Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 46




Trụ sở của câu lạc bộ nhảy dù Adelaide (Skydiving) giống như một căn nhà lớn, nhưng bên trong có đặt văn phòng làm việc, tủ kính trưng bày áo thun có logo của câu lạc bộ nhảy dù. Bên cạnh văn phòng là phòng khách có hai ghế sô pha bọc da khá lớn, xung quanh đơn giản hoặc có thể nói là không có trang trí gì cả.

Phòng khách và phòng bếp là một không gian mở thông với nhau, rất rộng rãi thoáng đãng, ở chính giữa hai khu vực còn có bàn bi-lắc cho gia đình hoặc bạn bè giải trí, trong thời gian chờ đợi nhân vật chính đi huấn luyện sơ qua về cách thức nhảy dù. Trong lúc đó, mọi người cũng có thể uống cà phê và trà miễn phí tại nhà bếp.

Ở cửa sau là một cánh đồng cỏ rộng rãi xanh mướt, trên sân cỏ được cắt gọn gàng, còn có một khu sân chơi cho trẻ em, ngoài ra lên hành lang dẫn ra sân cỏ có vài bàn picnic để mọi người chờ đợi người chơi nhảy dù đáp xuống sân cỏ này.

Hôm nay, Nguyên Triệt đã đặt cho Ngọc Lan một tour nhảy dù trên bờ biển Basham. Cho nên, cô sẽ không đáp xuống ở sân cỏ của trụ sở, mà đáp xuống trên bờ cát tại bãi biển.

Mọi người đi vào bên trong khu vực phòng khách, Ngọc Lan đi theo người hướng dẫn học vài phương pháp nhảy dù căn bản, Tuyết Trân rất tò mò đã chạy theo cô, Hoài Phong cũng không ngoại lệ. Trước giờ chỉ xem nhảy dù ở trên ti vi, có bao giờ được tận mắt chứng kiến chuyện này đâu.

Hiện tại ở phòng khách chỉ còn lại Nguyên Triệt và Lâm Hạo Nhân. Anh ta đi đến bàn bi lắc, cầm thanh sắt xoay xoay mấy cái, sau đó quay đầu hỏi Nguyên Triệt đang đứng nhìn Ngọc Lan tập huấn ở bên kia, “Sao anh quen biết Lan?”

Nguyên Triệt thu lại tầm mắt, đảo ánh mắt về phía Lâm Hạo Nhân, tên này gương mặt lẫn dáng người đều không tệ, chỉ là có chút hiếu thắng của thanh niên mới lớn. Kiểu người này sao có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy được. Hắn hơi nhếch miệng nói: “Lan là học trò của em tôi, có dịp gặp nhau nên quen biết.”

“Nói như vậy chắc tuổi của anh cũng không còn nhỏ. Hai người chênh lệch tuổi tác như vậy, có thể nói là không cùng thế hệ. Theo anh thấy, Lan có thể chịu được anh trong bao lâu?” Lâm Hạo Nhân trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, là một người thẳng tính.

Thật ra đây là vấn đề rất tế nhị, nhưng Lâm Hạo Nhân lại có thân phận là anh trai trên danh nghĩa của Ngọc Lan. Chuyện như quan tâm em gái cũng không có gì sai trái cả. Thêm nữa, vấn đề anh hỏi đúng là một câu hỏi rất chân thật. Tuổi tác cách nhau quá xa thì quan niệm, sở thích và ý thức đều cách nhau một trời một vực. Hơn nữa, tuổi của Ngọc Lan còn nhỏ, sau này ra trường rồi đi làm sẽ gặp thêm nhiều người đàn ông khác. Lúc đó cô gặp phải người tâm đầu ý hợp, một người cùng thế hệ với cô, vậy phải làm sao bây giờ?



Nhưng Lâm Hạo Nhân lại không biết, nếu là một cặp đôi khác thì tương lai có thể sẽ không thành, nhưng Ngọc Lan và Nguyên Triệt lại là duyên nối duyên từ kiếp trước, sao có thể nói tan vỡ thì tan vỡ nhanh chóng như vậy được.

Nguyên Triệt nhấp môi, sau đó cười khẽ một tiếng, đưa ánh mắt về phía Ngọc Lan đang loay hoay đeo dây an toàn theo lời hướng dẫn của huấn luyện viên bên kia, ánh mắt kiên định mang theo tin tưởng đáp: “Tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy cho đến khi cô ấy không cần tôi nữa.”

Lâm Hạo Nhân cảm thấy không còn gì để nói. Tình địch là người thông minh, nghiêm túc, nói năng lão luyện như vậy, anh còn có thể nói gì đây?

