Nam Thiền

Chương 93: Vảy ngược




Chiếc dù đập vào lan can đá, mưa bỗng chốc càng dữ dội hơn. Thương Tễ thở dốc kề sát trong gang tấc nóng đến mức Tịnh Lâm miệng khô lưỡi khô. Nước mưa chảy qua giữa chân mày cùng sống mũi, cách một tầng nước có cảm giác mát mẻ hơn, khiến cho môi răng quấn quýt càng trở nên ẩm ướt dấp dính.

Thương Tễ cảm nhận sự va chạm ngây ngô của Tịnh Lâm, bàn tay hắn mò lung tung trên lưng Tịnh Lâm, hơi ngửa đầu ra sau, nói: "Còn tỉnh hay hôn mê rồi? Có đau hay không? Sao lại gầy nhiều như vậy, cộm..."

Hai tay Tịnh Lâm kẹp lấy má Thương Tễ, đầu ngón tay lần sờ mặt mày Thương Tễ, sau đó còn nghiêm túc trả lời từng câu một: "Không hôn mê, không đau, không ốm." Nói xong còn dùng sức thở hổn hển hai cái, "Ôm... ôm chặt quá!"

Thương Tễ bị vẻ mặt của y chọc cười, mạnh mẽ siết chặt một cái, nói: "Chặt sao? Còn chưa tiến vào trong da thịt đâu!"

Tịnh Lâm nói: "Không muốn tiến vào đâu."

Thương Tễ bị bàn tay lạnh băng của y sờ đến híp cả mắt, nghe vậy nói: "Vậy ngươi hối lộ ta."

Tịnh Lâm liền lặp lại nói: "Ta hối lộ ngươi."

Thương Tễ cao giọng cười, nói: "Ở trong núi toàn là vương bát, về nhà mấy ngày đã theo người học xấu rồi."

"Ta mới không phải là vương bát."

"Ngươi là tiểu vô liêm sỉ a." Thương Tễ hơi nghiêng đầu, ánh mắt nóng rực, có một luồng khí vây chặt lấy hắn mạnh mẽ tiến vào trong tim hắn, hắn không nhịn được, tay bắt lấy cằm Tịnh Lâm, kéo đến trước mặt, thấp giọng nói, "Cho ta ngậm một chút."

Tịnh Lâm còn muốn nói cái gì, Thương Tễ lại coi đó là câu trả lời. Ngón tay mạnh mẽ cậy môi Tịnh Lâm ra, cúi đầu mút mạnh lấy đầu lưỡi mềm mại, nước bọt giao hòa trong miệng. Cổ Tịnh Lâm bị giữ lại, lộ ra một đoạn gáy trắng như tuyết. Bàn tay Thương Tễ đè lên trên, vừa yêu thích không buông tay, lại muốn tàn nhẫn mà xoa nắn, bị kẹt trong hai luồng ý nghĩ này, trong lòng vừa nóng lại vừa lạnh, chỉ có thể dùng sức mà mút lấy.

Tịnh Lâm bị ngậm đến vừa tê vừa đau, haI tay Tịnh Lâm để trước ngực, sau gáy bị hắn bóp mạnh đến run rẩy. Sự mê hoặc của dục vọng dần dâng cao trong cơn mưa lạnh lẽo, kích thich khiến Tịnh Lâm hé miệng hà hơi, không thể nào thích ứng.

Trên lưng Thương Tễ đã sớm ướt đẫm, lại không thấy lạnh chút nào, vai cùng cánh tay đều tràn đầy sức lực, ẩn chứa một luồng nhiệt khí đã bị đè nén từ lâu. Hắn bắt lấy tay Tịnh Lâm, để cho thanh kiếm thuần khiết này một con đường sống thở một hơi.

Tịnh Lâm bị ngậm đến thất điên bát đảo, đột nhiên bị buông ra, giữa môi là một mảnh đỏ sậm. Mũi chân Thương Tễ móc lấy cây dù, đẩy lên tay rồi kéo Tịnh Lâm xuống khỏi đài.

