Nam Thiền

Chương 85: Xấu xa




Tịnh Lâm không biết 'chuyện xấu' này là chỉ cái gì, y cũng không qua loa đáp lại, mà lại trịnh trọng nói: "Người trong nhà, ca ca không cần chú ý."

Thương Tễ tựa như không chống đỡ được liền dời ánh mắt đi chỗ khác, nói: "Người ta nói muốn bắt nạt là đệ, đệ làm sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy chứ."

"Huynh đệ đồng lòng mới có thể giải quyết tốt mọi chuyện." Tịnh Lâm vừa nói vừa nhìn về phía bụng Thương Tễ, "Đỡ hơn chút nào chưa?"

"Đã không còn gì đáng ngại." Thương Tễ nói, "Bị biển máu dọa ra tâm bệnh, thấy đệ rồi, bệnh liền tự khỏi."

"Đáng tiếc là ta cũng không có cách nào mang huynh ra ngoài." Tịnh Lâm nhét bình sứ vào trong tay áo, nói: "Nơi đây nếu là trong bụng của 'Hắn', vậy chúng ta phải làm sao mới ra ngoài được?"

"Tà ma dễ dàng sinh tâm trướng, nếu nán lại đây quá lâu, có thể những điều mắt thấy đều là hư huyễn, tự nhiên không phân rõ được phương hướng." Thương Tễ che che bụng, cảm nhận được rất nhiều, nói tiếp, "Nếu sau này ta nói bậy bạ cái gì, nhất định là do bị tà ma mê hoặc, đệ cứ đâm ta một nhát là được."

Tịnh Lâm nói: "Ta biết rồi, nhưng nếu như ta cũng rơi vào trong đó thì làm sao bây giờ?"

"Đệ không biết." Thương Tễ đứng dậy, "Trừ ma kiếm đạo đã phá Trăn Cảnh, đừng nói tà ma, có là Huyết Hải cũng phải nhường đệ ba phần. Còn nữa, đệ tâm thần kiên định, vốn cũng không dễ bị chướng tâm quấy nhiễu. Ngày ấy chúng ta đến Bôn thành, thấy rõ trong thành thi thể quái lạ, trước mắt thừa dịp ở đây, không bằng cũng điều tra Thất Tinh trấn một phen, có thể dò ra chút manh mối."

Hai người liền cùng nhau đi vòng quanh trong trấn, Tịnh Lâm lưng đeo Yết Tuyền, huyết vụ cũng phải tránh lui ba thước. Thương Tễ chiếm tiện nghi, đau nhức trong bụng cũng từ từ tản đi, hắn trong lòng biết đó là bởi vì ở bên cạnh linh khí thuần khiết của Tịnh Lâm, không khỏi thầm nghĩ Tịnh Lâm thực sự là bảo bối.

Thất Tinh trấn vốn là một vùng ven sông, bến cảng mặc dù không bằng Huyền Dương thành rộng rãi, nhưng cũng là quy mô tiểu thành. Hiện nay đã bị cát vàng vùi lấp, trên sông chỉ còn những chiếc cọc và ván bị cát vùi lấp. Nước sông ở phía tây bốc mùi hôi thối, thi thể bị xé nát giống như cục bông, nổi lềnh bềnh trên mặt sông. Tịnh Lâm đẩy một gian nhà đã bị sụp xuống, nhìn thấy thi thể bên trong, tất cả đều là tầng tầng lớp lớp chen chúc ở sau cửa, hẳn là thời điểm biển máu xuất hiện do quá hoảng loạn không tìm được đường trốn, bị sống sờ sờ mà giẫm chết, đè lên nhau mà chết.

"Lúc ta còn ở phương bắc, cũng đã gặp biển máu tập kích thành." Thương Tễ ngồi xổm xuống đẩy thi thể đã mục nát sang một bên, nói, "Tham Tương vừa ra, ngay cả súc vật cũng không bỏ qua. Mà ở phía nam, lại nhiều lần nhìn thấy tà ma vứt bỏ thi thể không ăn, so với trước đây đúng là rất bất đồng."

