Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 32




Giúp người vốn không cần trả ơn, nhưng Nguyên Triệt đối với Ngọc Lan là quyết tâm đòi cho bằng được. Nên khi người làm vườn rời đi, Nguyên Triệt liền bắt cô lên giường lăn lộn một hồi. Sau đó được tắm rửa sạch sẽ rồi, cô mới có thời gian xem lại bài luận đã sửa chữa. Cũng may là cô đã rất sáng suốt để một ít quần áo của mình tại nhà của Nguyên Triệt, giờ đây mới có cái để sử dụng.

Ngọc Lan xem xong bài luận đã được sửa, há hốc miệng.

Cô nghi ngờ không biết đây có phải là bài mà cô đã viết trước đó không nữa?

“Anh không đi học đại học uổng phí thật đó”, Ngọc Lan chớp mắt quay qua nhìn Nguyên Triệt đang ngồi trên sô pha bên cạnh mình.

“Em có biết em sai chỗ nào không?” Hắn không mấy để tâm đến lời khen của cô, mà chỉ quan tâm vào việc học của người yêu.

“Ưm, ở đây anh nói trong một công ty, nhân tố quan trọng nhất không phải ông chủ hay quản lý mà là nhân viên”. Cô đọc một đoạn trong bài luận, sau đó thắc mắc hỏi: “Anh nói như vậy, công ty không cần chủ vẫn có thể hoạt động sao?”

“Em nghĩ xem, nếu trong công ty ông chủ hoặc quản lý bị bệnh nghỉ việc vài ngày hoặc vài tháng, thì công ty vẫn có thể hoạt động chứ?”

Ngọc Lan không dám chắc chỉ có thể lắc đầu.

“Là có thể hoạt động. Vậy nếu nhân viên xin nghỉ tập thể, một mình ông chủ hoặc quản lý có thể làm hết việc của toàn bộ nhân viên hay không?”

Cô suy nghĩ một chút, không phục nói: “Nhưng mà, nếu một nhân viên không muốn làm vẫn có thể mướn người khác mà, đâu thể nào cả tập thể đều nghỉ việc được”.

Nguyên Triệt không có nổi giận vẫn từ tốn giải thích: “Em nói đúng một phần nhưng cái đó là ở một vài nước thôi. Ở Úc nếu nhân viên không đồng ý với chế độ của công ty có thể bãi công tập thể và nhờ công đoàn đàm phán với ông chủ cho đến khi đạt được mong muốn đấy. Chuyện đình công này xảy ra rất thường xuyên, mấy tháng trước ở sân bay cũng có bãi công, toàn bộ chuyến bay trong ngày đều bị hủy, tổn thất là không thể bàn cãi. Họ không làm việc nhưng vẫn được lãnh lương đầy đủ. Em xem, nhân viên nơi này có quyền lợi rất lớn, kể cả ông chủ cũng không thể xem thường họ đâu, cũng không thể muốn đuổi là đuổi được.

Em đang học ở nước này, nên để ý điều luật, đời sống xã hội và những tin tức ở đây, như vậy mới có thể nêu lên ý kiến lẫn ví dụ thực tế thuyết phục giáo sư, hiểu không? Cũng như em không thể nào bắt giáo sư Úc phải tìm hiểu những chuyện xảy ra ở Việt Nam được, trừ khi nơi đó có tin tức rất quan trọng mà cả thế giới đều phải theo dõi”.

Hắn nói xong, lại bắt đầu giảng giải thêm vài luận điểm mà hắn nói đến trong bài viết. Thật sự làm cho Ngọc Lan tâm phục khẩu phục.

“Hèn gì đó giờ em làm bài cao lắm chỉ được điểm C thôi, thì ra những ý kiến em nêu ra đều nằm trong vỏ ốc”. Cô chán nản dựa cả người ra chỗ tựa lưng của ghế sô pha, đó giờ cái cô không ưa thích nhất chính là mục tin tức trong truyền hình. Ngôn Tình Hài

Nguyên Triệt cười cười xoa đầu cô nói: “Em còn trẻ mà bắt đầu học hỏi vẫn chưa muộn”.

Ngọc Lan thở dài, bấm chuột vào trang web mở sẵn từ trước, tải file từ máy lên trang web, bấm nút nộp bài. Sau đó cô mới tắt laptop, nghiêng đầu hỏi Nguyên Triệt: “Tối nay anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh ăn nhé”.

Nguyên Triệt nhìn cô không trả lời, chỉ tươi cười nhìn cô, vẻ mặt tuy gian xảo nhưng cũng có sức hút nam tính khó cưỡng lại được.