"Có một ngày, ta ở chỗ này nhìn thấy ngươi." Dù quá nhỏ, hình thể Thương Tễ lại to lớn. Hắn che dù, còn hơn một nửa lộ ra bên ngoài, bị nước mưa dội xuống, nhiệt khí mới giảm đi một chút. Hắn nắm lấy tay Tịnh Lâm, lúc bước xuống bậc thang cuối cùng thì dừng lại, chỉ về một tòa vọng các cách đó không xa, "Ta thấy ngươi mang theo kiếm lên đài, áo bào trắng như một con chim, cực kỳ kiêu ngạo. Thầm nghĩ tiểu tử này thật không biết trời cao đất rộng, tương lai ta chắc chắn phải cho y nếm chút mùi đau khổ."

Tịnh Lâm nâng kiếm nói: "Mời lên đài chỉ giáo."

Thương Tễ nói: "Sao nào, vừa mới nãy còn không tính là luận bàn sao? Mới liếm ngươi một chút ngươi đã rút lui lại còn run rẩy nữa chứ."

Tịnh Lâm vội vàng cào cào ngón út, nói: "Ngươi càn rỡ!"

"Tại hạ Tào Thương, tên là càn rỡ." Thương Tễ cười phóng túng, "Đánh vào lòng bàn tay ta còn vừa cào vừa gãi, Lâm Tùng Quân thật sự không càn rỡ."

Tịnh Lâm dưới chân loạng choạng, gục đầu vào sau lưng hắn, chôn mặt nói: "Không phải Lâm Tùng Quân."

Hai tay Thương Tễ ôm lấy Tịnh Lâm ở sau lưng hắn, nói: "Không phải Lâm Tùng Quân, cũng chỉ có thể là của ta..." Thương Tễ ngừng một chốc, "Của ta."

Hai người đi vào dưới hành lang của tòa vọng các, những dải lụa treo trên cột trụ đều đã tàn lụi, chỉ còn những cái cán treo là ngoan cường bất khuất. Thương Tễ đem chỗ trái cây còn lại lau khô, dựa vào cột trụ nhìn Tịnh Lâm ăn.

"Phương bắc bị ngập nước, trái cây ăn cũng không ngon như những năm trước. Nhưng dù sao cũng là những đồ ở trong nhà, vẫn muốn để ngươi nếm thử một chút." Thương Tễ cọ nhẹ mu bàn tay Tịnh Lâm, "Động đao kiếm rồi sao, trong môn phái đã xảy ra chuyện gì."

Tịnh Lâm nuốt nước trái cây chua ngọt trong miệng xuống, mím chặt vành môi, nói: "Không gặp được Lan Hải lần cuối, thi thể chôn cất quá nhanh, khiến cho ta cảm thấy không ổn."

"Sau khi cạy mở nắp quan tài thì sao?"

"Chẳng có cái gì cả." Tịnh Lâm nói, "Thi thể không thấy đâu."

Thương Tễ hơi ngửa đầu, tựa vào cột trụ đằng sau suy nghĩ một chút, nói: "Ta đối với Lan Hải biết rất ít, ngươi nghĩ thế nào?"

Tịnh Lâm lau sạch ngón tay, nói: "Bổn tướng của Lan Hải chính là hám thiên chuy, những binh khí nổi danh trong môn phái đều là do hắn làm ra, nếu Yết Tuyền cần phải mài giũa, cũng sẽ giao cho hắn xử lý. Hắn tuy không nổi danh, nhưng binh khí hắn rèn đúc lại nổi tiếng khắp thiên hạ. Phá Tranh Thương của Lê Vanh, Sơn Hà Phiến của Đông Quân, còn có cả kiếm của phụ thân cũng là do hắn rèn ra."