Anh cười cay đắng, để cô đi xa, muốn giữ khoảng cách để cô nguôi ngoai chuyện cũ… Không ngờ lại tạo cơ hội cho người ta chen vào một chân, thua người ta một hiệp!

********

Máy bay kiểu dáng nhỏ gọn đang bay trên bầu trời trong xanh, lắm lúc bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng bồng bềnh như kẹo bông vậy. Phía dưới là biển xanh cát vàng, cảnh thiên nhiên tươi đẹp hùng vỹ được nhìn từ trên cao xuống, như đang được xem một thước phim trong một phim điện ảnh hoành tráng.

Nhưng lúc này Ngọc Lan không có tâm tư ngắm cảnh, cô rất hồi hộp, tim ở trong lồng ngực đập bang bang liên hồi như muốn nhảy ra ngoài. Tuy là cô và huấn luyện viên sẽ cùng nhau nhảy dù nhưng vẫn không ngăn được cảm giác sợ đến tim đập chân run như thế này.

Cô sợ như vậy là do không lâu trước đó, ở Canberra có đăng tin tức về một huấn luyện viên nhảy dù cùng một cô gái du khách người Singapore. Họ gặp phải trục trặc kĩ thuật không mở được dù ra, cả hai đương nhiên đều không tránh khỏi cái chết. Đáng sợ hơn nữa, thi thể không toàn vẹn của hai người được phát hiện bởi một bé gái người Úc, bởi vì họ rơi ở trước sân nhà nơi mà cô bé đang chơi.

Cho nên hiện tại, Ngọc Lan đang chìm trong lo âu vẫn không quên âm thầm cầu nguyện bình an.

Khi máy bay con bay được đến độ cao cách mặt đất khoảng 15 ngàn ft (4,5 km), thì huấn luyện viên thông báo cho cô biết, chuẩn bị tinh thần để nhảy xuống.

Huấn luyện viên người Úc kiểm tra lại một lần nữa đai an toàn cho cả hai, mang theo dù ở phía sau lưng anh ta, mở cửa máy bay, giơ lên ngón cái ra dấu cho Ngọc Lan sau đó cùng cô dính vào một chỗ, nhảy….!

A a a a a……………..



Ngọc Lan có thể nghe thấy tiếng mình hét rất lớn, hai mắt cũng nhắm tịt không dám mở ra nữa. Tóc mai hai bên thái dương không ngừng bị gió thổi bay ngược về sau, cô có cảm giác bị ép đến nghẹt thở, tim muốn ngừng đập, hít thở cũng không thông nữa. Cảm giác này, rất giống khi cô đi vào cổng thời gian để trở về thời hiện đại…

Cô và huấn luyện viên đang rơi tự do ở độ cao 15 ngàn ft xuống dưới mặt đất. Sau khi rơi tự do khoảng một phút thì anh ta bắt đầu bấm nút bung dù đang mang ở phía sau lưng. Trong một giây, cả hai người đều bị giật lên trên cao, sau đó mới bắt đầu bay lượn lơ lửng trên không trung theo hướng gió. Có lẽ huấn luyện viên có cách điều khiển dù lượn để nó có thể đáp xuống khu vực đã định sẵn. Bởi vì Nguyên Triệt và những người khác đều chờ cô ở bãi cát của biển Basham.

Lúc huấn luyện viên bung dù ra rồi, qua một lát thấy mình đã ổn định bay lượn trên không, Ngọc Lan mới dám ngừng hét lớn và từ từ mở mắt nhìn xung quanh.

Bầu trời xanh lơ, bên dưới nước biển xanh đậm, còn có ánh nắng mặt trời rực rỡ màu vàng cam dường như che kín hết tầm nhìn. Ở trên bãi cát có vài người đang đứng, bóng người thật nhỏ, muốn hòa lẫn ở trong cát. Cảnh đẹp như tranh vẽ!

Cảm giác bay lượn lúc này đúng là phấn khích tuyệt vời đến không thể tả.

Vì đang lơ lửng ở trên không trung, nên gió thổi vào khuôn mặt lạnh đến muốn đóng băng. Nhưng cô đang hào hứng đến nỗi không cảm nhận được cái lạnh lẽo của gió trời. Chỉ đến khi cách mặt đất khoảng không xa lắm, huấn luyện viên mới vỗ vai Ngọc Lan, đưa tay chỉ cho cô cái gì đó phía dưới bãi cát.

Theo quán tính Ngọc Lan nhìn về hướng mà anh ta chỉ, sau đó cảm thấy cả cơ thể đều muốn phát run, đến thở cũng không thể thở nổi nữa, kể cả nước mắt cũng không ngừng trào ra, dù rất cố gắng kềm nén nhưng không thể kềm lại được…….

