Nghịch Thần Ký

Chương 349: Đường gia có cái gì khiến hắn phải làm như vậy?




Trần Tinh đứng trước sân viện trầm tư không được bao lâu thời gian thì Xuân Lệ đã dẫn theo trên trăm tên nữ tử ánh mắt đờ đẫn đi ra.

Trần Tinh thu hồi tâm tình của mình nhìn Xuân Lệ một chút nhưng không nói gì. Thấy vậy, Xuân Lệ hơi cắn môi hạ, nàng do dự một chút rồi lên tiếng:

-Ngươi...muốn ta làm cái gì?

Xuân Lệ biết, người nam nhân trước mắt này sở dĩ không giết chính mình là bởi bản thân nàng còn có giá trị lợi dụng.

Một khi hết giá trị lợi dụng thì đồng nghĩa với việc tính mạng của nàng cũng không còn được đảm bảo.

Xuân Lệ không phải rất sợ chết, nhưng có thể sống nàng sẽ không lựa chọn đường chết. Tuy nhiên sống trong bất an lại càng khó chịu hơn cả chết. Do đó Xuân Lệ liều lĩnh dò xét Trần Tinh.

Trần Tinh dĩ nhiên biết điều đó, hắn không biểu hiện ý tứ trái chiều mà chỉ từ tốn nói:

-Trước tiên thu xếp đồ vật trước. Đến thời điểm thích hợp ta sẽ nói điều ngươi cần làm.

Nghe vậy, Xuân Lệ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó bắt đầu thu dọn. Xuân Lệ không ngu ngốc đến nổi nhân cơ hội trốn thoát, bởi lẽ nàng ta thật sự không còn đường nào có thể đi. Khương Kiệt sẽ không chấp nhận sự tồn tại của nàng dù có là lý do gì đi nữa trong khi thân thể nàng đã không còn trong sạch.

Xuân Lệ nghĩ nghĩ rồi bùi ngùi thở dài một hơi bắt đầu thu dọn. Một lúc sau, nàng đi đến trước mặt Trần Tinh báo cáo tình huống một chút rồi sau đó cùng hắn đi ra.

Trần Tinh ra khỏi Khương gia, hắn nhìn cũng chẳng nhìn tiện tay một cái thả ra Tam sắc hoả diễm thiêu rụi toàn bộ Khương gia.

Chứng kiến cảnh này, Xuân Lệ đôi mắt lập loé ẩn chứa rung động một chút nhưng không nói thêm điều gì mà chủ động đứng ra an bài những ngươi khác.

Hơn một trăm nữ tử đi ra, trận hình tuy không quá lớn nhưng vẫn hội đưa đến một số chú ý. Tuy nhiên điều này không đáng kể là bao, bởi vì có một số kẻ không có ánh mắt chủ động trêu chọc, những người này kết cục không khác nhau là mấy, đều bị Trần Tinh giết chết.

Giết mấy con gà doạ cho một đám khỉ không dám manh động, Trần Tinh tương đối thành thạo.

Trần Tinh dẫn mọi người trụ hạ một gian tửu quán cách Đường gia ước chừng 20 dặm tả hữu.

Hắn để Xuân Lệ trước tiên sắp xếp những nữ tử này. Sau đó nhượng ra vài canh giờ mời người đặc biệt cứu trị cho bọn họ.

Trần Tinh không những không nghĩ giết những nữ nhân này, tuy đối với bọn họ không có tình cảm hay thương xót. Thế nhưng quy cho cùng hắn không có lý do gì để ra tay hạ sát đám người.

Hắn chỉ hứa hẹn khiến Khương gia biến mất, vả lại dưới tình thế hiện tại có thể thấy được, Đường gia cũng đã điều tra được hư thực của Khương gia. Nếu không thì không cần Trần Tinh phải ra tay, Đường gia hoàn toàn không e ngại đám người này.

Hơn nữa dựa theo ký ức của Trâu Chí Hào, sau khi Tông môn thi đấu, những thế lực khác sẽ bắt đầu tiến đến Ma Thiên Môn tham gia một lần đấu giá đại hội. Lần đấu giá này do Bồng Lai Đảo đích thân chủ trì, mục đích là gì thì không biết được. Thế nhưng đây là một chuyện đáng mong đợi.

