Nam Thiền

Chương 97: Tiên cực hình




Tịnh Lâm phái những đệ tử còn lại bảo hộ bách tính di dời về phía nam, lập linh phù ngăn chặn lại huyết hải, đợi mọi việc thỏa đáng rồi, y liền tháo kiếm xuống, để cho Lê Vanh áp giải về môn phái.

Chiều mưa rả rích, ngày thu cuối cùng cũng trôi qua. Lê Vanh đã đứng chờ ngoài cửa viện suốt nửa canh giờ, cuối cùng hắn đỏ bừng cả vành mắt, khàn giọng dặn dò Tịnh Lâm: "Đến lúc đi gặp phụ thân, ngươi hãy cởi bỏ ngân quan xuống."

Tịnh Lâm tháo bỏ ngân quan, mái tóc đen liền xõa tung. Y ngoại trừ bên eo đeo đoản kiếm của Đào Trí, cũng không còn vũ khí gì khác, ngay cả Yết Tuyền kiếm cũng đã giao cho Lê Vanh. Nghe tiếng liền gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.

Trong viện vẫn chưa có thông báo, cánh cửa đồng đóng chặt, mưa to không ngớt. Hai người bọn họ cùng đứng trong mưa, Lê Vanh mắt nhìn phía trước. lại khàn khàn giọng: "Ngươi biết sai chưa."

Tịnh Lâm không đáp.

Lê Vanh dần nghẹn ngào, hắn đột nhiên xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía Tịnh Lâm, qua nửa ngày, mới nói: "Gã mặc dù tội đáng chém, nhưng cũng nên giao cho phụ thân xử trí. Ngươi dù cho có không biết hổ thẹn, cũng không nên làm như vậy."

"Gã làm sao lại có ngày hôm nay." Tịnh Lâm nói, "Chẳng lẽ còn không phải do phụ thân nhiều lần bao che hay sao? Ngươi chỉ đánh gã thương tích đầy người, còn không phải là vì kế sách tạm thời đối phó với Ngọc Lâm sao. Nếu như gã quay về môn phái, gã chắc chắn sẽ không phải chết."

Lê Vanh lập tức xoay người lại, hắn ở trong mưa hai mắt đỏ sậm, cố nén nói: "Huynh đệ trong nhà, sao ngươi có thể hạ thủ được!"

Tịnh Lâm hơi nghiêng người, tóc y đã ướt đẫm, ngổn ngang trên mặt y. Y không ngụy biện, cũng không giải thích, chỉ là có chút mệt mỏi nói: "Ta hạ thủ được."

Môi Lê Vanh rủn rẩy, hắn đột nhiên áp sát lại, nhìn chằm chằm Tịnh Lâm. Tịnh Lâm trước mắt phiếm xanh, nhìn thẳng vào hắn.

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Dưới màn mưa căn viện giống như phủ một tầng bụi mông lung, các huynh đệ đứng dưới mái hiên, bọn họ đồng loạt trông lại, không ai phát ra tiếng. Cửa sổ trong viện mở ra, Cửu Thiên Quân một mình ngồi trên ghế tựa, đèn lồng trắng vừa mới được dỡ xuống giờ lại được treo lên lần nữa, ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên gương mặt trắng bệch của Cửu Thiên Quân , phản chiếu một nỗi bi thương sâu sắc.

Lê Vanh đi đầu bước vào, Cửu Thiên Quân đợi hắn hành lễ xong, mới nhấc tay ý chỉ hắn đứng sang một bên. Lê Vanh vốn muốn nói gì đó, thấy thế cũng chỉ đành dập đầu, lui tới bên hành lang.

Vô số con mắt đổ dồn về phía Tịnh Lâm, Tịnh Lâm chậm rãi vén áo bào, bước vào trong viện. Y đi trong cơn mưa đến dưới bậc thềm liền quỳ xuống hành lễ. Hai đầu gối đập xuống nền đá, rất nhanh đã ướt đẫm. Trên lưng cũng không có gì che chắn, mái tóc uốn lượn trên mặt đất.

Cửu Thiên môn cũng không bảo y đứng dậy, mà là gẩy gẩy chén trà, tựa như đang sắp xếp lại suy nghĩ. Tịnh Lâm bị mưa xối cả canh giờ, Cửu Thiên Quân mới giơ tay lên nhấp một ngụm, "Lâm Tùng Quân quỳ với ta, ta chịu không nổi."

