Ngọc Lụa Vàng

Chương 50




Chương Chi Vi nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Mãi một lúc sau cô mới do dự nhìn sang Lục Đình Trấn, anh đang lái xe, xương gò má có vết cháy nắng. Chương Chi Vi nghĩ bụng, có lẽ hơn hai mươi năm cuộc đời trước đây anh chưa từng chịu khổ thế này. Ít ra sẽ không phải một mình một xe và một khẩu súng, dẫn theo một cô gái vừa mới học bắn súng như cô đi “sinh tồn nơi hoang dã”.

Liệu có phải anh đã mệt đến nỗi bắt đầu nói nhăng nói cuội không nhỉ.

“Chắc là bây giờ vẫn chưa phải thời cơ thích hợp để nói đến chuyện này.” Lục Đình Trấn suy nghĩ giây lát, nói: “Xin lỗi, ban nãy là tôi không cầm lòng được.”

Đúng là kỳ lạ, anh còn học cả cách xin lỗi cô, thậm chí là giải thích hàm nghĩa của câu nói vừa rồi cho cô.

Chương Chi Vi hỏi: “Sao chú lại nói “không phải thời cơ thích hợp”?”

Lục Đình Trấn đáp: “Vì nó nghe như bức ép vậy.”

“Bức ép gì nhỉ?”

“Giả sử...” Lục Đình Trấn quay sang nhìn cô: "Giả sử bây giờ tôi bày tỏ tình cảm với em, liệu em có từ chối không?”

Chương Chi Vi hỏi lại: “Vậy giả sử bây giờ em từ chối, liệu chú có quẳng em xuống xe không?”

“Tất nhiên là không rồi.”

“Vậy em…”

Lục Đình Trấn nói: “Nhưng tôi sẽ đau lòng.”

Chương Chi Vi giở tấm bản đồ kêu loạt xoạt, sau lại gấp lại thành hình vuông, ngón tay đang cầm góc phải tấm bản đồ dần dần siết chặt, đến nỗi móng tay hơi hiện lên màu trắng.

Một lúc sau, cô nói: “Chú mà cũng có lúc đau lòng ư.”

“Vẫn luôn.” Lục Đình Trấn nói: "Vi Vi, không chỉ một lần.”

Anh che giấu mọi cảm xúc, tình cảm yêu đương gì đó đều không nói ra. Chương Chi Vi không gặng hỏi nữa, không hỏi anh rốt cuộc mấy lần, là những lần nào? Cô có thể đoán được đại khái đáp án của anh, những chuyện đó thật sự không thích hợp nói đến vào lúc này. Bây giờ họ vẫn là “chiến hữu”, là cộng sự phối hợp với nhau, tìm đường quay về Coventry.

Nam Yorkshire nằm ở phía nam xứ Wales, là một nơi rất giàu tài nguyên thiên nhiên, từng là nguồn cung cấp than, quặng sắt và nguồn nước dồi dào cho “Thành phố sắt thép”. Ngành công nghiệp khai thác giúp khu vực này phát triển nhanh chóng trong một thời gian. Ít nhất thì kể từ thế kỷ mười tám, Nam Yorkshire đã là khu vực chủ chốt của điện công nghiệp ở miền Bắc nước Anh.

Chặng dường tiếp theo bắt đầu trở nên bằng phẳng, Chương Chi Vi đã đi qua cả Chesterfield - một thị trấn nhỏ yên bình, chẳng có nhiều người sinh sống. Nơi đây có tòa giáo đường mái nghiêng nghiêng trông như một búp măng. Hai người đều không theo đạo Thiên Chúa, nhưng ở chỗ này Chương Chi Vi đã được nếm thử thịt lợn khá ngon. Đó là một nhà hàng Hy Lạp, trong đĩa thịt lợn nướng được đưa lên bàn có mấy miếng bánh cuộn nhỏ xíu. Mặc dù thịt lợn ở đây hoàn toàn không thể so bì với ở Hồng Kông, nhưng một điều chắc chắn là nó ngon hơn món thịt mà người Anh nấu rất nhiều.

Chương Chi Vi không còn lo bị đuổi giết hay bị chặn đường cướp bóc, xe của họ đã đến thành phố Derby ở miền Trung nước Anh. Chương Chi Vi ăn uống no say xong, đang gà gật buồn ngủ ở trên ghế lái phụ thì bỗng dưng nghe thấy Lục Đình Trấn lên tiếng.

“Em còn nhớ không? Hồi bé em đã dịch Derby thành một cái tên mới đấy.”

Chương Chi Vi lim dim mắt, hỏi: “Là gì thế?”