Do đó, hiện tại Trần Tinh phải dự trù tài nguyên thật nhiều, bởi lẽ tham gia đấu giá đại hội lần này có thể đều là đỉnh cấp nhân vật đứng đầu một thế lực.

Trăm nữ tử này sẽ phát huy tác dụng của mình trong việc kiếm tiền cho Trần Tinh. Đương nhiên Trần Tinh sẽ không nhượng các nàng dùng thể xác để kiếm lợi, hắn sẽ trong bóng tối thành lập một cái tổ chức sát thủ, trăm nữ tử này sẽ trở thành sát thủ thay hắn làm việc.

Chuẩn bị xong xuôi mọi việc, một lần nữa Trần Tinh gọi Xuân Lệ vào phòng, đối diện thanh tú trắng nõn khuôn mặt, Trần Tinh không có quá nhiều cảm xúc nhưng lại không tỏ ra lạnh lùng như lúc ban đầu, hắn nói:

-Không cần khẩn trương như vậy, ta có một số vấn đề muốn hỏi mà thôi.

Xuân Lệ nghe vậy do dự một chút mở miệng đáp:

-Ta cần phải làm gì?

Trần Tinh đương nhiên hiểu ý, hắn không nhanh không chậm bắt đầu nói:

-Trước tiên làm rõ vấn đề, ngươi cùng những người khác có 2 con đường có thể đi. Một là tự do, hai là lệ thuộc. Được rồi, suy nghĩ rồi nói cho ta biết đáp án.

Dứt lời, Trần Tinh cũng không nói thêm lời nào, hắn duy trì trầm mặc chờ đợi Xuân Lệ lên tiếng.

Xuân Lệ nghe vậy, ánh mắt cũng thu hồi thần thái rơi vào trạng thái suy nghĩ. Không đến 5 khắc chung thời gian, Xuân Lệ đột nhiên nhếch miệng tự giễu cười nhẹ một tiếng rồi bâng quơ hỏi:

-Tự do sao? Tự do chẳng khác nào đi chết đây?

Tuy là lời nói bâng quơ nhưng lại tựa như là câu hỏi mà Xuân Lệ khát khao muốn Trần Tinh cho nàng đáp án cụ thể như thế. Thế nhưng Trần Tinh không giải thích thêm điều gì.

Hắn cẩn thận ngẫm lại thì tổ chức sát thủ chỉ là dự tính dựa trên suy nghĩ, chưa có cụ thể hướng đi cùng đường lối rõ ràng. Mà thời gian cùng tinh lực còn lại, Trần Tinh không thể nào chú tâm vào việc này, cho nên Trần Tinh cần người có thể tin cậy bàn giao.

Xuân Lệ bị Trần Tinh cường x, thế nhưng giữa hai người thời điểm hiện tại đang duy trì một trạng thái vi diệu, nói Xuân Lệ không hận Trần Tinh là nói dối. Tuy nhiên có lẽ Xuân Lệ còn căm hận Khương Kiệt hơn cả, việc Trần Tinh cường x nàng xem như là một cái chìa khoá mở ra cánh cửa khác cho nàng ta.

Trần Tinh biểu hiện ra quá thần bí, nhất là khuôn mặt ưa nhìn của hắn thắng được nữ nhân phương tâm. Tuy chưa đến mức say đắm, nhưng để Xuân Lệ buông tâm phòng bị hẳn là có.

Thấy Trần Tinh không có ý tứ mở miệng, Xuân Lệ cũng thu hồi khuôn mặt thất lạc của mình sau đó nghiêm túc hướng Trần Tinh trả lời:

-Chỉ cần ngươi có thể cam đoan bảo đảm tính mạng của ta, ta sẽ phụng ngươi làm chủ nhân. Chỉ là...

-Chỉ là?