Tâm Tịnh Lâm như bị một tảng đá đè nặng, y đoán được phụ thân sẽ bảo vệ Đào Trí, bất luận Đào Trí làm việc ác cỡ nào, khi ở nhà, gã chính là một đứa trẻ không rành thế sự, không thể tính là sa vào tà đạo, đương nhiên sẽ không bị trách phạt. Cửu Thiên Quân cưng chiều Đào Trí như vậy, đã không phải là ngày một ngày hai.

Cửu Thiên Quân cũng không cần Tịnh Lâm phải trả lời, hắn dung mạo đoan chính, khí chất nho nhã, bởi vì gần đây tu vi đã phá cảnh giới Đại Thành, so với trước đây trẻ lại hơn rất nhiều. Nếu bây giờ để ý kỹ lại, thậm chí còn không phân rõ được ai là lão tử ai là nhi tử. Hắn mặc dù nói chịu không nổi, lại ngồi thẳng tắp, uống ly trà đã nguội lạnh kia, thần sắc uy nghiêm, khiến người nhìn mà sợ hãi.

"Ngươi bây giờ làm việc như sấm sét, đã không cần người khác phải chỉ điểm. Lâm Tùng Quân uy danh hiển hách, phụ thân huynh đệ đều không tính là thứ gì." Cửu Thiên Quân trào phúng mà cảm thán, "Ngươi muốn giết ai, đơn giản tựa như giết gà giết vịt."

Lê Vanh đột nhiên quỳ xuống đất, hắn dập đầu liên tiếp mấy cái, nói: "Phụ thân khai ân! Y mặc dù... mặc dù làm như vậy, nhưng là thành tâm suy nghĩ vì Cửu Thiên môn. Bây giờ nhất cử nhất động của người trong môn phái đều bị chú ý. Đào đệ phạm lỗi, thủ đoạn của Tịnh Lâm mặc dù có tàn nhẫn, cũng không phải là vô duyên vô cớ làm vậy."

"Hôm nay ta thực sự là được mở rộng tầm mắt!" Dưới hành lang có người lên tiếng, "Đều là huynh đệ, ngươi lại lương tâm bị mê muội đi bảo vệ Tịnh Lâm! Vậy Đào đệ tính là gì? Gã dầu gì cũng là nhi tử của phụ thân! Tịnh Lâm thật to gan, nói giết liền giết, y nơi nào còn để phụ thân ở trong mắt! Lẽ nào sau này chúng ta còn phải để mặc cho Tịnh Lâm sai phái sao? Phụ thân vẫn còn đang ở ngồi đây đấy!"

"Câm miệng!" Lê Vanh xoay nửa người lại, "Chuyện hôm nay tùy việc mà xét, sao lại có thể nói lời ẩn giấu châm chọc đến mức ấy được! Tịnh Lâm xưa nay thận trọng, tuy có lỗi lầm nhỏ, nhưng cũng chưa từng phạm phải sai lầm gì lớn! Y cũng là do phụ thân một tay dưỡng dục, y có tâm tư gì, phụ thân sao lại không hiểu? Không cần các ngươi phải bỏ đá xuống giếng!"

"Đại ca thật không có đạo lý, cái gì gọi là 'các ngươi', chẳng lẽ huynh đệ chúng ta không phải là một thể, còn phân cái gì mà ngươi ta phe phái?"

"Bỏ đá xuống giếng cũng nói ra được! Đào đệ hành sự không ổn thỏa, trong môn phái cũng không có quy củ gì sao? Phụ thân chẳng lẽ không biết phải xử lý việc này ra sao? Còn cần Tịnh Lâm y phải cầm kiếm giết người! Rốt cuộc ai mới là người bỏ đá xuống giếng, huynh trưởng để tay lên ngực tự hỏi mình xem!"



"Nếu là huynh đệ, cần gì phải dồn ép không tha như vậy?" Vân Sinh dũng cảm đứng ra, " Tịnh Lâm làm người như thế nào mọi người đều biết, nguyên do trong đó để cho y tự nói ra cho mọi người hiểu!"

"Được!" Một người đứng dưới mái hiên lập tức bước ra, đến trước mặt Tịnh Lâm đột nhiên phất tay áo, chất vấn, "Tự ngươi nói! Ngươi vì sao phải giết Đào đệ? Ngươi thật sự không vì có tâm tư riêng mới làm vậy? Ngươi rõ ràng là sợ gã nói ra cái gì lộ ra chuyện xấu xa của ngươi đi!"