Cô không nhớ ra nổi.

“Em nói thành phố này tên là “Daiby”.” Lục Đình Trấn nói: "Lúc đó em vừa mới học tiếng phổ thông.”

“Có ư?” Chương Chi Vi ngạc nhiên ngồi thẳng dậy: "Em không nhớ nữa.”

“Em còn nói với tôi là, em muốn quay về thăm thú Phúc Kiến, xem còn có người thân ở đó không.”

Chương Chi Vi cụp mắt, dáng vẻ buồn bã: "Không biết lúc nào mới về được đây.”

Hộ chiếu hiện tại của cô không còn là Chương Chi Vi, cô là Lương Mỹ Hoa, là một Hoa kiều đến từ Malaysia.

Đây là cái tên cô dùng trong học bạ và công việc sau này.

“Đổi tên không khó.” Lục Đình Trấn nói bằng giọng ôn hòa: "Chỉ cần làm đơn đổi tên ở Malaysia, chẳng cần đợi quá lâu, em vẫn có thể sử dụng cái tên Chương Chi Vi - Em không cần lo vấn đề học bạ, trường Warwick cho phép sinh viên đổi tên trong thời gian học tập, không cần quá nhiều giấy tờ cần thiết.”

Chương Chi Vi hỏi: “Trước đây em còn nói gì với chú nữa?”

Lục Đình Trấn đáp: “Em nói em yêu tôi.”

Chương Chi Vi nắm chặt chiếc bản đồ đã được gấp thành hình vuông, nhấn mạnh trọng âm: “Đấy là hồi nhỏ.”

“Hồi nhỏ em cũng nói, em thích tôi.” Lục Đình Trấn nói: "Vi Vi, đã từ rất lâu rồi em không nói em nhớ tôi.”

Chương Chi Vi nói: "Chắc là vì mấy năm trước đã nói hết phần rồi.”

“Không sao.” Lục Đình Trấn nói: "Phần của tôi vẫn đủ dùng mấy chục năm nữa.”

Chương Chi Vi cúi đầu nhìn tấm bản đồ trong tay, sau lại quay ra ngắm cảnh ngoài cửa xe, chỉ là không chịu nhìn Lục Đình Trấn.

Derby là một trong số những nơi hoa lệ nhất nước Anh, với những cánh đồng quê trải dài, làng mạc chi chít như sao trời, những vùng đầm lầy màu tím, những pho tượng điêu khắc bằng đồng xanh, những dãy núi trùng điệp không dứt. Khi hoàng hôn buông xuống, hai người đã đặt chân đến Derby. Ở nơi này, rốt cuộc Chương Chi Vi đã mua được một món đồ lưu niệm, là bộ ấm trà bằng sứ xương bắt mắt, có thể dùng nó để pha hồng trà mà Vivian tặng cô lần trước.

Hai người nghỉ ngơi trong phút chốc rồi tiếp tục lên đường trong đêm trăng rằm tờ mờ. Sắc đêm dần trở nên mịt mùng, xung quanh là thiên nhiên hoang dã, làn sương se lạnh giăng mắc, Chương Chi Vi so vai, nhìn ra phía xa xa ngoài cửa xe. Màn đêm như có chức năng lọc âm. Dường như thế giới xung quanh đã hóa thành đại dương mênh mông, chỉ có chiếc xe việt dã của họ như một con thuyền độc mộc đang rẽ sóng mà đi. Trên thuyền độc mộc, chỉ còn lại hai người sưởi ấm cho nhau.

“Chú Lục.” Chương Chi Vi chợt gọi anh: "Chú còn nhớ Ruồi Đen không?”

Lục Đình Trấn đáp: “Cái người thích đi cùng Gà Đen trước kia hử?”

“Vâng.” Chương Chi Vi gật đầu: "Chú vẫn có ấn tượng nhỉ.”

Lục Đình Trấn nói: “Tôi nhớ là cậu ta đã ngã xuống biển chết đuối rồi mà nhỉ?”

Sau một thoáng im lặng, Chương Chi Vi mới nói: “Lúc đó anh ta chưa chết.”

Khoang xe im phăng phắc.

Lục Đình Trấn nói: “Em gặp lại cậu ta rồi.”

Là ngữ khí khẳng định, anh rất bình thản, không nhắc đến A Man hay chuyện gì khác.

“... Vâng, anh ta đã giúp em.” Chương Chi Vi nói: "Nhưng em không chắc giờ này anh ta còn sống hay không nữa.”

Cô chỉ nghe thấy tiếng súng, nghe thấy anh ta bảo cô mau chạy đi, đừng quay đầu lại, không được dừng lại.