"Không chỉ ở phương bắc." Tịnh Lâm đánh giá thi thể, nói, "Phía đông thời điểm ban đầu luân hãm, ta từng đi tuyến đầu, thấy Huyết Hải triều phiên, tà ma cái gì cũng ăn."

"Hài đồng ở Bôn thành không ăn, hiện nay Thất Tinh trấn người bị đè chết cũng không ăn." Thương Tễ trầm ngâm, "Chẳng lẽ chúng nó chỉ đến đây để làm loạn, mà không phải muốn ăn người?"

"Nếu là như vậy." Tịnh Lâm nhìn thẳng hắn, "Tính toán của tà ma đã không còn là dục vọng muốn ăn uống, mà là công hãm vây quét. Chúng nó không chỉ có kết bè kết lũ, mà còn ngộ ra được binh pháp?"

"Nếu như nó là một người, vậy thì có rất nhiều vấn đề liền có thể giải quyết dễ dàng." Thương Tễ nói, "Không thể vơ đũa cả nắm được, chúng ta vẫn phải xem xét những nơi khác nữa."

Hai người liền dời bước hướng vào trong trấn, trong con phố đổ nát tùy ý quan sát các loại thi thể. Rất nhiều thi thể đã sớm bị tách rời, có thể từ chỗ bị xé rách mà nhìn ra vết cắn của tà ma, mà kỳ quái chính là, thi thể bị ăn thịt rất ít. Thi thể không thể để lâu trong biển máu, rất nhiều thi thể đã hóa thành một bãi máu thịt, đến cả xương cốt cũng hiện ra vết tích bị ăn mòn loang lổ.

"Ta hiểu rồi." Thương Tễ đứng bên cạnh thi thể, bỗng nhiên nói với Tịnh Lâm, "Tà ma tập kích thành ngoại trừ tác dụng bố trí, có thể còn là vì muốn nuôi dưỡng biển máu. Đệ xem ở đây, đa số người sau khi chết liền bị ném trên đất, tà ma không ăn, cũng không cần, mà để mặc cho cốt nhục hòa tan vào bên trong Huyết Hải. 'Hắn' nếu là người, tất sẽ không vô duyên vô cớ mà làm như vậy."

"Nhưng nếu là người thường đi vào biển máu, khó mà có thể sống sót được." Tịnh Lâm nhìn xung quanh một vòng, nói, "Huyết vụ chướng khí, người bình thường chạm vào là chết."

"Lời ấy là ai nói?"

"Tịnh Lâm nói: "Tận mắt nhìn thấy."

"Như vậy người có chút tu vi tiến vào thì sao?"

Thương Tễ nói rồi nhường ra nửa người, đến giờ Tịnh Lâm mới nhìn thấy phía sau hắn là một đoàn áo bào trắng. Đệ tử Cửu Thiên môn chôn thân nơi đây không ít, đến cả hài cốt cũng không còn, áo choàng cũng bị ăn mòn một nửa, chỉ còn lại một đoạn kiếm cắm chếch phía sau. Tuệ kiếm cùng thẻ bài tung bay trong gió, thân kiếm lại sừng sững không đổ.



Tịnh Lâm đến gần, cúi người nhặt thẻ bài lên, thẻ bài này rỗng ruột, rất nhẹ, bên trên có khắc Cửu Thiên môn đệ tử tên họ cùng tu vi. Y lau đi tro bụi trên mặt bài, từ từ hiện lên hàng chữ dưới ngón tay.

"Tụ linh." Thương Tễ đọc ra tu vi, nói, "Hắn đã tu thành linh hải, nhìn lại đoạn kiếm của hắn sáng như tuyết, chết lâu như vậy rồi mà vẫn sừng sững như cũ, bổn tướng chắc chắn không thể khinh thường. người như vậy, nếu như tiến vào chướng khí Huyết Hải, cũng có khả năng tự vệ. Cửu Thiên môn vì sao vẫn luôn không chịu tiến vào Huyết Hải?"