"Nếu như là muốn tăng tiến tu vi, thì không nên nhằm vào hắn." Ngón tay Thương Tễ nhẹ nhàng trượt trên mu bàn tay Tịnh Lâm, dọc theo miệng vết thương vuốt ve, "Nếu là ta, vào thời điểm độ cảnh ngàn cân treo sợi tóc, không bằng lựa chọn ngươi hoặc Lê Vanh một trong hai người."

"Có thể 'hắn' kỳ thực không muốn mạo hiểm." Khuôn mặt nghiêng của Tịnh Lâm lạnh lùng, y nói, "Lúc chúng ta ở bên trong huyết hải, hắn đã biết ngươi ta là ai, nhất định rất cảnh giác với ta. Vào thời điểm này, vốn không nên làm điều thừa thãi, khiến người ta hoài nghi."



"Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn hạ thủ."

"Trong môn phái Lan Hải chưởng quản vườn linh thảo."

"Đan dược." Thương Tễ nói, "Lan Hải phát giác ra đan dược có vấn đề, e rằng hắn đã tìm ra được manh mối cực kỳ trọng yếu, khiến huyết hải không thể không diệt trừ hắn. Trước khi chết Lan Hải có điều gì bất thường không?"

"Hắn viết tên của ta vào lòng bàn tay của mỗi người." Tịnh Lâm mở bàn tay còn lại ra, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay mình, "Đây là có ý gì?"

Thương Tễ ngả xuống, gối đầu lên đùi Tịnh Lâm. Hắn kéo lấy bàn tay Tịnh Lâm, xoa xoa hoa văn hình hoa sen trên tay y, trầm tư nửa ngày, nói: "Hắn có chuyện muốn nói cho ngươi. Vì sao lại là ngươi? Manh mối tất nhiên là có liên quan đến ngươi, hắn cứ như vậy hưng sư động chúng mà viết tên, hiển nhiên là đã bị dồn đến đường cùng rồi, cho rằng những người xung quanh ai cũng không thể tin được, hoặc là đã biết 'Huyết Hải' là ai."

"Nhưng mà." Tịnh Lâm cúi đầu, " Chỉ là một cái tên, liền có thể xác định là hắn có chuyện muốn nói cho ta không? Chúng ta ngày thường ít gặp mặt, cũng không nói chuyện mấy."

"Bởi vì hắn viết tên của ngươi." Thương Tễ nói, "Người sắp chết không làm điều thừa thãi, hắn có chuyện muốn nói cho ngươi, chỉ có thể giao phó cho người khác, nhưng người này hắn cũng không có thể hoàn toàn tín nhiệm, liền viết tên lên lòng bàn tay của tất cả mọi người, cứ như vậy, bất luận người này có nói cho ngươi biết hay không, ngươi đều sẽ có nghi vấn với chuyện này."

Tịnh Lâm im lặng giây lát, nói: "Người này vẫn chưa nói cho ta."

"Đây cũng là điểm mấu chốt." Thương Tễ nói, "Hắn không nói cho ngươi biết, nếu như hắn không phải là huyết hải, thì chính là lòng mang ý xấu, đang âm mưu việc gì đó. Tuy rằng việc này quá đỗi mơ hồ, nhưng có một chuyện lại rất rõ ràng."

Tịnh Lâm nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói: "Huynh đệ bất hòa, trong nhà có sói."

"Không chỉ chuyện này." Thương Tễ đem lòng bàn tay Tịnh Lâm đặt lên chóp mũi mình, nói: "Còn nhớ ta đã nói cái gì với ngươi không?"

Tịnh Lâm nói: "... Bọn họ đều nói dối ta."

"Không sai." Thương Tễ nhìn y chăm chú, lập lại, "Bọn họ đều sẽ nói dối ngươi."

Mưa rơi tí tách, đêm khuya tịch liêu. Tịnh Lâm từ từ ngả người về phía sau, đáy lòng lạnh lẽo như có một con rắn đang bò lên, vòng quanh lấy cổ y. Tịnh Lâm giơ tay đè mi tâm, hầu kết trên không trung không an phận mà trượt.

