Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

Chương 19




Mỗi dịp năm mới, Trương Phong Hòa đều sẽ gửi tin nhắn chúc mừng. Nhưng năm nay cậu làm gì còn có tâm tình gửi cho Phùng Dã tin nhắn. Cậu cứ cho rằng những tin nhắn kia như đá chìm dưới đáy biển, đối Phùng Dã chỉ là những thứ nhỏ bé, nhưng giờ lại nghe được Phùng Dã lên án cậu, bỗng cảm thấy thật khó hiểu.

Đẩy đôi tay của Phùng Dã ra thuận thế trượt xuống vai cậu, Trương Phong Hòa ngữ khí lãnh đạm. Cậu nhẹ giọng nói:"Tại sao tôi phải gửi tin nhắn cho anh?"

Dứt lời, lùi lại mấy bước, cách xa Phùng Dã.

Tay Phùng Dã rơi vào không trung, ngón tay run rẩy, muốn duỗi ra, nhưng lại cuộn tròn. Đầu ngón tay bị lạnh, làm cho đôi tay luôn sống trong nhung lụa bị đỏ lên. Hắn nhìn Trương Phong Hòa kháng cự mình, trong lòng lạnh còn hơn tuyết.

Hắn ngượng ngùng nói:"Anh chỉ muốn cùng em nói chuyện."

Cả 1 đêm chỉ nghĩ đến Trương Phong Hòa, nghĩ đến thất thần nuốt không trôi, sau liền lấy cớ ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ một lúc sau lại nhìn thấy Trương Phong Hòa cô đơn đứng ở đại sảnh, chịu gió lạnh. Phùng Dã nhịn không được tiến lên phía trước,nhìn đôi tay cậu bị lạnh làm đó tai, tâm phát đau, chỉ nghĩ muốn dùng đôi tay giúp cậu làm ấm.

Đáng tiếc hắn không biết, đối với chết tâm thì dù có làm ấm thế nào cũng rất khó.

"Chúng ta không có gì để nói."

Trương Phong Hòa sẽ không vì hôm nay ăn cơm tất niên liền sẽ cho Phùng Dã sắc mặt tốt. Cậu không nghĩ lại cùng Phùng Dã chơi đùa nữa, cho nên giờ Phùng Dã nói gì, cậu cũng không muốn nghe. Cậu đứng cách Phùng Dã, dùng ánh mắt bảo hắn, đừng lại đây.

Sau đó xoay người rời đi.

Đêm giao thừa trên đường phố ít người qua lại, xe cộ cũng thưa thớt. Mỗi người đều có nhà để về, có người ngóng trông chờ đợi an yên qua một đời. Trương Phong Hòa xoa đôi tay, bước thông thả trên con đường vắng người.

Cậu không có nơi để đi, chỉ có ngôi nhà thuê nhỏ, tắt đèn nghe âm thanh pháo hoa bên ngoài, chính mình thì đi đánh một giấc.

Thế giới này rất náo nhiệt, nhưng náo nhiệt đó không dành cho cậu.

Trương Phong Hòa dừng chân, quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại cảm thấy mất mát.

Phùng Dã không đuổi theo, thật tốt.

Nghĩ, cậu móc di động ra, ánh sáng màn hình chiếu vào mặt cậu, không nói một lời tay nhấn vào tìm người thân duy nhất của cậu,"Mẹ, là con, Tiểu Phong."

Cậu cố gắng tỏ ra mình rất vui vẻ.

Điện thoại được bắt lên, đầu dây bên kia âm thanh rất huyên náo, một lát sau mẹ Trương Phong Hòa mới lên tiếng,"Tiểu Phong, năm mới vui vẻ, con ăn cơm chưa?"

Trương Phong Hòa cầm di động, mũi có chút đỏ, ra vẻ thoải mái, "Ăn, đương nhiên là con phải ăn rồi. Chú cùng em vẫn khoẻ chứ ạ?"

"Đều tốt," Nói đến người cùng mình sớm chiều ở chung, giọng Trương mẫu nhu hoà, bà cười nói,"Nhiều năm rồi con không lại đây ăn Tết, năm nay lại đi đâu? Nói với con rồi nước ngoài có gì tốt, chi bằng ở nhà vẫn hơn..."