"Thời điểm biển máu xuất hiện lần đầu tiên, trong môn từng phái đệ tử đi thâm nhập, mà toàn bộ đều không rõ tung tích." Tịnh Lâm nói, "Sau đó biển máu tập kích thành trấn, mới biết trong đó có vô số tà ma đếm không hết. Đệ tử bình thường mặc dù có thể chống đỡ được chướng khí huyết vụ, nhưng cũng không cách nào chống đỡ được tà ma giáp công quá lâu. Lâu dần, liền có lệnh cấm không cho phép đi vào. Tuy rằng mệnh lệnh nói như vậy, mà ở biên giới phía đông thành thường gặp phải tập kích, đệ tử canh giữ không thể bỏ thành, vứt bỏ dân chúng mà tháo chạy, dùng thân để ngăn trở biển máu đã trở thành luật bất thành văn. Phàm là chỗ bị Huyết Hải nhấn chìm, không một ai sống sót."

"So với người bình thường, biển máu tựa hồ càng yêu thích người tu đạo." Thương Tễ rút đoạn kiếm ra, thấy trên thân kiếm có khắc hai chữ 'Can đảm', liền phủi tro bụi, đặt nó cùng áo bào trắng một chỗ, đặt một tảng đá lên trên.

Tịnh Lâm cất thẻ bài đi, nói: "Ta từng cùng Đông Quân thương nghị vào biển máu một chuyến, hắn nói nơi đó nguy hiểm vạn phần, người khó có thể tồn tại."

"Đông Quân." Thương Tễ chậm rãi lặp lại cái tên này, "Ta thấy những năm này hắn làm việc, thường du đãng bên trong đất liền, không chịu đi đến ranh giới với Huyết Hải. Hắn là người hiểu rõ biển máu nhất trên thế gian này, mà lại không khiến người khác sinh nghi sao?"

"Ngược lại, hắn vẫn luôn phải chịu hoài nghi." Tịnh Lâm nói, "Hắn ở trong môn phái...Đúng là cùng ta có chút tương tự. Người này nói chuyện thường xuyên "nhất châm kiến huyết", phàm là huynh đệ, không có người nào không bị hắn trào phúng qua. Hắn biết rõ thân phận mình bất tiện, vì vậy cực kỳ ít khi đến biên giới. Phụ thân rất ngưỡng mộ hắn."

"Chuyện này cũng thật kỳ lạ." Thương Tễ nói, "Hắn từ ao sen ở Nam Thiền mà ngộ từ tâm, không làm hòa thượng, sao lại cố tình chạy vào Cửu Thiên môn?"

"Nghe nói phụ thân từng ba lần thỉnh hắn nhập môn, hắn vốn không đáp ứng, chỉ là một lần lúc lên núi, thấy Thanh Dao đang chơi đùa cùng hồ điệp, liền cùng Thanh Dao vui đùa ở bụi hoa, lúc đó Thanh Dao thiên chân vô tà, từng hỏi hắn hai câu."

"Hỏi cái gì?"

"Thanh Dao hỏi hắn 'Nhà ở nơi nào, ở lại làm ca ca ta có được không?" Tịnh Lâm nói, "Đông Quân thân là tà ma, ở trong thiên địa không có cha mẹ, càng không huynh đệ, lại bởi vì một câu nói của trẻ con mà bận tâm suy nghĩ, đến cùng là cảm thấy thực cô quạnh. Sau khi hắn nhập môn, đối với ai cũng thân thiết, ngôn từ khó phân biệt thật giả, lại thực lòng đối tốt với Thanh Dao. Điểm này cho dù là phụ thân, sợ là cũng không so được."

