Nàng Dâu Của Quỷ

Chương 11: Hang động




Trong khi ông bà đang nói chuyện, một bóng người bí ẩn đã núp sau cánh cửa nghe được tất cả kế hoạch. Nhưng hai người kia lại chẳng hề hay biết...

Ở trong phòng của cô và cậu Hai, hai người đang bàn tính vài chuyện quan trọng. Cậu đoán rằng cha mẹ mình sẽ ra tay với Nhi trước nên sẽ lập kế hoạch bảo vệ cô. Trước hết cần con Sen hỗ trợ, nó đã vào đây làm từ năm sáu tuổi đến bây giờ cũng đã mười năm. Nó chính là đứa được ông bà tin tưởng nhất, nếu nó đồng ý hợp tác. Kế hoạch của cậu nhất định thành công. Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói.

''Cho em hỏi, nếu ra tay với em trước. Vậy thì họ sẽ làm gì em thế??".

Cậu Hai nhìn cô lắc đầu nhắc nhở trước.

''Nàng đừng hoảng khi nghe ta nói, nàng hiểu chứ??".

Cô gật đầu, ráng giữ vững tinh thần nhất có thể.

''Họ sẽ cho nàng uống thuốc độc, làm cơ thể nàng đông cứng lại. Và cuối cùng sẽ đưa nàng vào mộ phần... À không, đưa nàng vào nơi cất giữ bị phù phép để nàng ở đó một thời gian. Rồi bằng cách nào đó, chất độc sẽ từ từ thay đổi cơ thể nàng. Cuối cùng con quái vật trong người nàng sẽ trỗi dậy"

Nghe có vẻ không có gì đáng sợ lắm, nhưng đến đây cậu Hai nói tiếp.

''Đương nhiên, trong lúc nàng bị giam ở đó ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Và cả chất độc đó sẽ gây đau đơn dữ dội đến người sử dụng nó. Ta.. đã từng thử rồi."

Đây, đây mới chính là điều tồi tệ nhất. Nhưng có gì đó lấn cấn ở đây, cậu hai đã từng thử. Vậy là cậu hai đã trở thành thứ gì đó giống như cha mẹ mình. Cô cắn răng nói tiếp.

"Vậy kế hoạch là??".

Khi nhắc đến kế hoạch, mặt cậu biến sắc. Mắt từ màu nâu thay bằng màu đỏ. Cậu Hai bắt đầu giải thích...

''Ta nghĩ rằng, không lâu nữa thì cha mẹ ta sẽ cử người đến dụ nàng đi. Khi đó có thể nàng sẽ được đưa đến nơi giam anh của ta. Nàng yên tâm, ta sẽ đưa nàng ra khỏi đó an toàn thôi. Nếu.. nếu được, nàng có muốn thử không??".

Vậy kế hoạch này chủ yếu là dùng cô làm mồi nhử, nếu có sơ xuất gì thì cô sẽ bị giam giữ ở đó và biến thành con quái vật khát máu.

Thấy cô như đang rơi vào hỗn loạn, cậu tiếp lời.



''Thôi, kế hoạch này không được. Nguy hiểm quá, ta xin lỗi. Nếu kế hoạch chưa có, vậy mấy ngày tiếp theo nàng phải ở bên cạnh ta. Vậy sẽ tốt hơn cho nàng".

Cô chần chừ một lúc rồi lên tiếng.

''Không.. Cứ như vậy đi, em không lo. Chỉ cần có cậu bảo vệ em".

Dù nói là nói vậy, chứ ai mà không sợ khi bản thân mình chuẩn bị rơi vào cái chết. Không chừng còn biến thành con quỷ nhếch nhác.

''Nàng chắc chứ?? Ta không ép buộc nàng đâu, chỉ cần nàng vượt qua chuyện này. Ta sẽ đưa nàng về gia đình mình."

Cô gật đầu đồng ý.

Kể từ ngày đó, cậu hai luôn ở bên cạnh cô. Tình cảm của hai người lại nhiều thêm một chút. Có vẻ ông bà nhận ra sự kì lạ của hai người, cũng phải. Việc hai người gần gũi với nhau một cách bất ngờ như vậy cũng không bình thường tí nào.

Được vài ngày thì thằng Đen người làm đã tìm đến cô, tức kế hoạch đưa cô vào việc nửa sống nửa chết đã bắt đầu. Thôi thì cứ thuận theo kế hoạch của họ, trước khi đi thì cậu hai đưa cho cô một lá bùa chú được vẽ ngoằn ngoèo mấy kí tự kì lạ. Dặn dò cô có chuyện gì thì cứ cầm chặt nó, cậu sẽ đến cứu cô nhanh nhất có thể.