Thấy Xuân Lệ nói được một nửa thì dừng, Trần Tinh đặt chung trà xuống nhàn nhạt hỏi. Xuân Lệ cúi đầu đáp:

-Chỉ là ngươi có thể đáp ứng ta thêm một điều kiện được sao? Nếu ngươi cảm thấy không ổn vậy thì quên đi.

Trần Tinh nhìn Xuân Lệ nhiều thêm vài phần, hắn suy nghĩ một chút rồi nhàn nhạt nói:

-Trước hết nói một chút xem sao? Nói thật thì ta cũng không dự định khống chế ngươi, bởi lẽ giá trị của ngươi đối với ta mà nói cũng không cao lắm, cho nên ngươi nên cân nhắc kỹ lưỡng.

Trần Tinh có thể buộc Xuân Lệ huyết thệ, nhưng điều này lại không cần thiết. Đúng như lời Trần Tinh nói, phân lượng Xuân Lệ không phải rất cao. Thứ mà Trần Tinh xem trọng là đoàn thể hơn 100 nữ tử thanh thú chứ không phải là đơn lẻ một người, tiền đề là tất cả nử tử này hướng Trần Tinh thuần phục, nếu không có khống chế duy nhất Xuân Lệ cũng chẳng có tác dụng gì.

Xuân Lệ đương nhiên hiểu được, tuy trong lòng không quá thoải mái, nhưng bề ngoài lại không dám có cử động quá khích, nàng hướng Trần Tinh nói:

-Ngươi có thể giết chết Khương Kiệt sao?

Trần Tinh ngón tay gõ mặt bàn phát ra âm thanh đinh đinh, mỗi một nhịp rơi xuống Xuân Lệ nhịp tim lại không tự chủ được gia tốc mấy lần, nang không dám ngẩng đầu hướng Trần Tinh sợ hắn nhận ra khác thường.

Trần Tinh khoé miệng giương lên rồi rất nhanh hồi phục, hắn nói:

-Có thể, tuy nhiên không phải hiện tại.

Nghe vậy, Xuân Lệ ngây lập tức quỳ xuống hướng Trần Tinh nhận chủ:

-Nô tỳ Xuân Lệ, tham kiến chủ nhân!

Trần Tinh nhìn một chút rồi từ tốn nói:

-Không cần phải khoa trương như vậy, ta không có thói quen để người khác quỳ xuống trước mặt mình. Vả lại, trên cơ bản thì ngươi chỉ cân làm tốt chức trách của mình là được, những việc khác ta sẽ không can thiệp, cho nên tiếng chủ nhân vẫn là thôi đi.

Xuân Lệ khuôn mặt thoáng biểu lộ xấu hổ, nàng ta đương nhiên nhận ra ý tứ của Trần Tinh rất rõ ràng. Nguyên bản Xuân Lệ dụng ý Trần Tinh sớm đã tinh tường. Nàng hỏi Trần Tinh như thế thứ yếu cũng chỉ xác nhận thực lực Trần Tinh đến đâu, hai là giả vờ bày tỏ thái độ căm hận Khương Kiệt để tranh thủ tín nhiệm của Trần Tinh sợ hắn đổi ý nô dịch nàng.

Phải biết các nàng làm việc cho Khương Kiệt với danh nghĩa hậu cung của hắn, vào ở Khương gia. Thế nhưng Khương Kiệt hoàn toàn không có sử dụng thủ đoạn khống chế tính mạng các nàng. Các nàng hận Khương Kiệt không sai, thế nhưng đa phần vẫn là mang tâm tư riêng chiếm được thêm nhiều tài nguyên tu luyện.

Đối với nữ tử, đặc biệt là không có chỗ dựa mà nói, có được tài nguyên tu luyện sung túc không phải là việc dễ dàng. Có người phải đánh đổi rất nhiều thứ mới đạt được, so với nhiều người, Khương Kiệt đã xem như tốt đẹp hơn trong lòng các nàng.

Trần Tinh không quan tâm Xuân Lệ trong lòng đang suy nghĩ điều gì, hắn nhàn nhạt hỏi:

-Nói một chút, vì sao Khương Kiệt nhắm vào Đường gia đi, Đường gia có cái gì khiến hắn phải làm như vậy?

*Hết chương.