"Huynh đệ các đệ mỗi người đều có ý tứ." Thương Tễ cười cười, "Đệ nói đệ cùng với hắn tương tự, là chỗ nào tương tự."

Tịnh Lâm trầm mặc nói, "Không được người ta yêu thích."

Trong trấn chợt nổi cơn gió thổi tung áo bào, thổi đến khuôn mặt nghiêng trầm tĩnh của Tịnh Lâm, vài sợi tóc nhẹ nhàng tung bay. Thời điểm y giận dỗi trên mặt sẽ không nhìn ra được, ngón tay cũng không vùng vẫy, ánh mắt sẽ không thay đổi, nhưng lại khiến Thương Tễ có thể cảm nhận được rõ ràng.

Thương Tễ đột nhiên áp sát Tịnh Lâm, khiến Tịnh Lâm vội vàng lùi lại phía sau, suýt nữa bị vấp ngã.

"Để cho ta xem nơi nào không được người ta yêu thích." Thương Tễ nắm lấy cằm Tịnh Lâm, nâng lên nhìn, miệng nói, "Đôi mắt rất sáng, khi gặp hơi nước lại như một mảnh nước trời bị sương mù bao phủ, thời điểm khóc lên...từng khóc chưa?"

Tịnh Lâm vẫn nghi ngờ không thôi, nói: "Không có."

"Vậy liền để cho ta chiếm tiện nghi rồi." Thương Tễ vén môi nở nụ cười, đầu ngón tay xoa nhẹ nơi khóe mắt y, "Thời điểm khóc lên chính là thiên thủy doanh trì, như từng viên châu rơi xuống, dọc theo miếng đậu hũ này tựa..." ánh mắt Thương Tễ hơi trầm xuống, đầu ngón tay ngừng lại bên má y, "...Đi xuống, sạch sẽ mà nện vào đầu quả tim của ca ca đệ, tựa như ngậm dấm chua, vừa chua xót vừa đau."

"Đau?" đầu lưỡi Tịnh Lâm ngừng lại, có cảm giác ánh mắt hắn tựa như ưng săn mồi, như sói rình mồi, có chút hung ác.

Thương Tễ không nói lời nào, giờ phút này hắn đang đắm chìm trong làn nước xuân kia, cảm thấy bản thân càng ngày càng chìm xuống, cũng liền mặc kệ nó mà cúi đầu xuống, rút ngắn dần khoảng cách với Tịnh Lâm.

Tại sao vật nhỏ này lại có thể xinh đẹp như vậy? Bất quá là to bằng bàn tay hắn mà thôi, chỉ cần hắn hiện ra nguyên thân, đối với Tịnh Lâm hừ một tiếng, liền có thể thổi ngã người này. Nhưng là Tịnh Lâm xinh đẹp như vậy, thứ áp lên giữa hàng lông mày y không phải là sự lạnh lùng, mà là tâm của y, linh hồn của y. Mà trong đôi mắt y lúc này cũng không phải là một kẻ tên 'Tào Thương', mà là trần trụi một con yêu vật.

Một con yêu vật bụng dạ khó lường, khắp nơi tham dục.

Thương Tễ thả nhẹ hô hấp, đầu ngón tay hắn lại tăng thêm lực đạo. Trong đầu hắn có trăm nghìn loại phương thức quấn lấy Tịnh Lâm, nhưng trăm nghìn loại phương thức này dưới ánh mắt của Tịnh Lâm đều sụp đổ tan tành, biến thành một kẻ run rẩy trước tình thế bắt buộc.



"Không đau." Thương Tễ nhẹ giọng rõ ràng từng chữ, "Ta cảm thấy rất sung sướng."

Môi đã gần sát, hơi thở cũng có thể cảm nhận được.

