Nam Thiền

Chương 83: Huyết vụ




Thương Tễ vén áo bào bước đi, vài bước sau liền nhìn thấy thứ 'quái lạ' trong miệng Thù Nhiễm. ở phương bắc hắn đã giao chiến cùng với Huyết Hải không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy thứ như vậy.

Con sóng màu đỏ kia cuộn trào bắn tung tóe, thời điểm bao phủ thành liền hóa thành sương mù, lớn đến mức che cả thiên địa, đem thành Huyền Dương nhỏ bé vây lại trong bóng tối. Lỗ hổng trên tường cao đổ nát trở thành thông đạo cho nó chui qua, cự thân ép lấy ba mặt vách tường còn lại, nó cựa quậy liền đập nát nhà cửa trong thành. Nó di chuyển tới đâu, người người liền kinh sợ chạy trốn, nó liền hóa ra hai bàn tay, thu hết người vào trong tay nó, đập mạnh xuống rồi ăn như hùm như sói.

Dưới chân Thương Tễ nhẹ bẫng, hắn đã vọt người lên. Thứ dưới chân hắn giẫm lên trông như là cái gáy, nhưng lúc định thần nhìn lại, dưới chân là vô số con mắt đỏ rực, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Thương Tễ cước bộ nhàn nhã, chắp tay quan sát. Bất cứ chỗ nào hắn bước chân qua, đều để lại vết bỏng đen kịt, đau đớn khiến cho thứ kia phải ngừng lại việc nhai nuốt, nó không cần quay đầu lại, nhưng con mắt kia đã nhìn chòng chọc vào hướng di chuyển của Thương Tễ. Thương Tễ đá đá chân, phát hiện hình dáng nó như sóng nước, lại cứng rắn dị thường.

Thương Tễ dựng thẳng ngón tay, hỏi nó: "Đây là mấy?"

Nó như một khúc cây đang suy nghĩ, đem huyết nhục trong miệng nhai thạt kỹ, dường như rất kiêng kỵ Thương Tễ, không muốn chơi đùa cùng hắn, đột ngột bò đi, vươn thân ra cuốn lấy người ăn.

Không trung đột nhiên dấy lên gió lớn, đột nhiên xuất hiện một chiếc đuôi vô hình đánh mạnh xuống dải sóng đang vươn ra của nó, giống như chảy máu mà chảy ra vài con Tham Tương. Nó hét lên rồi lui về phía sau, cánh tay tan vào trong dải sóng, đôi mắt hằn học nhìn vào Thương Tễ, phẫn nộ rít gào, huyết vụ cũng theo đó trào dâng.

Thương Tễ lại nói: "Đây là mấy?"

Hàng vạn cái miệng của nó cùng mở lớn, hướng về phía Thương Tễ gào thét, cuộn người thành đợt sóng, đánh về phía vách tường, ý muốn hạ ngục Thương Tễ. Ai ngờ đầu sóng của nó còn chưa ngóc lên, lại bị cái đuôi vô hình khổng lồ kia lôi đầu kéo xuống, lần này tấn công vào điểm ở giữa của nó, xé toạc thành hai phần, ngay lập tức kéo theo tiếng kêu gào thảm thiết.

Thương Tễ rất yêu quý đuôi của mình, lúc đánh nhau cũng phải để thuận chiều vảy, tránh khỏi bị tróc hỏng, sau mà mà đi cầu thân trông sẽ khó coi. Hắn cúi người nhặt lên một cái tay bị cụt, khẽ nghiêng người dưới ánh sáng mơ hồ nhận biết vết thương.

"Ta dùng tiếng người để hỏi là muốn nghe ngươi trả lời." Thương Tễ nói, "Nếu thân ngươi ngậm Tham Tương, chắc chắn nghe hiểu được. Còn nhận ra ta là ai không? Ở phương bắc các ngươi gọi gia gia đến là thân thiết, làm sao mà chỉ đổi hướng một cái, đã trở thành đám con cháu chẳng ra thể thống gì thế này."

Thân nó tập hợp thành một toàn, là nhóm Tham Tương cắn nuốt lẫn nhau, kết thành hình trạng quái dị, dựng thẳng một con sóng thần vòng quanh Thương Tễ.

Thương Tễ nói: "Này không giống như việc Tham Tương sẽ làm."