Những ân oán trong quá khứ đều đã qua, Chương Chi Vi chỉ biết rằng anh ta đã giúp mình.

Lục Đình Trấn lên tiếng: “Nếu cậu ta còn sống, tôi sẽ cho cậu ta ít tiền… Em cũng biết mà Vi Vi, tôi không thể dùng cậu ta được nữa.”

Chương Chi Vi khẽ đáp: “Cảm ơn chú.”

“Nếu cậu ta không còn nữa, tôi sẽ cho người đưa thi hài của cậu ta về Phúc Kiến.” Lục Đình Trấn nói: "Cũng coi như lá rụng về cội.”

Lá rụng về cội.

A Man được an táng ở Hồng Kông. Lời đồn đại về kẻ hai mang đã có từ lâu, nhưng Lục Đình Trấn vẫn giữ nguyên nấm mồ của ông ấy, có người chuyên quét dọn, cũng có người đốt vàng mã.

Ông ấy như thế có được coi là lá rụng về cội không?

Chương Chi Vi không biết.

Cô nói: “Không biết nhóm người anh Gà Đen đang ở đâu.”

“Em không cần lo cho họ.” Lục Đình Trấn nói: "Em yên tâm, chúng ta sẽ bình an vô sự trở về.”

Chiếc xe việt dã băng qua màn đêm ở Anh Quốc, dải ngân hà điểm xuyết kín bầu trời. Chương Chi Vi hơi mệt, từ từ nhắm mắt lại, để mặc mình chìm trong giấc mộng.

Lục Đình Trấn quay sang xác nhận cô đã chìm vào giấc nồng.

Anh không thể ngủ, nhưng cũng hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

Từ sáng hôm qua cho tới bây giờ, đây là quãng thời gian mà Lục Đình Trấn thư thái nhất trong ba năm qua. Anh cố tình đi sang con đường khác, để chặng đường quay về Coventry dài hơn, mỹ mãn hơn.

Nhưng dù đi đoạn đường nào, khi đêm dần khuya, Lục Đình Trấn cũng đã lái xe đến gần Coventry.

Cả Coventry đã ngủ say, nhiệt độ giảm xuống, hiếm khi nhìn thấy người đi trên đường. Tuy nhiên, khi xe của họ tới gần nhà của Chương Chi Vi, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đùa huyên náo, những sinh viên đại học trẻ trung này vừa kết thúc buổi tiệc bung xõa, có người nôn mửa ở ngoài cửa, một số người còn đang ngồi ca hát trên bãi cỏ.

Cuối cùng Chương Chi Vi cũng dụi mắt, tỉnh lại.

Lục Đình Trấn đặt hai tay lên vô lăng, cánh tay trái của anh vẫn còn quấn băng. Anh quay sang hỏi Chương Chi Vi: “Vi Vi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”

Chương Chi Vi không trả lời anh ngay, chỉ thẫn thờ nhìn tấm bản đồ trong tay.

Lục Đình Trấn cười cười, anh mím môi, xe dừng lại. Anh cúi đầu, thở phào một tiếng, đôi tay siết chặt vô lăng. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với Chương Chi Vi như chẳng có gì xảy ra: "Đến rồi.”

Lục Đình Trấn xuống xe, đưa Chương Chi Vi đến tận cửa nhà cô.

Người mở cửa là Vivian, cô ấy lao ra ngoài, vui mừng ôm chầm lấy Chương Chi Vi: "Trời ơi! Rốt cuộc bạn đã quay về rồi!”

Trong ánh đèn sáng sủa, Lục Đình Trấn vẫn mặc áo sơ mi đen, cánh tay quấn băng, đứng ở ngưỡng cửa. Bầu không khí ấm áp trong phòng nhẹ nhoàng bủa vây anh, anh ngửi thấy thấy mùi thơm của bánh mì nướng và bơ tan chảy.

Chương Chi Vi giải thích ngắn gọn những chuyện cô đã trải qua mấy ngày hôm nay, cô nói mình gặp cướp, bị lấy hết đồ đạc,v.v…

Lục Đình Trấn nói: “Tôi về trước đây.”

Chương Chi Vi nói: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hai người từng kề vai tác chiến tạm biệt nhau trong đêm, Lục Đình Trấn đi ra bên ngoài.

Tiếng nhạc vẫn vang lên, tiếng nam nữ trò chuyện kết thành tấm lưới chằng chịt, bao trùm bóng đêm.

Có người hỏi Chương Chi Vi, người ban nãy là ai.

Chương Chi Vi nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Đình Trấn, một mình anh băng qua bãi cỏ, đi về phía bóng tối phía trước, tựa như thân cây ngược dòng mà sinh trưởng.

