Trong lịch sử Trung Quốc cũng như của thế giới, cũng đã Xuất hiện vài cao nhân có năng lực" nhìn thấu"! Bọn họ, có người là do tiên Thiên hình thành, cũng có người do tu luyên mà có, nhưng có một đặc điểm chung là những người này dù có ít hoặc nhiều kinh nghiệm gì đều có một chút cơ duyên Xảo hỢp!
Thậm chí còn có vài môn phái cố y tu luyên năng lực này, bọn họ đem kỹ năng" nhìn Thấu" Xưng là" Thiên nhãn" rồi phóng đại ra thành có thể nhìn thấu Thiên cơ, khuy phá luân hồi!
Đương nhiên, mấy cái này đều là dã sử hoặc là truyền thuyết, còn trong Xã hội hiện đại này thì chẳng có người nào có được năng lực đó, nói cách khác, Dương Minh chính là X - men. Hắn cũng không trông cậy sẽ tìm được các tin tức hữu dụng từ in tờ nét, dù sao tình huống của hắn cũng khác thường, mọi việc phát sinh từ cặp kính cả, nhưng rồi cặp kính đã dung hỢp với cơ thể! Chẳng lẽ cái này là một loại kỹ thuật Công nghệ cao?? Hay là do bản thân mình khác thường? Dương Minh cảm thấy mơ hồ, bất quá có thể Xác định một chút, ít nhất là cặp kính này không chỉ có kĩ năng" nhìn Xa" và kĩ năng" nhìn thấu", nó còn có thế nhìn trộm Suy nghĩ của người khác, nhưng cách sử dụng cụ thể thế nào thì Dương Minh vẫn chưa rõ ràng. Hay là cặp kính có khuyết điểm? Cũng có thế là cặp kính này giống như trong các tiểu thuyết trên mạng, có thể tự thăng cấp
Ây da! Thật là. lão già kia đưa cho mình cũng không nói rõ một chút, hại mình phải đi Nghiên cứu! Nghĩ mãi không ra, Dương Minh tạm thời cũng không thèm nghĩ nữa, dù sao bây giờ cũng có chuyện quan trọng hơn cho hắn làm!
Dương Minh lấy cái CD dạy môi ngữ ra, đút vào ổ đĩa, khởi đồng phần mềm, Dương Minh trực tiếp đi vào giáo trình dạy học.
Giáo trình trong đây cũng không khác lắm so với bình thuờng, đôi lúc có những chổ không Hiểu, Dương Minh cũng có thể tra đáp án, chỉ sau một giờ, hắn đã có thể hiểu được một số thứ đơn giản! Trừ một số ít những từ ngữ lắt léo, những câu giao tiếp bình thường Dương Minh có thể Xem hiểu được!
Hắn cảm giác rằng học như vậy là được rồi, muốn tìm một cở hội thức tế, những bây giờ ở nhà thì không có khả năng. Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Minh mở TV lên, tiện tay chon một kênh phim, sau đó điều chỉnh âm thanh đến mức nhỏ nhất rồi ngồi ở ghế sa lông nhìn.
Đây là một bộ phim kinh điển thuộc thập niên 70, nội dung phim nói về chuyện tình cảm nam nữ khi ấy. Lúc bắt đầu, hắn không thể bắt kịp với khẩu hình của diễn viên, những dần dần tốc độ của hắn cũng đã đồng nhất với tốc độ trong TV. Dương Minh có thể hiểu được bọn họ đang nói cái gì, đương nhiên là trừ những trường hợp không nhìn thấy môi.
Vốn dĩ Dương Minh còn tính thử nghiệm một chút thôi, chỉ là dần dần hắn crm thấy như đang bị cuốn theo nội dung phim.
"Ðại Minh, con làm gì vậy? Sao Xem TV mà không mở tiếng?" Dương Mẫu từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Dương Minh ngồi trên ghế sa lông Xem" TV không tiếng nói nên thấy lạ.
"?" Dương Minh sửng sốt, vội vàng nói: "Mẹ, con thấy ba và mẹ đã ngủ rồi, sợ làm ồn đến hai người nên không mở tiếng!"
"Không sao đâu, ba con nằm đọc sách, con cứ việc Xem đi, không ảnh hưởng đâu" Dương Mậu nói" Ồ! Diện Tiểu Tụ Bội!!!"