Là ai?

Ngoại trừ huyết hải, là ai trong số các huynh đệ có dã tâm bừng bừng? Hắn đang làm gì, hắn muốn làm cái gì?

'Ba' một tiếng, đầu Tịnh Lâm bị ôm lấy kéo xuống phía dưới, y phút chốc thanh tỉnh lại, yên lặng nhìn Thương Tễ.

Thương Tễ nói: "Tâm loạn thì thần tiêu, nếu cứ nghi ngờ mãi thì rất dễ trúng chiêu. Ngươi tu kiếm đạo, bất luận tương lai có phát sinh chuyện gì, đều phải giữ chặt lấy nguyên tâm, không được lay động, nhớ kỹ chưa?"

Tịnh Lâm nói: "Trong lòng ta cảm thấy mê man, đã nhập nghi cảnh."

"Đến một ngày nào đó mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ." Thương Tễ đụng một cái vào trán Tịnh Lâm, nói, "Chẳng sợ thiên hạ đảo điên, biển máu sụp đổ, chỉ cần ngươi vẫn giữ vững kiếm đạo, thì sẽ không có chuyện gì."

"Còn ngươi thì sao." Tịnh Lâm đột nhiên hỏi.

"Ta thân là yêu vật, phóng đãng không ràng buộc, quỷ thần đều không sợ." Thương Tễ nhắm mắt hôn vào lòng bàn tay Tịnh Lâm, nói, "Ngươi từng nghe nói đến vảy ngược của rồng chưa?"

Tịnh Lâm nói: "Dưới cổ họng của Thương Long có hình trăng lưỡi liềm, màu sắc như bạch ngọc, dù có khả năng thôn thiên nạp hải, rung chuyển trời đất, lại có một điểm yếu chính là đây. Nghe nói không dễ dàng xuất hiện trước người khác, bởi vì hắn xưng Đế quân, đứng ngang hàng cùng Chân Phật, thời điểm hiện thế vạn chúng quỳ rạp, không ai dám to gan nhìn kỹ."

"Không sai." Thương Tễ mở mắt, "Đây là chỗ yếu hại, nếu chạm vào sẽ tức giận, ai cũng không thể chạm vào."

Tịnh Lâm gật đầu, không khỏi hơi chớp mắt, nói: "Ta với hắn không thù không oán, sẽ không đi chọc giận hắn."

Thương Tễ tự dưng lại phá lên cười, hắn nắm lấy gáy Tịnh Lâm, trong mắt lại một mảnh bình tĩnh.

"Ta cùng bọn hắn bất đồng." Đôi mắt Thương Tễ vừa sâu vừa đen, hắn nói, "Ngươi giống như là vảy ngược của ta vậy. Ngươi sống sót, ta liền sống sót, ngươi chính là mạng của ta. Cho nên dù sau này bất luận sự việc nguy hiểm đến đâu, mệnh có bao nhiêu gian khó, ta đều muốn ngươi sống sót."

Tịnh Lâm nghe thế thì sợ hãi, lại chợt có tiếng sấm chấn động, y không khỏi nắm chặt lấy áo Thương Tễ, nói: "Ta không muốn như vậy!"

Thương Tễ nở nụ cười, trân trọng xoa xoa đầu y: "Cả ngày nói không muốn, quen thói ở chỗ của ta làm nũng."

Tịnh Lâm hơi ngưng lại, nói: "... Ta không muốn."

Y ngơ ngác, cảm thấy rất bất an. Đêm mưa ẩm ướt cũng khiến lòng người buồn bực, quỷ mị vô hình như đang vờn xung quanh, khắp nơi đều là sương mù mênh mông sâu thẳm. Y túm lấy góc áo Thương Tễ, ngón tay chà xát đến nhăn cả áo, lại lại cuộn nó lại thành một cục.



"Không muốn thì không muốn, áo cũng sắp bị ngươi chà đến hỏng cả rồi." Thương Tễ ngồi dậy, nói, "Sau đó ta sẽ phải để cái mông trần mà đi sao?"

