Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài Mặt Lạnh

Chương 10: Nước Chanh Mật Ong Chua Hay Ngọt




Dù ngoài mặt đang tỏ ra vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt, nhưng thật ra trong lòng của Thái Cẩn Ngôn đang kêu gào rất thảm thiết:

[Không đâu, Chân Tâm. Anh đang rất” có sao”mà, Chân Tâm. Anh đau đầu lắm. Anh mệt mỏi nữa. Dạ dày của anh cũng không khỏe đây này. Anh muốn được ôm Chân Tâm mà ngủ một giấc thôi… A… Thái Cẩn Ngôn, sao mày lại hèn nhát như thế? Sao mày không dám nói thật cho Chân Tâm biết cảm giác của mày vậy? Nhưng nếu mình nói ra, em ấy sẽ lo lắng… Thôi đừng nói, cố gắng chịu đựng một chút, đến sáng thì sẽ tốt hơn thôi. Đừng để Chân Tâm cảm thấy mày là thằng yếu đuối. Mạnh mẽ lên, Thái Cẩn Ngôn!]

Bên tai vang lên tiếng kêu gào ầm ĩ như thế, Triệu Chân Tâm siết chặt cái ly thủy tinh trong tay, trong lòng thầm mắng gã ngốc bướng bỉnh lại còn thích ra vẻ sĩ diện. Tuy vậy, ngoài mặt cậu lại mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói:

- Uống rượu nhiều hay ít thì cũng sẽ khó chịu. Dù sao tôi cũng đã mang đến đây rồi. Anh uống một chút đi.

- Hả? À, ờ...

Thái Cẩn Ngôn bị nụ cười của Triệu Chân Tâm làm ngơ ngẩn, lắp bắp mấy từ vô nghĩa. Triệu Chân Tâm mím môi nén cười, đặt cái ly thủy tinh vẫn còn âm ấm vào tay Thái Cẩn Ngôn, tiếp tục nhẹ giọng nói:

- Còn nữa, dạ dày của anh không tốt thì đừng nên uống nước lạnh. Nếu muốn uống thì pha nước ấm mà uống. Tôi để đây nhé.

Nói xong, Triệu Chân Tâm đặt cái bình thủy vào góc trong, cạnh cửa phòng rồi vội vã xoay người đi về phòng ngủ trên lầu hai. Mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng dù sao đi nữa, lúc này Triệu Chân Tâm vẫn chưa quen với việc thể hiện sự thân thiết với Thái Cẩn Ngôn cho lắm. Mới nói có mấy câu quan tâm mà mặt mũi của cậu đã nóng hết cả lên rồi.

Thái Cẩn Ngôn ngẩn người nhìn theo bóng lưng đi như chạy của Triệu Chân Tâm một hồi lâu mới tiêu hóa xong được ý của hai câu mà cậu nói vừa nãy. Triệu Chân Tâm biết rằng dạ dày của hắn không tốt sao? Đây có phải chứng minh rằng cậu ấy chú ý đến hắn? Mắt nhìn xuống chiếc bình thủy nằm cạnh cửa, Thái Cẩn Ngôn lại cảm thấy trái tim nhảy nhót trong lồng ngực. Triệu Chân Tâm vì thấy hắn uống nước lạnh, cho nên cố ý đến nhắc nhở, còn mang cả bình thủy đến cho hắn pha nước uống sao? Hoá ra cậu cũng quan tâm đến hắn như vậy.

Ngẩn ngơ nghĩ ngợi một lúc, Thái Cẩn Ngôn mới nhận ra cảm giác âm ấm truyền tới từ bàn tay. Hắn nhìn xuống cái ly thủy tinh đang cầm trong tay. Ban đầu chỉ là lơ đãng nhìn một cái, nhưng ngay sau đó, Thái Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào ly nước màu nâu vàng kia, khóe miệng không kìm được mà nhoẻn lên thành một nụ cười mừng rỡ.

Bởi vì ban nãy khi Thái Cẩn Ngôn xuống bếp, hắn đã nhìn thấy cái ly này, nhưng bên trong ly có mấy lát gừng, hơn nữa trong bếp không hề có nước nóng, cho nên hắn lười nấu nước mà để mặc cái ly ở đấy. Vậy mà bây giờ, trong phòng của hắn có hẳn một cái bình thủy đầy nước nóng và trên tay của hắn đang cầm một ly nước chanh mật ong ấm áp thơm ngon. Trong ly không còn một miếng gừng nào.

Trước kia, có lần Thái Cẩn Ngôn đã nghe Triệu Chân Tâm nói với bạn của cậu rằng, buổi tối không được dùng gừng vì sẽ tích tụ độc tố không tốt cho sức khỏe. Như thế, cái ly nước chanh mật ong không hề có lát gừng nào mà Thái Cẩn Ngôn đang cầm đây, đã chứng tỏ rằng, Triệu Chân Tâm đã tỉ mẩn gắp hết gừng ra, vì không muốn hắn bị ngộ độc. Điều đó càng chứng tỏ rằng, Triệu Chân Tâm rất quan tâm đến hắn, đúng không?

Thái Cẩn Ngôn tự hỏi rồi tự trả lời bằng cách gật đầu mấy cái thật mạnh. Sau đó hắn ngồi xuống, mân mê cái ly thủy tỉnh, ngửi mùi hương mật ong thoang thoảng ngọt ngào rồi cẩn thận hớp thử một ngụm.

Ối mẹ ơi, chua quá!

Thái Cẩn Ngôn khẽ nhăn mặt, đưa cái ly ra trước mắt ngắm nghía với cái nhìn thoáng chút nghi ngờ nhân sinh. Rõ ràng là hắn vẫn cảm nhận được hương mật ong thoang thoảng bằng cả khứu giác lẫn vị giác. Nhưng tại sao ngụm nước ban nãy lại chua đến tê tái cõi lòng như thế? Lẽ nào là do vị giác của hắn có vấn đề rồi? Thái Cẩn Ngôn không dám chắc. Hắn chậm rãi đưa cái ly lên miệng, uống thêm một ngụm nữa.

Ối cha mẹ, quả thật là rất chua.

Thái Cẩn Ngôn nuốt khan một ngụm nước miếng vẫn không thể giảm bớt độ chua đang ê ẩm trong khoang miệng. Trong lòng của Thái Cẩn Ngôn bắt đầu theo thói quen âm thầm lảm nhảm một mình. Đầu tiên, hắn tự giải thích giúp cho Triệu Chân Tâm:

[Có lẽ Chân Tâm chưa quen cách pha chế nên em ấy đã cho hơi nhiều chanh. Không sao cả, dù thế nào đi nữa thì đây cũng là ly nước đầu tiên mà Chân Tâm pha chế cho mình. Rất có thể đây là ly nước duy nhất mà em ấy mang đến cho mình. Đừng nói là chua, cho dù nó có vừa đắng vừa thối thì mình cũng phải uống cho bằng hết.]

Vừa nghĩ, Thái Cẩn Ngôn vừa đưa ly nước lên uống thêm một ngụm nữa. Vị chua tràn qua cổ họng, trôi tuột xuống bụng và bắt đầu khuấy đảo cái dạ dày vốn không hề khỏe mạnh của Thái Cẩn Ngôn. Cơn đau nhói lên và kéo dài âm ỉ khiến Thái Cẩn Ngôn khẽ nhăn mặt.