Ngọc Lan bị mê hoặc, nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn một lúc mới ngạc nhiên đưa ngón trỏ chạm vào vùng gần khóe môi của hắn nói: “Không ngờ anh có đồng điếu luôn này, lúc cười rộ lên thấy rất có duyên nha, sao lúc trước em không thấy qua vậy ta?”

Nguyên Triệt hơi hạ mắt, bắt lấy tay của cô, mỉm cười càng sâu bâng quơ hỏi: “Vậy à?”

Ngọc Lan bối rối gật đầu. Lại thấy hắn không tiếp tục nói gì nữa nên đốc thúc hắn: “Anh muốn ăn gì mau suy nghĩ đi, em hơi đói rồi, sáng giờ chỉ có hai quả trứng chiên và hai lát bánh mì bỏ bụng thôi”.

“Ở nhà anh không có dự trữ thức ăn, anh chở em đi siêu thị mua đồ trước đã”.

********

Siêu thị bán lẻ ở Úc chỉ có hai tên tuổi lớn nhất, một là Coles, hai là Woolworths. Những cái còn lại như Foodland, Supabarn hay Aldi…. chỉ là cửa hàng nhỏ không đáng kể so với hai ông trùm siêu thị kia.

Nguyên Triệt chạy xe đến siêu thị Coles gần nhất, đậu xe xong xuôi mới cùng Ngọc Lan vào trong mua sắm. Hắn đẩy xe đựng thức ăn, Ngọc Lan đi kế bên thỉnh thoảng sẽ hỏi hắn muốn ăn gì trong tuần này. Cô dự định sẽ làm vài món để trong tủ lạnh, khi hắn muốn ăn chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại là được. Bởi vì cô chắc chắn hắn không nấu ăn tại nhà riêng.

“Em nấu món gì đó cho anh tuần này, ăn lúc em đi làm nhé. Bình thường anh chỉ đi mua thức ăn ở ngoài phải không?”

“Một mình nấu cơm rất phiền, mua đại cái gì ăn là được. Lâu lâu mẹ cũng sẽ ghé qua đưa thức ăn cho anh”.

“Ăn ở ngoài vừa nhiều dầu mỡ vừa không có dinh dưỡng nữa. Hay là như vậy đi, hôm nào em không đi làm anh qua nhà em ăn tối. Còn ngày em đi làm em sẽ nấu sẵn bỏ hộp trước cho anh được không?” Cô rất tốt bụng đề nghị.

“Lo lắng cho anh như vậy lại không chịu dọn qua với anh”.

“Tại vì sáng chiều gặp mặt sẽ chán chứ sao. Anh không nghĩ vậy à?”

Nguyên Triệt lắc đầu nói: “Cả đời cũng sẽ không chán”.

Ngọc Lan cười bẽn lẽn đáp: “Đàn ông khua môi múa mép thật không đáng tin”, nói xong lại trong ngoài không đồng nhất, vui vẻ ngoài sức tưởng tượng, cũng mạnh tay lấy đồ trên kệ để vào trong xe đẩy siêu thị, mỗi lúc một nhiều.

Sau hơn nửa tiếng đi siêu thị, xe đẩy chở thức ăn cũng muốn đầy tràn. Ngoài nhu yếu phẩm cần thiết, thịt và rau cải các loại ra, còn có rất nhiều trái cây theo mùa cùng thức ăn vặt. Cả một xe đầy đồ, phí tổn tính ra hơn ba trăm đồng.

Nguyên Triệt đẩy xe thức ăn đi ở phía trước, Ngọc Lan đi theo sau vẫn còn cắm cúi kiểm tra hóa đơn tính tiền của Coles. Cô xem qua một hồi mới chắt lưỡi nói với bạn trai: “Chết thật sao em có thể mua nhiều đồ không giảm giá như vậy chứ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết nữa”.

Hắn nhìn cô càu nhàu giống như cô vợ nhỏ ở bên cạnh, trong lòng vui vẻ nói:

“Được rồi đừng tính toán chi li như bà nội trợ nữa. Nhìn em như vậy làm anh nghĩ em đã là vợ anh, còn muốn giúp anh tiết kiệm chi phí sinh hoạt đấy”.

Ngọc Lan: “…………….”

Về đến nhà Nguyên Triệt, Ngọc Lan lấy điện thoại gọi cho Ngôn Ngôn muốn hỏi xem cô ấy có muốn đến nhà Nguyên Triệt ăn tối hay không. Nếu không thì cô lại bỏ hộp thức ăn mang về nhà cho cô nàng.