"Sao lại nói lời ấy." Vân Sinh nghiêng đầu, "Đừng vội đem mấy lời đồn nhảm nhí ra đổ vạ cho người khác."

"Phụ thân!" Lê Vanh đột nhiên quát lớn một tiếng, chấn động bốn phía đang ầm ĩ, hắp dập đầu trên đất, "Xin hãy nghe một chút xem Tịnh Lâm trả lời như thế nào!"

Cửu Thiên Quân nghe tiếng phóng tầm mắt tới, chén trà trong lòng bàn tay bất động.

Tịnh Lâm dỡ đoản kiếm bên eo xuống, đặt trước đầu gối. Y yên tĩnh quỳ chốc lát, thời điểm ngước mắt cảm thấy sức nặng của cả thiên địa đều đang dồn ép trong lồng ngực, ép tới khiến y gần như muốn thở dốc.

"Phụ thân." Tịnh Lâm nói, "Kiếm này là do Lan Hải chế ra, khéo léo và sắc bén không gì sánh được. Ta mang nó về, là vì không đành lòng để bảo kiếm bị phủ bụi, quy về tà đạo. Đào Trí ở phương bắc giết người như ngóe, ta giết gã —— ta không nên giết gã?"

Trong viện tĩnh mịch, tiếp đó liền nổ tung vô số tiếng nghị luận.

"Ngươi quả nhiên là..." Người trước mặt Tịnh Lâm kinh hoảng lùi về phía sau, "Ngươi quả nhiên là kẻ có tâm địa sắt đá nhất trên đời này! Ngươi sao dám nói như vậy? Ngươi sao dám..."

"Ta dám." Ánh mắt Tịnh Lâm đột nhiên thay đổi, y chống đất đứng lên, tại trong mưa đêm tựa như cây tùng thẳng tắp trên vách núi cheo leo. Y ngôn từ sắc bén , "Đào Trí cưỡng gian nữ tử rồi giết chết, cường thủ hào đoạt, chỉ mới có mấy tháng mà bách tính phương bắc khổ không thể tả! Thân là thủ tướng bảo vệ thành, lại đánh cắp tiền bạc, lén cắt giảm nhân công và vật liệu, đại nạn lâm đầu liền vứt bỏ bách tính tháo chạy! Ta giết gã, ta làm sai chỗ nào? Xảo trá bực này, họa loạn một phương, đê tiện chết không hết tội! Tương lai phàm là huynh đệ nào đắm chìm vào trong tà đạo, bất luận thân sơ, Tịnh Lâm ta đều rút kiếm đối mặt, tuyệt không nương tay."

Lê Vanh cảm thấy không ổn, đang muốn đứng dậy, đã thấy Cửu Thiên Quân ném ra chén trà đang nắm trong lòng bàn tay. Chén sứ lập tức vỡ nát, trà lạnh giội lên nửa người Tịnh Lâm.

"Tương lai." Cửu Thiên Quân kiềm nén lửa giận, "Ngươi ngay cả ta cũng giết?!"

Mọi người dưới hành lang đồng loạt quỳ xuống, trong khoảnh khắc sân viện yên lặng như tờ. Cửu Thiên Quân ngực phập phồng, hắn chống bàn lảo đảo, khó có thể tin mà chụp lấy mặt bàn.

"Ngươi thật là độc ác!"

"Con bất hiếu nào có thể cùng phụ thân đánh đồng với nhau! Đào Trí làm nhiều việc ác thiên đạo tuần hoàn! Tịnh Lâm tự chủ trương tội thêm một bậc!" Lê Vanh nói thật nhanh, "Ta khẩn cầu phụ thân phạt y tiên cực hình (đánh roi), bắt y diện bích hối lỗi!"

"Y giết đệ đệ, chỉ cần chịu tiên cực hình là có thể cho qua được, sau này đệ tử trong môn phái còn không phải là đều có thể noi theo sao!" Tam đệ giương tay chỉ về phía Tịnh Lâm, "Huống hồ y làm như vậy chắc chắc có nội tình! Một câu cũng không cho Đào đệ lưu lại, đại ca, y sợ cái gì, y đang giấu chuyện gì!"