Tịnh Lâm bỗng áp sát, con ngươi thanh minh, hỏi: "Ngươi ở phương bắc đã xảy ra chuyện gì?"

Thương Tễ không tránh né, trái lại tiến thêm một bước, "Ngươi muốn biết?"

Thương Tễ gật đầu, Thương Tễ nói: "Vậy thì để ta cắn một cái."

Tịnh Lâm che cổ lại, "Ngươi toàn để lại dấu vết."

"Đánh dấu địa bàn a." Thương Tễ bật cười, "Ta còn chưa đánh dấu xong đâu, còn lưng này, còn mông này, cả chân nữa... Sau này chỗ nào cũng phải cắn một cái."

Tịnh Lâm vốn còn đang luống cuống, lời của Thương Tễ lại khiến tâm y càng thêm nhộn nhạo. Không khỏi lùi lại phía sau, cảm thấy mình lại bị mắc câu rồi. Nhưng mà Thương Tễ chỉ thưởng thức ngón tay của y, không biết còn bao nhiêu ý nghĩ xấu xa không lộ ra, trên mặt hơi thu lại nụ cười, bày ra dáng vẻ đoan chính.

"Lời này mặc dù nói ra không biết xấu hổ, nhưng chuyện này lại là đại sự hàng đầu. Khắp thiên hạ đều nhận ra Lâm Tùng Quân ngươi, lại không nhất định nhận ra ta. Ta để lại dấu răng này, chính là để nói rõ ràng việc này." Thương Tễ nói xong hừ lạnh, "Ta chỉ cắn một ngụm ở trên đùi, sau này chỉ cần nâng lên một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng. Cũng cắn một ngụm ở trên mông, ở đằng trước tiến vào nhìn thấy được, ở đằng sau tiến vào cũng nhìn thấy được."

Tịnh Lâm nghe như lọt vào trong sương mù: "Đằng trước vào là cái gì?"

Thương Tễ nói: "Trăm nghe không bằng thử một lần, có muốn cùng ta thử xem sao?"

Tịnh Lâm siết chặt lấy quần áo hắn, nghe vậy vẫn còn có điểm mê mang. Thương Tễ vốn muốn chuyển đề tài câu chuyện, thấy thế tâm mềm đến rối tinh rối mù, thô lỗ xoa xoa má Tịnh Lâm.

"Phương bắc vô sự." Thương Tễ nói, "Cho dù có chuyện gì, cũng đã có Thương đế lo rồi. Ta nói lời kia với ngươi, không phải để khiến ngươi sợ hãi, mà là muốn bộc bạch cõi lòng, nói rõ một điểm."

"Ta không phải sợ hãi." Tịnh Lâm nói, "Ta là không muốn ngươi chết."

"Tai họa lưu ngàn năm." Giữa chân mày Thương Tễ kiệt ngạo, "Ta không chết được, ta còn có rất nhiều chuyện chưa từng dạy ngươi, cũng không nỡ để người khác đến dạy, cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý cẩn thận mà sống."

Hắn vừa nói vừa ôm lấy Tịnh Lâm, đem cả người ôm vào trong ngực, tay dắt tay trên không trung vẽ một con cá dưới trời mưa.

"Lòng ta yêu một người." Thương Tễ nắm lấy đầu ngón tay Tịnh Lâm, đè lên vai Tịnh Lâm, cùng y vành tai và tóc mai chạm vào nhau, " Ta tính được y là kiếp nạn của ta, lại trúng phải cổ độc của y. Ta ban ngày muốn gặp y, ban đêm cũng muốn nhìn thấy y. Ta muốn nghiêm túc đứng đắn mà đối tốt với y, lại cũng muốn hư hỏng xấu xa mà dạy hư y. Ta không giải thích rõ được, chỉ là muốn làm như vậy. Ta cứ gặp y lại như biến thành kẻ ngốc vậy, bởi vì ta cũng không có cách nào."