Ngoài ý muốn Ngôn Ngôn nói không những muốn đến, còn muốn dẫn theo Nathan đến ăn tối nữa. Ngọc Lan đang cắt thịt heo, điện thoại để ở chế độ phát loa nên cả Nguyên Triệt cũng có thể nghe thấy. Hắn không tiếng động gật đầu, nên cô cũng theo đó mà báo cho Ngôn Ngôn địa chỉ nhà. Cô còn nghe tiếng Nathan nói rằng khoảng ba mươi phút nữa sẽ đến.

Ngọc Lan bỏ con dao xuống thớt, đi đến sau lưng Nguyên Triệt đang đứng rửa rau cải. Cô dụi đầu vào lưng hắn nũng nịu nói tiếng cảm ơn. Hắn mỉm cười quay ra sau cúi xuống hôn má của cô một cái mới nói: “Không có gì, chỉ là một tên nhóc con miệng còn hôi sữa, anh còn không đối phó được sao?”

Cô nghe xong trên trán đổ đầy mồ hôi, thì ra bạn trai cô cũng không rộng lượng như cô tưởng. Cô lườm hắn một cái, chép miệng mặc kệ hắn, đi qua kệ bếp đối diện tiếp tục cắt thịt ba chỉ.

Tối nay cô dự định sẽ nấu một nồi thịt kho để dự trữ cho Nguyên Triệt, còn cơm tối sẽ đơn giản làm bò lúc lắc khoai tây chiên. Thịt bò trong siêu thị đã được cắt sẵn, đem về chỉ cần bỏ ra tô, cho vào tí hạt nêm, dầu hào, nước tương, tiêu, tỏi băm, cuối cùng cho chút dầu mè rồi trộn đều. Khi nào ăn thì làm nóng chảo bỏ dầu vào xào lên là xong. Khoai tây thì chỉ cần cho vào máy nướng, vừa bớt được khoảng dầu mỡ, cũng có thể đạt độ giòn như mong muốn, loại sản phẩm này hầu như siêu thị Tây nào cũng có bán cả.

Đang lúc cô bỏ tỏi băm phi cho thơm lại bỏ thịt ba chỉ vào nồi xào cho săn lại thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Nguyên Triệt lau tay vào khăn sạch, đi ra ngoài mở cửa. Sau đó làm một bộ dáng chủ nhà vui mừng bắt tay với khách, làm cho người đối diện tưởng như mình rất được hoan nghênh ở nơi này. Nathan tính tình đơn thuần làm sao hiểu được tâm cơ thâm trầm của Nguyên Triệt.

Ở trong lòng Ngọc Lan âm thầm cầu phúc cho cậu bạn học của mình.



Cô tranh thủ đổ nước dừa đóng hộp vào nồi, vặn lửa vừa trên bếp, đi ra phía phòng khách ân cần hỏi han hai người bạn: “Hai cậu muốn uống gì không?”

“Này cậu thấy không, có người chưa gì đã làm ra vẻ nữ chủ nhân rồi đấy”, Ngôn Ngôn thúc vào cánh tay của Nathan.

Cậu bạn học nhìn thấy Ngọc Lan cột tóc cao cao phía sau, hai bên thái dương có hai lọn tóc ngắn nho nhỏ mềm mại cong cong thả xuống, lại thấy cô dịu dàng mặc váy áo đơn giản màu xanh da trời ngắn tay, còn đeo tạp dề sọc ca rô trắng xanh trông rất đáng yêu, giống như cô vợ nhỏ đảm đang liền không thể kềm chế nhìn nhiều thêm mấy cái.

Nhưng mà nếu nói ra cảm nhận của Nathan về Ngọc Lan, Ngôn Ngôn chắc chắn sẽ cười chết. Bởi vì Ngọc Lan đang hùng hổ cầm cái giá chĩa về phía cô bạn la lớn: “Cậu được lắm, tối nay không làm cơm cho cậu”.

Nguyên Triệt đóng lại cửa chính, quay qua vỗ vai Nathan khiến cậu ấy từ trong mộng tỉnh lại. Cậu ta bối rối nhìn xung quanh nhà một lát, thật thà khen: “Nhà của anh rất đẹp, còn rất rộng rãi nữa”.

“Cám ơn cũng bình thường thôi, cậu vào phòng khách ngồi chơi đi, cơm tối sẽ mau làm xong”. Hắn vừa nói vừa mở ti vi, lại đưa điều khiển Foxtel* cho Nathan và Ngôn Ngôn mới vừa ngồi xuống sô pha, nói hai người chọn kênh nào đó xem trong lúc chờ đợi. Sau đó hắn quay lại nhà bếp làm nốt công việc còn dang dở.