"Lời nói vô căn cứ!" Lê Vanh trách mắng, "Nhất cử nhất động của Tịnh Lâm đều ở trong mắt phụ thân, y có thể giấu cái gì! Đào Trí phải chịu trách nhiệm an ổn phương bắc, lại mê muội mất ý chí, làm chuyện táng tận thiên lương, khiến cho bách tính phương bắc oán than! Tịnh Lâm chuyên tu chính đạo, lửa giận công tâm tiền trảm hậu tấu, y sợ cái gì? Y bất quá là sợ thiên hạ oán giận, một mảnh chân tâm có thiên địa chứng giám!"

Lê Vanh quỳ gối trong mưa lết về phía trước, hắn nghẹn ngào quỳ lạy, dập đầu không ngừng.

"Phụ thân! Việc Đào Trí tàn sát người vô tội ta đã có chứng cớ xác thực! Gã làm hỏng việc, thân là huynh trưởng khó mà chối bỏ tội lỗi! Ta nguyện tháo quan lãnh phạt!" Lê Vanh ngẩng đầu trong mưa, máu đỏ sậm chảy dài trên trán, hắn khóc không thành tiếng, "Đào đệ lưu lạc đến ngày hôm nay, đều là do ta quản giáo không tốt, ta lòng như đao cắt! Ngắn ngủi có mấy tháng thôi, đã trước sau mất đi hai người đệ đệ, bây giờ lại chỉ vì chút lời đồn đãi nhảm nhí mà ly gián tình nghĩa huynh đệ của chúng ta, chẳng phải là khiến cho các đệ tử trong môn phái lạnh lòng hay sao!"

"Mong phụ thân minh giám."Vân Sinh cũng quỳ xuống dập đầu theo.

Cửu Thiên Quân thất vọng mà ngồi trở lại trong ghế tựa, hắn che mặt cả người run rẩy, tình tự khó kiềm chế: "Phụ tử huynh đệ... sao lại rơi vào hoàn cảnh này!"

Các đệ tử bên dưới nghe được cũng đều rơi lệ, trong lúc nhất thời tiếng mưa xen lẫn tiếng nghẹn ngào, đèn lồng trắng xóa càng khiến cho cảnh tượng thê lương khổ sở. Qua giây lát, Cửu Thiên mới bớt đau buồn, che mắt trầm giọng hạ lệnh.

"Đào Trí làm loạn một phương, nguy hại bách tính, Cửu Thiên môn không thể lưu người này được, lấy xuống mộc bài của gã, trục xuất khỏi Cửu Thiên môn, từ nay về nhau không được phép tái nhập! Tịnh Lâm tự chủ trương, bạc tình bạc nghĩa, vượt quá quyền hạn trách nhiệm, coi thường môn quy, song niệm tình vì trừ gian diệt ác, vì vậy phạt đánh một trăm roi, giam trong viện diện bích hối lỗi nửa tháng!" Cửu Thiên Quân dứt lời, dường như không đành lòng nhìn bọn họ, chỉ nói, "Đều lui ra đi!"



Tịnh Lâm cởi ngoại sam, quỳ gối trên Minh Kim đài. Huynh đệ cùng các đệ tử trong môn phái đều đứng dưới đài, Lê Vanh cầm roi, quét nhìn phía dưới.

"Hôm nay Tịnh Lâm phạm sai lầm phải chịu tội, chư vị lấy đó mà làm gương. Phụ thân xưa nay lòng dạ từ bi, quy củ trong môn mặc dù được nới lỏng, nhưng không cho phép ứng phó qua loa." Ánh mắt Lê Vanh đảo qua khuôn mặt của các huynh đệ, hắn nói, "Kẻ chuyên dùng miệng lưỡi là bỉ ổi nhất! Nhảm nhí hoang đường buồn cười! Trước mắt chính là thời điểm nguy cấp liên quan đến tồn vong, chư vị hãy chỉnh đốn lại tâm tư, trấn định tâm thần tránh làm điều ác —— Tịnh Lâm, ngươi đã biết sai?"

Tịnh Lâm nhắm mắt không đáp, Lê Vanh vụt xuống một roi, roi kia đánh xuống trên lưng quần áo mỏng manh lập tức rách toạc, vệt máu thấm ra. Tịnh Lâm nuốt nước bọt, cũng không nhúc nhích. Chiếc roi của Lê Vanh thấy máu, đánh xuống không lưu lại nửa phần tình cảm, mấy chục roi đã đánh đến mức lưng Tịnh Lâm máu thịt be bét. Mưa to giội rửa, xối máu Tịnh Lâm chảy dài xuống dưới đầu gối. Mái tóc ẩm ướt che trên trán y, vẫn cứ không nói tiếng nào. Roi quất vào da thịt, đều bị tiếng mưa rơi át đi.