Nước mưa lạnh thấm ướt đầu ngón tay, Tịnh Lâm khẽ nhìn nghiêng.

Thương Tễ ngây người chốc lát, nói: "Ta lúc thì muốn ôm y vào lòng dỗ dành y, lúc lại muốn ôm chặt lấy y trong vòng tay mình. Tình yêu tạo ra dục vọng, mà không phải là dục vọng tạo ra tình yêu. Ta thấp hèn mà chiệm tiện nghi của y, vừa hung lại vừa ác." Hắn cọ vào bên má Tịnh Lâm, "Sau này ta càng ngày càng hung ác hơn, muốn vò nát tan y, muốn nuốt lấy y, muốn ngậm y cùng y chơi đùa. Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?"

Tịnh Lâm bị hắn cọ đến hai má ửng đỏ, chỉ có thể khàn giọng ừ một tiếng đáp lại.

"Tại sao y lại không trả lời ta." Thương Tễ ôm người, "Không muốn ta? Không thích ta? Tốt nhất là không thích, vì ta muốn y yêu ta."

Tay chân Tịnh Lâm đã tê dại, bị Thương Tễ nói tới lục phủ ngũ tạng đều tồn dư vị. Y nhìn con cá sống động nhảy nhót trước mặt, nó nhảy ra giữa không trung trườn quẫy đuôi, muốn nhắm mắt, lại cảm thấy nhắm mắt lại thì sự tồn tại của người sau lưng càng trở nên rõ ràng, vì vậy y hé miệng, nhìn Thương Tễ.

"Ta..."

Tịnh Lâm thừa thế xông lên, đập vào giữa môi Thương Tễ. Y chỉ như một con thú nhỏ mới sinh, ngốc nghếch vụng về mà liếm cắn, lại mang theo dũng khí đập nồi dìm thuyền liều chết. Thương Tễ tùy ý y, bàn tay hắn vòng qua hông y, kề sát vào bụng y nhào nặn đi lên. Tịnh Lâm như một chú hổ con mà hôn người, không biết rằng trong linh hải của mình cùng với long khí đang tụ tập lại, lại bị Thương Tễ vò nặn liền tản ra vô ảnh, chỉ là càng hôn càng thấy nóng, cuối cùng nóng đến mức cổ áo mở banh ra, y ngửa cổ lộ ra xương quai xanh.

Thương Tễ vò xong, đột nhiên ôm lấy Tịnh Lâm, kéo chân y vòng ôm lấy hông của mình, đem người đặt dưới thân mình. Khí tức lộn xộn hòa thành một thể. Môi Thương Tễ nhẹ trượt, dọc theo cổ Tịnh Lâm đi xuống.

Trên lưng Tịnh Lâm bị ép tới đau, cảm giác được thứ gì đó của hắn trên bụng mình, nhiệt độ kinh người, xúc cảm dữ tợn. Trên mặt y bị nước mưa bắn vào, thở dốc bất định.

Thương Tễ cũng ngẩng đầu lên, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung ác ép thẳng tới, vai cánh tay rắn chắc cũng căng chặt. Mà trước mắt thời điểm không đúng lúc, cũng không đúng chỗ, không thể ngoan cố mà làm, hắn cũng không muốn để cho Tịnh Lâm bị nhiễm lạnh, liền nói: "Để cho ta ngậm một cái, tối nay chỉ làm vậy là đủ rồi."

Tịnh Lâm cảm thụ được cứng rắn, thoáng mở miệng, đầu lưỡi hồng nhạt hiện ra, liền bị mút lấy.

Mưa rào xối xả, trong bóng tối vang lên tiếng thở dốc khó nhịn. Một thân Thương Tễ ướt đẫm mồ hôi.

Hắn điên rồi.

Điên đến mức muốn giam cầm người vào trong lồng ngực, một chút mùi, một chút thanh âm, cả một chút bóng dáng cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy được.