(*giống như truyền hình cáp, nhưng có rất nhiều kênh để lựa chọn, có thể thu lại phim ảnh, tin tức. Có thể bấm nút trả về, hoặc bấm dừng chương trình tv đang xem. Cũng có thể trả tiền để mua phim mới đang chiếu ngoài rạp để xem tại nhà)

Ngọc Lan rót hai ly nước ngọt pepsi cho hai bạn, còn để một vài món thức ăn vặt trên khay muốn đem ra phòng khách, trên đường đi ra bị Nguyên Triệt như có như không sờ nhẹ trên mông một cái. Cô quắc mắt nhìn hắn, mở miệng nói bằng khẩu hình: “35”.

Cô nhớ đến nồi thịt kho đang sôi trên bếp, lại nói với hắn: “Anh vớt bọt đen giùm em đi”. Sau đó mới mang hai ly nước ngọt ra phòng khách.

“Hai cậu uống nước ngọt và ăn chút bánh trước đi, tớ xào thịt bò là có thể ăn rồi”. Ngọc Lan nói xong đưa nước qua, lại không biết nói nên nói về đề tài gì tiếp theo nữa.

Ngôn Ngôn nhanh trí đề nghị: “Chúng ta có bốn người không bằng một lát ăn cơm tối xong, chơi bài đi. Chúng tớ dạy cậu chơi bài tiến lên 13 quân kiểu Việt Nam chịu không?”

Nathan uống một ngụm nước, gật đầu. Bởi vì đối diện với người mình để ý, lại biết cô ấy có bạn trai, trong một lúc cũng ngượng ngùng không biết nói gì.

Ngọc Lan nghe Ngôn Ngôn nói, cũng tung hứng: “Đúng rồi, đã lâu tớ chưa chơi tiến lên rồi. Đánh bình thường không vui đâu, hay là chơi ăn tiền đi, một ván hai đồng thôi. Các cậu thấy thế nào?” Ngọc Lan đối với trò chơi này cũng rất tin tưởng bản thân.

Nathan dĩ nhiên không muốn mất mặt lập tức nhận lời, còn nói rất mong chờ được chỉ dạy.

“Vậy tớ làm đồ ăn sớm một chút, ăn xong liền chiến đấu”. Ngọc Lan khí thế ngút trời, nhanh chóng chạy vào bếp.

Khoai tây đã bỏ vào lò nướng từ trước, bò lúc lắc được xào với củ hành ớt chuông rất nhanh cũng đã chín, trình bày trên từng đĩa lớn, phía dưới lót cà chua xắt lát và xà lách, không đến mười lăm phút mọi người đã bắt đầu ăn bữa tối.

Cơm nước xong xuôi, Nathan không ngừng xoa bụng nói, lâu rồi cậu mới được ăn cơm nhà ngon như vậy. Bình thường chỉ ăn thức ăn nhanh, đã ngán đến tận cổ. Ngôn Ngôn không sợ loạn, nửa thật nửa đùa nói: “Nathan thân mến, nếu sau này cậu thường xuyên chở tớ đi chơi, vậy tớ sẽ suy nghĩ mời cậu đến nhà bọn tớ để cậu được ăn ngon mỗi ngày nhé”.

Hai mắt Nathan sáng rỡ, vỗ ngực nói: “Chuyện nhỏ thôi, sau này cậu muốn đi đâu nói mình một tiếng là được”. Sau đó đứng dậy giúp hai cô bạn thu dọn chén đĩa để vào máy rửa chén.

Nguyên Triệt nãy giờ không tham gia nhiều vào câu chuyện của ba cô cậu sinh viên, đến lúc này mới trầm thấp nói: “Không phải muốn đánh tiến lên sao? Bắt đầu thôi”.

Ngôn Ngôn và Ngọc Lan đều đồng thanh hỏi: “Anh có biết luật chơi không?”

Nguyên Triệt nói: “Lâu rồi không chơi đã quên, hai người nói lại một lần đi”.

Mọi người ngồi trên bàn ăn chờ Nguyên Triệt đi lấy bộ bài đem đến. Ngọc Lan nhận lấy, cô lấy từng quân bài đưa cho cho Nguyên Triệt và Nathan xem, sau đó giảng giải luật chơi một lượt. Mới đầu, Ngôn Ngôn đề nghị chơi thử vài ván, khi Nathan hiểu hơn một chút thì bắt đầu chơi thật. Mọi người đều đồng ý.

Ngôn Ngôn xào bài, sau đó chia bài làm bốn, mỗi người đều có 13 quân bài. Lúc sắp xếp xong bài của mình rồi xòe ra như cánh quạt, Ngọc Lan mới lên tiếng nói: “Ai giữ 3 Bích đi trước đi”.

