Người Giám Hộ Không Thể Cưỡng Lại

Chương 12: Kể cả việc bỏ cô




Trở Về Dạ Lâm. Lâm Nha Khiết cùng với Trần Đình Hạo lên phòng, hắn hôm nay lại không vào phòng cùng cô mà vào trong phòng của hắn phía đối diện, cô hiện tại đang giữ cửa cho hắn liền có chút hụt hẫng, hắn vậy mà không cùng vào trong.

Phút chốc Lâm Nha Khiết thoáng thất vọng nhìn cánh của phía đối diện. Định đưa tay đóng cửa thì hắn từ trong phòng đối diện bước tới, trên tay còn cầm chai rượi hôm đó đã vơi đi hơn nửa.

- Em định không lấy thưởng.

Lâm Nha Khiết nhìn hắn, khi nãy thất vọng giờ đây được bù đắp có chút cay mắt, khuôn mặt lảng tránh hắn xoay vào trong phòng.

- Anh cũng coi như không tệ.

Trần Đình Hạo thoáng qua đã để ý nhưng không vạch mặt ra, hắn còn cầm theo hai chiếc cốc đế cao theo, đặt nhẹ tất cả lên bàn đi đến chỗ tủ đồ nơi cô đang đứng lấy đồ.

- Tắm ư.

Lân Nha Khiết gật nhẹ đầu, cô ôm chiếc váy màu xanh trời trên tay, hoạ tiết chiếc váy ngủ thì cũng dễ thương như mấy chiếc váy hồng nhẹ của cô.

- Để tôi tắm cho.

Lâm Nha Khiết không quá bất ngờ, hắn và cô đến cả cùng nhau làm chuyện thân mật nhất giữa nam nữ còn đã từng, huống chi việc tắm cùng nhau cũng được một thời gian rồi, nhưng hôm nay cô có chút không muốn.

- không cần, tôi đâu phải con nít.

Lâm Nha Khiết không nói thêm ôm đồ vào phòng tắm, khoảng chừng năm phút hơn tiếng nước róc rách càng nhiều, Trần Đình Hạo ngứa ngáy trong lòng không chịu được đành xông vào trong phòng tắm, đập vào mắt hắn tức thì là thân hình nhỏ bé đang trần truồng dính đầy bọt trắng.

- Trần Đình Hạo... anh vào đây làm gì.



Lâm Nha Khiết khó chịu ra mặt, nhớ ban nãy cô đã nói cho hắn rồi mà, cô nhớ rõ khi cùng hắn tắm chung, hắn đâu chỉ đứng yên cho cô tắm, tên này không thể cứ tự tiện như vậy, hắn cũng đừng cho cô là người của hắn.

- Tôi lo cho em.

Trần Đình Hạo nhìn người con gái nhỏ đang run rẩy vì tắm đêm, vậy còn không bật nước ấm tắm, thật muốn để sinh bệnh đây mà.

- Đến nước ấm cũng không chịu dùng.

Ánh mắt Trần Đình Hạo chau lại nhìn cô, người phụ nữ này cũng thật là, hắn không màng cô cho phép mà đi đến chuyển gạt nước sang dòng nước ấm, vòi hoa sẽ cũng từ nước lạnh toả ra dòng nước ấm dội sạch bọt trắng trên người cô đi.

Hắn thấy cô không phản kháng vén tay áo lên dùng vòi nước cùng với động tác tay xoa lên làn da cô rửa trôi bột còn xót lại. phút chốc cũng xong, hắn choàng người cô lại bằng khăn lớn rồi bế cô vào lòng ôm ra ngoài, Lâm Nha Khiết trong lòng như có tâm sự nên thái độ không còn như thường thấy, cô trở nên trầm lặng hơn so với thường ngày anh tiếp xúc, cảm thấy có chút lạ lẫm.

- Ngồi yên tôi lấy máy sấy tóc cho em.

Chiếc khăn lớn chòng cả người cô bên trong ngồi xoay lưng lại với hắn, Trần Đình Hạo hắn lau qua tóc cô rồi thao tác tay nhẹ nhàng bật máy sấy, từng làn tóc được ngón tay của hắn đan qua chải ra, tiếng máy sấy vù vù bên tai thổi làn gió nóng vào trong mái tóc đen bồng của cô.

- Tôi làm được.

Trần Đình Hạo liền phản bác ngay sau đó khiến cô câm nín.

- Yên nào.

Hắn sấy xong tóc cô liền giúp cô khoản mặc váy ngủ, tay khéo léo đan dây sau lưng thắt thành chiếc nơ nhỏ xinh xắn.



- Rồi em muốn làm gì nữa đây.

Hắn cả cái áo đang bị ướt vì tắm cho cô nhưng vẫn không màng tới mà quan tâm cô.

- Trần Đình Hạo... anh việc gì mà cần quan tân đến tôi như vậy.

Lâm Nha Khiết nhìn anh không rời, cô gặp hắn cũng không phải là lâu, chỉ mới tháng trước cùng hắn trầm luân một đêm, đến hôm sau lại hay tin hắn là người giám hộ hợp pháp của cô, vậy còn cùng nnhau chung phòng cùng nhau tắm chung, hắn không làm điều gì quá đáng với cô nhưng theo hình chung hắn và cô cũng chỉ là hai người xa lạ không thân thích.

- Nếu tôi nói tôi quan tâm em thì em có tin không.

Trần Đình Hạo hắn nghiêng mình nhìn cô, mái tóc cũng đã sấy xong quần só cũng mặc rồi, cô đang nhây thơ hỏi anh ' động cơ ' để hắn quan tâm cô là gì.

- không biết em nghĩ tôi như nào nhưng chắc chắn rằng sẽ không làm tổn hại đến em dù chỉ một lần nên em yên tâm.

Lâm Nha khiết nhìn anh.

- Kể cả chuyện không bỏ tôi một mình.

Trần Đình Hạo hắn nhìn cô, thật là cô gái ngốc, thì ra từ nãy giờ điều cô lo trong lòng chính là việc hắn bỏ cô đi sao.

- Tôi không có ý gì đâu, nhưng tôi chỉ muốn hỏi anh thôi, nếu sau này muốn đi thì báo tôi nghe một tiếng đừng đột ngột rời đi.

Tròng mắt có chút ửng hồng phản phất chút óng ánh trong mắt cô, mọi người xing quanh chỉ nghĩ đơn giản rằng cô là tiểu thư tài phiệt không thiếu thốn nhưng ai hiểu hơn cô chứ, mới sinh ra mẹ mất bạn bè khi đó gọi cô là kẻ không có mẹ dưỡng, ba thì đi làm không kể ngày nghỉ, dù ông có cho người đến dậy học, mua đồ chơi cô muốn ghì được nấy nhưng lại bị người trong gia tộc nói ba không dậy, mang tiếng mẹ không dưỡng ba không dạy. Khiến cho cô đến khi 17 ba mất liền bộc phát, muốn thì làm mạc kệ lời nói, giờ đây ai ai cũng nhòm ngó Lâm Gia đợi ngày miếng bánh to này yếu thế mà ra sức cấu xé chia phần.

Một người thiếu thốn tình thương như cô bất chợt hắn xuất hiện chăm chuốt, chọc ghẹo cô nhưng lại quan tâm cô, mới chỉ có một tháng khiến cô bất giác cảm thấy thiếu thốn khi hắn không có bên, vì đó nếu đã cho cô thứ tình cảm đó thì đừng rời đi đột ngột như ba cô bỏ cô lại một mình, thực sự lạnh lẽo.