"Mợ hai, ông bà kêu con gọi mợ có việc.."

Nó vừa nói vừa run, mắt liên tục chớp. Có vẻ nó đang chột dạ, dù sao thì nó biết rõ cô sắp chịu chuyện gì. Nhưng vì cứu bản thân nó phải làm.

Cô không muốn làm khó nó nên gật đầu, chuẩn bị đồ rồi cầm chặt lá bùa đi theo Đen. Con đường nó dẫn đi rất mù mịt, khắp nơi là cỏ dại mọc cao quá đầu người. Nhi hoảng loạn nhìn xung quanh, bầu trời lúc này xám xịt. Mây đen bắt đầu kéo đến che kín cả một vùng trời. Lúc này có vài con quạ bay ngang kêu inh ỏi.

''Quạ.. quạ.. quạ".

Mấy con đó cứ lảng vảng xung quanh mấy cây cao cao rồi đậu lại, không khí xung quanh làm Nhi thở cũng không nổi. Bấy giờ thằng Đen dừng lại trước một cửa hang động, nó quay lại nhìn cô cuối đầu nói.

''Tới rồi mợ, mợ vào trong đi. Ông bà đang chờ mợ đó".



Cô cảnh giác rồi từ từ bước vào trong cửa hang, cô quay đầu nhìn xem thằng Đen đâu rồi. Thì chẳng còn thấy ai nữa, có vẻ nó đã chạy về rồi. Quả là đúng như cậu nói, nó đã làm theo lời của ông bà đem cô vào cái chết. Cũng đúng, nó không làm thì không chừng chết mất xác lâu nay rồi.

Nhi bắt đầu tiến sâu vào bên trong, phía trong bị bao phủ bởi bống tối nên cô không thấy gì cả. Cô định quay người đi ra thì bỗng đụng trúng một ai đó.

''bịch".

Hoảng quá nên cô hét toáng lên.

''AAAA".

Chưa dừng lại ở đó, từ đâu trong hang động xuất hiện một âm thanh trầm khàn như từ cõi chết vang lên. Nhi không phân biệt được đâu là hướng ra nữa vì khi nảy cô đã té xuống và mất đi phương hướng. Một phần vì khung cảnh hiện tại quá tối, Nhi cố gắng cầm chặt lá bùa trong tay rồi tiến lên phía trước.

Trong hang động lúc này im bặt, không một tiếng động gì ngoài tiếng bước chân của Nhi. Càng đi sâu, cô càng cảm thấy lạnh lẽo. Sau lưng thì có cảm giác dường như ai đó đang đi ở phía sau. Bấy giờ không gian không còn im lặng nữa, thay vào đó là mấy tiếng sột soạt như lá cây khô bị đạp mà tạo thành.

Thế là cô càng cảnh giác hơn nữa, tim cô như nhảy ra ngoài. Trong lúc cấp bách như thế này thì cô chỉ cần có cậu bên cạnh, nếu có cậu ở đây ít ra thì cũng đỡ lo. Nhưng chưa đến đâu thì giọng nói đáng sợ lại một lần nữa vang lên.

''Ai... đó..."

Cái giọng này không hẳn là giọng nói, mà là những tiếng rên liên kết với nhau mà tạo thành. Nhi thở dốc lấy sức mà hét to.

''AI?? AI VẬY?? RA ĐÂY ĐI''

Nhưng không có thứ gì đáp lại cô, lại một lần nữa không gian im lặng đến đáng sợ. Bây giờ cô chỉ mong nghe được mấy tiếng ồn mà thôi. Nhưng đời đâu phải mơ, đâu phải ước gì là có đó. Sự im lặng vẫn là im lặng.

Trong hoàn cảnh này, thà là cô thấy một con quái vật to xác hay một con quỷ máu me còn hơn là phải ở trong bống tối lo lắng chuyện gì sắp xảy ra với mình...

Sau khi dừng lại một chút để đỡ mệt thì cô tiếp tục bước lên phía trước, chỉ tầm vài bước là cô đã đặt chân vào một thứ gì đó tởm vô cùng. Nó mềm và nhớt, pha vào đó là mùi hôi tanh như xác động vật chết lâu ngày. Đến lúc này, sau bao nhiêu kìm nén thì cô cũng hết sức chịu đựng mà ói ra. Ói thì ói chứ sáng giờ cô chỉ ăn có ít cơm trắng với nước nên bụng bây giờ trống không, còn gì nữa mà ói.

...Hết chương 11...