Nathan lập tức đi ra con 3 Bích.

Ngôn Ngôn nhìn qua bài cậu ta, vỗ đầu cậu ấy một cái, mắng: “Còn giữ một con 3 Cơ lẻ trong đó làm gì chứ, cậu phải đánh đôi 3 luôn biết không”.



Nathan cười hề hề, đánh ra thêm thành đôi 3. Nguyên Triệt ra đôi 5. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đều giữ bài cho nên qua lượt. Nathan lại đánh ra đôi K, không có ai đánh trả nên cậu ấy lại vụng về bỏ xuống một dây từ 4 đến 10. Mọi người đều tái mặt. Nguyên Triệt và hai cô gái cũng không có ý đánh trả. Cuối cùng Nathan ra một đôi A, thắng được ván đầu tiên.

“Má ơi, cậu may thật đấy. Nếu cậu là người Việt nãy giờ tớ đập cậu vì tội nói không biết chơi tiến lên rồi đó”. Ngôn Ngôn ôm ngực nói.

Sau đó cô ấy lại xào bài chia một vòng mới.

Ngoài ý muốn Nathan tiếp tục thắng liên tục ba ván, hào hứng bảo mọi người bắt đầu chơi thật đi.

Nguyên Triệt lấy ví tiền, thở dài nói: “Anh không có tiền xu đâu, hay là chơi lớn một chút đi. Một ván hai mươi đồng vậy”.

“Được được, chơi vậy mới hứng thú”. Nathan đang được thần may mắn mỉm cười, dĩ nhiên không từ chối.

Ngôn Ngôn không có ý kiến, Ngọc Lan mặt dày nói với Nguyên Triệt: “Đánh lớn như vậy, thắng thì em lấy, thua anh chịu”.

Ngôn Ngôn khinh bỉ nhìn cô ‘xí’ một cái, Nathan mặc dù không hiểu Ngọc Lan nói gì, nhưng hiện tại cũng không quá để ý, đang hăm hở xào bài chia cho mọi người.

Ván thứ tư, Nathan tiếp tục thắng. Cậu ta cười toe toét, lấy được sáu mươi đồng từ đối thủ, mặt vui hơn đi hội. Qua thêm vài ván nữa, cả Ngôn Ngôn và Ngọc Lan cũng bắt đầu thắng xen kẽ nhau. Nguyên Triệt vẫn luôn thua trận. Ngọc Lan ở trong lòng nghi ngờ, cái này chắc là không phải có người đang thả con tép bắt con tôm đó chứ.

Ngọc Lan giành xào bài rồi chia làm bốn tụ. Mới đầu do Ngôn Ngôn đi trước, mọi người đang cho mưa rào chỉ đi bài lẻ, lúc Nguyên Triệt đặt xuống quân hai rô, Nathan liền đắc ý cho ra ba đôi thông, chặt con hai rô của hắn. Cậu ta mừng rỡ nói cái này có phải bị đền gấp đôi hay không đây. Hai cô gái đều gật đầu ái ngại nhìn Nguyên Triệt. Hắn nãy giờ đều bị thua, giờ bị chặt heo nữa đúng là xui dến không thể trở mình.

Nhưng mà vẻ mặt của Nguyên Triệt lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Ngại quá, tôi cũng có ba đôi thông, trùng hợp lớn hơn của cậu một chút”.

Nathan nghe qua giống bị sét đánh trúng, nhào đến xem thử mình có bị lừa hay không. Sự thật là bài của Nguyên Triệt chỉ hơn bài cậu đúng có một nấc, thay vì của cậu là 10 rô thì của Nguyên Triệt là 10 cơ. Ván đó Nguyên Triệt thắng.

Tiếp theo nữa Nathan và hai cô gái giống như bị ám, tuột dốc không phanh, đánh liên tiếp mười bàn nữa đều là Nguyên Triệt thắng. Nathan tức giận không cam lòng nói: “Đánh thêm một bàn nữa, tôi không tin không đánh thắng được anh”.

“Tôi cũng muốn nhưng sợ là có người không muốn đánh nữa”.

“Thôi thôi ngừng đi, tiền mặt của tớ cũng hết rồi không còn gì để chung đâu”. Ngôn Ngôn mở ra cái ví trống rỗng đưa Nathan xem.

Nathan vẫn cầm bài xào mấy cái, ủ rũ nói: “Lần sau sẽ quyết chiến với anh”.

Nguyên Triệt cầm xấp tiền dày trong tay cười nói: “Lúc nào cũng hoan nghênh cậu”.