Nghe mẹ cằn nhằn, tâm tình Trương Phong Hòa rốt cuộc cũng tốt lên. Cậu không phải không muốn đến, nhưng từ khi em trai được sinh ra, người nhà không còn muốn chào đón cậu, cậu có thể cảm giác được. Đã không còn là trẻ con, sao có thể không nhìn sắc mặt người khác, Trương Phong Hòa tự nhiên không còn hứng thú qua đó nữa.

Lại hàn huyên một lát, Trương Phong Hòa đã lâu không cùng Trương mẫu trò chuyện, vừa đi vừa nói chuyện, cậu có rất nhiều lời muốn nói, cảm thấy không thể nói hết được. Nhưng đầu dây điện thoại bên kia lại có tiếng thúc giục, Trương mẫu tràn ngập xin lỗi nói:"Tiểu Phong, lần sau lại nói chuyện nhé, mẹ có chút việc."

Chỉ còn lại tiếng chạy vội vã.

Trương Phong Hòa ngơ ngác nghe điện thoại, cậu đang nói đến rất cao hứng, khoé miệng vẫn còn cười, điện thoại bị ngưng đột ngột không kịp chuẩn bị. Cậu cầm điện thoại bỗng thấy lạnh lẽo, đầu dây bên kia vang lên tiếng của em cậu:"Mẹ, lại ăn cơm thôi!"

Cùng với một giọng nam không kiên nhẫn:"Nói gì nói, còn không mau lại đây ăn cơm!"

"Tới liền tới liền..."

........

Sau đó liền ngắt máy.

Trương Phong Hòa lẳng lặng đứng tại chỗ, cậu nhìn phía trước không có cuối đường, lại không biết chính mình phải về đâu. Đã từng là người một nhà với cậu, hiện tại ai cũng đều đã có gia đình riêng. Chỉ có cậu bị 2 bên ghét bỏ, kẹt ở chính giữa, lẻ loi một mình. Cha cậu đối xử với con trai người ngoài còn tốt hơn so với con trai ruột, mẹ cậu cũng đã có mái ấm riêng, đối với đứa con với người chồng trước cũng không bận tâm.

Lại nói tiếp thật là chua xót và buồn cười.

Trương Phong Hòa cất di động, cũng không còn tâm tình muốn đi đâu. Cậu đứng một bên tại đường lớn, đợi thật lâu, mới vẫy 1 chiếc xe taxi. Tài xế cũng vội vàng về nhà ăn Tết, cậu chính là chuyến cuối. Trương Phong Hòa cảm kích, trước khi xuống xe còn chúc mừng năm mới với tài xế.

Tài xế cũng cười trả lời:"Năm mới vui vẻ!"

Xe rồ ga rồi biến mất trong màn đêm, Trương Phong Hòa xoay người tiến vào tiểu khu cũ.

Bên đường có đèn, từng nhà cũng bật đèn, còn có thể nghe trên lầu truyền đến âm thanh tivi. Trương Phong Hòa đi về cũng không thấy cô đơn, chỉ là khi đến dưới lầu, bỗng thấy một chiếc xe quen thuộc.

Trương Phong Hòa sửng sốt, vội dời tầm mắt, làm bộ không thấy, nhanh chóng lên lầu.

Người trong xe vội mở cửa xe, đứng tại chỗ hô:"Trương Phong Hòa!"

Trương Phong Hòa không nghe thấy, như cũ vùi đầu đi, người phía sau lập tức đuổi theo, nắm chặt tay cậu, làm cho cậu nhìn hắn. Người này nói chuyện luôn lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại nồng đậm sự quan tâm.

Nhưng Trương Phong Hòa không để ý, mất kiên nhẫn nói:"Phùng Dã, rốt cuộc anh muốn gì?!"

Cậu phiền lòng vô cùng, vì cái gì năm lần bảy lượt Phùng Dã cứ quấn lấy mình, lại muốn như trước kia, xem cậu là cẩu vẫy đuôi lấy lòng? Cậu không muốn đùa giỡn, chỉ muốn sống cuộc sống của mình, không được sao?!

