc Lan cũng không hề hay biết, thật ra Nguyên Triệt không những thấy hai người phụ nữ kia rất giống mà rõ ràng còn là cùng một người. Hơn nữa, lúc tham quan lăng tẩm của vị vua triều Nguyễn kia, Nguyên Triệt còn ‘thấy’ được ‘người kia’ mặc long bào vàng sáng, đội mũ xung thiên, tha thiết đứng trước mộ nhìn cô gái đó…

Một con ‘ma’ ngàn năm như Nguyên Triệt sao lại không thấy được ‘ma’ chỉ mới hai trăm năm chứ?

Chỉ là Nguyên Triệt sẽ không bao giờ nói ra, bởi vì sợ rằng lúc ấy vợ yêu sẽ hết hồn hết vía mà bỏ chạy mất thôi!