Tịnh Lâm là nước, Tịnh Lâm mềm mại như nào hắn đều biết, thậm chí hai mắt có nhắm lại hắn cũng có thể bóp lấy cái eo này, dùng chút sức lực là có thể khiến thân thể này một trận run rẩy. Sự giảo hoạt của hắn đã không còn đủ dùng, hắn làm sao dám giảo hoạt đối với người này? Hắn rõ ràng đã hãm sâu trong sự vô tình giảo hoạt của Tịnh Lâm!

Thương Tễ mê muội mà thân cận, đã muốn hôn lên môi Tịnh Lâm, bên hông đột nhiên bị trúng một chưởng, tiếp theo một một ngón tay đâm vào bên eo hắn.

Mặt Tịnh Lâm nóng bừng, đột nhiên lùi một bước, chặn hắn lại, nói: "Tà ma sinh tâm trướng, huynh nói mê sảng rồi!"

Thương Tễ bị ngón tay này đâm cho phải hút không khí, hắn che eo kêu lên một tiếng, cắn răng nói: "...Đúng đấy!"

Con mẹ nó chứ!

Thương Tễ biết vậy đã chẳng làm, hắn đúng là bị lừa đá vào đầu rồi, mới có thể căn dặn Tịnh Lâm đâm hắn!

Tịnh Lâm vừa mới xuống tay không biết nặng nhẹ, thấy hắn lộ vẻ mặt nhẫn nhịn, liền lập tức nói: "Còn nhận ra ta là ai không?"

Thương Tễ bị một cái đâm này đến gần như muốn lòi đuôi ra, lập tức chống đỡ cười lạnh nói: "Tịnh Lâm!"

Tịnh Lâm đột nhiên bị điểm danh, eo lưng thẳng tắp.

Thương Tễ ngồi xổm xuống, khàn giọng nói: "Ta muốn chết."

Tịnh Lâm lấy lại bình tĩnh, nói: "Không, sẽ không."

Giọng nói Thương Tễ run rẩy: "Máu đã chảy đầy cả tay, eo sắp đứt mất rồi!"

"Chảy máu?" Tịnh Lâm cả kinh, cũng lập tức ngồi xổm xuống xem, "Ta xem..."

Thương Tễ đột nhiên nhấc tay đè lấy gáy Tịnh Lâm, đem nửa người mà ép lên Tịnh Lâm, ép ở trên môi y, đầu lưỡi hung hăng xông tới không chừa đường lui mạnh mẽ mà mút lấy. Tịnh Lâm sợ run, lập tức đẩy Thương Tễ ra, ngồi bệt trên mặt đất ngơ ngác.

Hai mắt Tịnh Lâm tràn đầy kinh sợ, muốn giơ tay lau cũng không phải, mà không lau cũng không phải, trong miệng vẫn còn một ít nước, khóe mắt cũng lập tức đỏ cả lên. Tim y loạn nhịp mà chớp chớp mắt, dường như không hiểu, muốn mở miệng, nhưng mà đầu lưỡi tê dại đã chặn lại ngôn ngữ, trong lúc nhất thời chỉ còn dư lại tiếng hơi thở.

"Đây là chướng tâm quấy nhiễu."

Thương Tễ dùng ngón tay cái lau qua phiến môi, tàn bạo mà nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, lại nở một nụ cười ngắn ngủi.

"Đệ muốn ta nói như vậy, nhưng sao có khả năng như đệ mong muốn chứ? Tịnh Lâm ngốc, ta chính là như thế đấy, đệ cho rằng hai chữ 'phóng đãng' chỉ là nói đùa với đệ sao?"

Tịnh Lâm giờ mới hiểu được hắn nói 'xấu xa' là cái gì xấu xa, lúc này liền nhấc tay lên che mặt, muốn dùng sức chà sát môi. Thương Tễ lại kéo lấy tay của y, áp ở trong lòng bàn tay.

"Không cho lau." Thương Tễ thâm trầm nói, "Bằng không hôm nay ta nhất định sẽ hôn đệ đến mức không còn phân biệt được phương hướng!"