Ở trên nền cát vàng, có rất nhiều rất nhiều bông hoa có bảy màu như cầu vồng được bó lại thành từng bó lớn, sắp xếp gọn gàng thành dòng chữ: WILL YOU MARRY ME? (Em sẽ lấy anh chứ?)

Lúc hạ xuống ở độ cao còn 100m cách mặt đất, cô mới thấy rõ ràng hình ảnh của Nguyên Triệt. Không biết hắn thay đổi tây trang từ lúc nào. Nguyên Triệt đang mặc một bộ âu phục màu đen cắt may tinh xảo, vừa vặn ôm sát thân người cao lớn đầy nam tính, gương mặt rạng rỡ tươi cười đứng bên cạnh lời cầu hôn bằng hoa hồng cầu vồng rực rỡ.

Cách một khoảng mấy mét, đám bạn của cô và rất nhiều người xa lạ khác đang đứng xem màn cầu hôn bất ngờ này, nhất là Tuyết Trân cười ngoác cả miệng, Hoài Phong không ngừng huýt sáo, cả hai đều nhiệt tình cổ vũ cho màn cầu hôn bất ngờ này. Lâm Hạo Nhân ở bên cạnh họ, đứng yên không cử động.

Cuối cùng, huấn luyện viên và Ngọc Lan cũng đáp xuống bãi cát. Cô vừa tiếp đất liền ngồi ở trên cát, khóc to không ngừng, nước mắt nước mũi đều chảy xuống không cầm lại được….

Nguyên Triệt chạy đến bên cạnh Ngọc Lan, thấy cô khóc dữ như vậy nhưng lần này lại không sốt ruột mà còn cười đến mặt mày rạng rỡ, ôm cô lại, cất giọng ấm áp dỗ dành cô một lúc lâu. Hắn còn lấy một cái khăn tay từ trong túi quần, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt của cô, miệng vẫn không quên dỗ ngọt. Ngọc Lan ngoài tức tưởi gật gật đầu nghe theo lời dỗ dành của hắn ra, cũng không thể nói được lời nào.



Sau đó mọi người xung quanh đều chờ không nổi, hối thúc Nguyên Triệt cầu hôn. Bọn họ ngoài đám bạn của Ngọc Lan ra, còn có nhóm người của câu lạc bộ nhảy dù đang quay phim chụp hình, vài nhân viên của tiệm hoa tươi đến đây giúp sắp xếp dòng chữ cầu hôn, còn còn có du khách đến câu cá hay tắm biển…

Nguyên Triệt giúp Ngọc Lan đứng lên, thay cô mở ra dây an toàn chằng chịt khắp người, để cô được hoàn toàn tự do. Trong lòng Ngọc Lan cũng đã đỡ xúc động, tuy vẫn còn thút tha thút thít một chút, hai viền mắt đều nhuộm màu hồng.

Nguyên Triệt bất ngờ quỳ xuống trên một chân, một tay dâng lên một hộp gỗ màu nâu bóng loáng, một tay mở ra nắp hộp. Ở bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, có một viên chủ đạo ở chính giữa, bên ngoài được viền bởi một vòng tròn hạt tấm nho nhỏ, lấp la lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nguyên Triệt mỉm cười dịu dàng, đến cả ánh mắt cũng tràn đầy ý cười, ngẩng đầu lên, giọng nói trầm ấm xen lẫn mong chờ hỏi: “Em sẽ làm vợ anh chứ?”

Ngọc Lan vẫn chìm trong xúc động, khụt khịt hít mũi mấy lần, sau đó ngoài gật đầu như giã tỏi ra, cũng chỉ có thể nức nở ngắn gọn nói một chữ: “Yes!”

Hắn đã sử dụng tuyệt chiêu bất bại như vậy, cô còn có thể từ chối sao?

Nguyên Triệt đeo nhẫn đính hôn vào ngón giữa trên bàn tay trái của Ngọc Lan, sau đó đứng dậy, hai tay ôm lấy eo, nâng cô lên cao. Ngọc Lan cũng vươn hai tay ôm chặt cổ của Nguyên Triệt, hai chân cũng quấn lên trên người hắn. Hai người nhanh chóng hôn nhau thật sâu, giữa tiếng hoan hô chúc mừng của những người chứng kiến, khí thế ngất trời.

Cảm giác sợ hãi rồi lại ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc tột độ thế này, một đời người chỉ muốn một lần là đủ!

Trong một lúc, bãi biển Basham bị sự kiện cầu hôn có một không hai này khuấy động không khí đến mức không dừng lại được.