Tại sao Phùng thiếu gia có thể nói một câu bỏ là bỏ, có thể bình yên vứt ra đi. Còn cậu buông tay, thì lại bị quấy nhiễu thế này!

Cả một đêm, tâm Trương Phong Hòa vốn mịt mù, nay gặp Phùng Dã, chỉ còn muốn chặt đứt. Cậu không bao giờ tin Phùng Dã sẽ thích cậu, cũng không tin Phùng Dã thật lòng quan tâm mình.

Cậu nhìn người đàn ông mình từng yêu sâu đậm, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, như muốn nhìn rõ ý đồ của hắn, cuối cùng, cậu cười lạnh hỏi:"Anh muốn điều gì từ tôi vậy, Phùng Dã?"

Trương Phong Hòa vốn dĩ là người cô độc, cũng không sợ mất đi thêm.

"Anh muốn....tâm của em."

Thật cẩn thận nắm lấy tay Trương Phong Hòa, sợ làm cậu đau. Hắn cảm thấy đêm nay Trương Phong Hòa có gì đó không đúng. Cậu trông thật mệt mỏi, yếu ớt, lại rất thương tâm, tuy che giấu rất khá, nhưng hắn vẫn nhìn ra.

Ánh mắt cậu rất bi thương, hệt như có rất nhiều người đã làm tổn thương cậu.

Tâm Phùng Dã tê rần, rất nhiều người, chắc trong đó có hắn rồi? Hắn ấp úng:"Trương Tự đâu? Tên nhóc ấy không đi cùng em sao?"

Hỏi xong mới ý thức được hôm nay là ngày gì, liền chuyển câu:"Ở thang máy gặp được em cùng những người khác, họ là người nhà của em? Sao lại không đi cùng họ?"

Vì sao lại cô độc về một mình?

Tại sao lại đứng ở đại sảnh hứng gió?

Lúc Phùng Dã bị Trương Phong Hòa kháng cự, hắn không đuổi theo, hắn sợ mình lại chọc giận Trương Phong Hòa. Nhưng lại không yên lòng, lại lái xe đợi dưới nhà Trương Phong Hòa. Vốn tưởng đợi không được, nào ngờ lại thấy thân ảnh cô đơn của Trương Phong Hòa dưới ánh đèn đường.

Lòng lập tức bị bóp đến đau.

Hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chạy ra khỏi xe, ôm người kia vào lòng.

Nhưng Trương Phong Hòa chỉ đáp lại:"Việc này không liên quan gì anh."

Phùng Dã lại bị Trương Phong Hòa từ chối đến đau lòng, hắn buông tay ra, không dám cưỡng ép cậu. 12 giờ khuya đã điểm, từ khắp nơi rộ lên tiếng bắn pháo, đem bầu trời chiếu sáng. Phùng Dã ngẩng đầu, hắn bỗng ý thức được, đây là lần đầu tiên hắn cùng một chỗ với Trương Phong Hòa trong ngày này.

Những tin nhắn Trương Phong Hòa gửi nhiều năm, hắn không lưu tình mà xoá mất. Hiện tại cứ ngỡ vẫn sẽ như thế, không ngờ chờ mãi cũng không có. Cho dù đợi đến phút cuối cũng không.

Năm mới đến, ngẫu nhiên cũng sẽ có người thật vui vẻ người sẽ đau lòng. Phùng Dã nhìn Trương Phong Hòa, chỉ muốn đem những tin nhắn lúc trước, hồi đáp lại cho cậu.

Chỉ nghe hắn nói:"Năm mới vui vẻ."

Phía sau là thanh âm đinh tai nhức óc, thời gian đến rồi. Phùng Dã nghĩ thầm thế nào cậu cũng sẽ đáp lại hắn như thế, không có tin nhắn, thì chúc bằng lời vẫn tốt hơn.

Nhưng Trương Phong Hòa chỉ đáp:"Tôi đi trước."

Phùng Dã liền cứng đờ, hắn nhìn Trương Phong Hòa xoay người đi vào mái hiên, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, hắn không cam lòng nói:"Không định mời anh lên nhà sao?"