Lê Vanh thình lình hỏi: "Ngươi biết sai chưa?"

Hàm răng Tịnh Lâm đã rỉ ra máu, y nén chặt tiếng kêu của mình. Lê Vanh đánh càng ác liệt hơn, Tịnh Lâm đột nhiên thốt lên.

"Ta không sai." Tịnh Lâm ngây người nhìn chăm chăm phía trước, y cắn chặt răng gian nan nói ra ba chữ này, "Ta không sai!"

Trước đây không lâu, cũng là trên Minh Kim đài, y tựa hồ còn có thể trông thấy thân ảnh một người khác đang cười vui vẻ. Mưa lạnh cuốn đi nhiệt độ còn sót lại, Tịnh Lâm cả người lạnh lẽo, khí tức nghẹn lại trong lồng ngực, trong đêm mưa quen thuộc lại sinh ra một cảm giác ủy khuất tủi thân xa lạ.

Đào Trí bị giết không sai!

Nếu lúc ở phương bắc bỏ qua cho Đào Trí, chờ đến lúc Đào Trí về môn phái, liền có cả trăm nghìn cách trốn thoát chịu tội. Cửu Thiên Quân cam lòng giết gã sao? Lê Vanh cam lòng giết gã sao? Chư vị huynh đệ cam lòng giết gã sao? Chỉ cần bọn họ niệm tình huynh đệ, liền có vô số cái lý do giải vây cho Đào Trí!

Lê Vanh ngừng tay giây lát, lại tiếp tục quật mạnh xuống. Trán Tịnh Lâm ướt đẫm, đã khó phân biệt là mồ hôi hay là nước mưa, cố gắng chống đỡ thân mình, không né không tránh.

Phía dưới không biết là ai quỳ xuống trước tiên, sau đó liên tiếp có người cùng quỳ xuống. Vân Sinh nhìn lại, thấy bạch y quanh co khúc khuỷu rải ở trong sân, trên bậc thềm, tuy rằng không có ai mở miệng cầu xin, lại có một phen khí thế.

"Ta là người còn sống sót ở Hòe thành." Huy Án bỗng nhiên ngẩng mặt la lên, "Ta để cho Lâm Tùng Quân sai phái, cũng là vượt quá giới hạn!"

"Ta phòng giữ ở bắc thành." Phía sau cũng có người kêu lớn trong mưa, "Chịu tội giống như trên!"

Theo sát có vô số đệ tử cùng nhau dập đầu quỳ lạy, đồng loạt hô lên trong mưa.

"Chúng ta tuy chỉ là đệ tử hạng bét trong môn phái, nhưng đều trong thời điểm nguy cấp mặc cho Lâm Tùng Quân sai phái! Đã đi quá giới hạn, nên cùng chịu phạt. Thỉnh đại công tử trừng phạt, đối xử bình đẳng!"

Áo bào trắng đồng loạt cởi ra, ngân quan cũng tháo xuống. Mưa tuôn xối xả, hàng trăm, ngàn người chỉnh tề quỳ xuống, lại ngẩng đầu hô lên.

"Thỉnh đại công tử trừng phạt, đối xử bình đẳng!"

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, âm vang rung trời.

Đông Quân mở quạt, cản lại mưa rơi, thầm nói: "Nếu sớm làm như vậy thì sẽ không phải dầm mưa nữa rồi."

Vân Sinh cảm thấy nhẹ nhõm, cười khẽ, cất bước tiến lên, nói với Lê Vanh: "Đại ca..."

"Nếu đối xử bình đẳng." Lê Vanh sắc mặt dọa người, "Ta sẽ giúp đỡ chư vị huynh đệ. Tam Thiên giáp trong môn phái tiến lên nghe lệnh, phàm là người nào quỳ xuống đều phạm sai lầm, toàn bộ quất năm mươi roi, cùng Tịnh Lâm chịu cực hình trừng phạt!"

Tiếng roi trong khoảng khắc nổ vang, tất cả những người quỳ xuống đều không nhúc nhích, theo tiếng mưa to, đủ loại kêu rên cho đến hừng đông mới dừng lại.