Vivian gọi cô: “Jane? Sao thế?”

Chương Chi Vi xoay người lại, mỉm cười: "Không sao.”

Âm nhạc vui vẻ, tiếng nói cười rộn rã, không khí hòa lẫn mùi thức ăn ngon. Chỉ có một mình Lục Đình Trấn, ngược hướng với bầu không khí huyên náo, bước về phía chiếc xe việt dã im lìm.

Chỉ một mình anh.

Lục Đình Trấn mở cửa lên xe, chưa lái xe đi ngay, chỉ ngồi trong xe, ngửa đầu yên lặng.

Vào giờ này, có lẽ Gà Đen và lão Tứ đã ngủ rồi.

Khi còn ở York, Lục Đình Trấn đã liên lạc với họ, lúc đó hai người cũng đang ở York, nhưng Lục Đình Trấn lại bảo họ về trước.

Đúng là anh có mục đích riêng, anh muốn có một chuyến hành trình ngắn ngủi với Vi Vi.

Thực sự là Vi Vi đã trở nên kiên cường, dũng cảm hơn trước. Cô đã trở thành một cô gái độc lập giỏi giang, trở thành cô Chương ưu tú.

Cô không cần mượn tên họ của đàn ông để giúp mình trở nên mạnh mẽ, vì chính cô đã là một người mạnh mẽ.

Chặng đường vừa qua rất vui vẻ.

Chỉ là nó đã kết thúc mất rồi.

Chương Chi Vi đã trở về ngôi nhà ấm cúng của mình.

Lục Đình Trấn ngồi trong xe, cơn nghiện thuốc lại bộc phát, như thể hàng vạn con kiến đang gặm cắn tim gan, khiến thần kinh khắp người anh tê liệt, kéo theo cơn đau triền miên. Anh ngồi một mình trong xe một lúc, sau đó bắt đầu tìm kiếm mùi thuốc lá còn sót lại ở trong xe, lục lọi một hồi, cuối cung anh đã tìm được một hộp thuốc mới tinh ở chỗ mà Vi Vi từng ngồi.

Lục Đình Trấn bóc hộp thuốc, rút một điếu thuốc.

Còn chưa đặt điếu thuốc lên môi, anh đã nghe thấy tiếng gõ cửa kính.

Lục Đình Trấn xoay mặt nhìn ra ngoài.

Hàng ngàn hàng vạn con kiến cũng dừng gặm cắn.

Anh nhìn thấy khuôn mặt của Chương Chi Vi.

Anh vô thức vứt điếu thuốc đi, mỉm cười, mở cửa xe, động tác chậm rãi như đang lo sẽ quấy nhiễu giấc mơ này: "Vi Vi?”

“Chẳng phải chú bảo là cai thuốc kia mà?” Chương Chi Vi nhíu mày: "Sao chú còn hút?”

Lục Đình Trấn đáp: “Tôi chỉ nhìn vậy mà - Sao thế?”

“Ồ, em làm rơi đồ trên xe chú rồi.” Chương Chi Vi nói: "Đến đây lấy.”

Lục Đình Trấn hỏi: “Cái gì?”

Chương Chi Vi nhìn anh: "Còn nhớ vụ cá cược của chúng ta chứ? Cược xem xe của chúng ta có thể nguyên vẹn quay về Coventry không.”

Chỉ một câu nói điềm nhiên như không, dường như đã đẩy lùi bầu không khí bế tắc trong xe.

Bầy kiến biến mất.

Dòng máu chảy xuôi.

Vết thương đau nhức nhanh chóng lành lại.

Coventry về đêm vẫn loáng thoáng tiếng nhạc, âm thanh huyên náo của tiệc tùng.

Và còn...

Tiếng con tim đập dữ dội, như con suối mùa xuân sau khi băng tan.

“Chú Lục, từ nhỏ đến lớn, chú vẫn luôn dạy em rằng làm người phải giữ chữ tín.” Chương Chi Vi ngẩng mặt nhìn anh: "Em vẫn chưa quên.”

“Chịu chơi thì phải chịu thua.” Chương Chi Vi dang rộng đôi tay: "Bây giờ, em đến để thực hiện lời hứa của mình.”

Lục Đình Trấn ngồi yên không nhúc nhích.

Đây chỉ là một cái ôm đơn thuần, Chương Chi Vi tránh chạm vào cánh tay bị thương của anh, ôm lấy anh. Một chiếc ôm không hề lẫn tình và dục, chỉ có sự ấm áp.

“Hôm nay là một ngày mới, chú Lục ạ.”

“Hay là chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”