Hắn vừa dứt lời, con sóng lớn kia đã điên cuồng tập kích xuống dưới, trong khoảnh khắc đem thân thể của hắn nhấn chìm. Vô số mồm miệng cắn xé, chỉ trong chốc lát, đã nuốt sạch từng người đến mẩu vụn cũng không thừa lại. Huyết vụ bao trùm, chớp mắt sau liền thấy bọt nước bắn tung tóe, chỉ thấy một cái vuốt rồng vượt sóng mà ra, Thương Long quẫy mạnh đuôi, kéo xuống nửa người tà ma, ném ra xa mấy dặm.

Huyết Hải nhất thời sôi trào, Thương Long nhào người vào trong sương mù, như con sói bị nhốt trong bầy dê. Không ai thấy rõ chuyện gì đang diễn ra, chỉ nghe thấy nhóm tà ma gào thét cầu xin, huyết vụ cấp tốc lùi về hướng nam. Nhưng mà hung tính của Thương Long đã thức tỉnh, làm sao có thể buông tha?

Vách tường lần thứ hai bị va chạm cực mạnh, đầu rồng cắn chặt lấy con quái vật, quẫy đạp mạnh mẽ, cả hai bên cùng đam sầm vào bức tường. Linh phù không chịu nổi, 'ầm' một tiếng bị phá tan. Nó cùng Thương Long dây dưa đánh về vùng hoang vu phía nam, bị Thương Long cắn nuốt đến quá nửa, nó giống như bị hòa tan thành huyết vụ, mấy vạn tà ma Tham Tương gào rống rồi rút đi. Thương Long đuổi đến tận cùng không tha, hai bên bị cuốn vào trong Huyết Hải, phút chốc liền kéo tới sương mù mờ mịt.

Thương Long bị vây trong biển máu, thấy ma liền cắn, so với tà ma càng thêm hung tàn. Hắn vẫn luôn áp sát đến tận Thất Tinh trấn, khiến cho gió tanh tụ lại, quái vật kia hóa thành hình dáng con ngựa, đạp sương mù muốn bỏ trốn. Thương Long lập tức ngậm lấy sau gáy nó, đột nhiên dấy lên sóng lớn, tiếp đó cái đuôi quẫy mạnh, tạo thành gió to xông thẳng lên trời.

Quái vật không thể thoát thân, liền duỗi cổ nhìn lại, chớp mắt lại biến thành dáng vẻ tương tự Thương Long, cắn chặt Thương Long quấn lại một chỗ. Nhưng vảy kia cứ như làm bằng sắt, khiến cho toàn bộ răng trong miệng rơi vỡ. Móng vuốt như sắt thép của Thương Long móc vào trong người nó đào ra, lập tức vỡ thành vô số tà ma, bị tách ra triệt để.

Thương Long há miệng nuốt sạch, ăn đến không dư thừa chút nào. Thân rồng lượn quanh, đối với tàn dư biển máu thở ra long khí. Thấy Huyết Hải dưới uy thế không ngừng rút đi như thủy triều lui, nhưng vẫn có cảm giác không thích hợp, quay lại nhìn, lại thấy trong huyết vụ bỗng nhiên bò lên mấy đạo cự ảnh, chúng nó nhô lên, cùng nhau tiến đến.

Lúc này đường lui mênh mông, Thương Tễ lại nhất thời không phân rõ được phương hướng!



Tịnh Lâm đang ngồi ngay ngắn trầm tư, y nhìn thấy trước mắt là ao sen trải dài vô tận. nước sương ngưng đọng trên cánh sen, nhưng không có vẻ là sẽ rớt xuống. Tịnh Lâm ngồi bất động hồi lâu, thời gian ở trong linh hải giống như đã ngừng trôi, chỉ còn lại một mình y giữa thiên địa tĩnh mịch rộng lớn này. Tịnh Lâm nhắm mắt, trong không gian tĩnh lặng lại rơi vào suy nghĩ.

Đạo ở nơi nào?

Đạo ở trời đất, cuồn cuộn như biển, khỏa khỏa giai viên. Như ánh trăng soi bóng nước, khắp nơi đều thấy. Tiếng nước suối chảy qua thềm đá, tiếng ve kêu lúc hoàng hôn, mặt trời mọc trên khoảng trời xanh biếc, phàm là nơi mắt có thể nhìn đến, phàm là chỗ tai có thể nghe thấy được, đạo có thể gửi gắm ở trong đó, cũng có thể là ở nơi xa vời vợi. Đạo của bản thân là kiếm, khi hóa thành đao sắc cũng không chứa sát tâm, giữ lại sự sắc bén tiêu tan tham dục, chuyên tâm, dung kiếm với thiên địa.

Thiên địa làm kiếm, kiếm tức thiên địa.

Tịnh Lâm thoáng chốc mở mắt, tâm trí như được gột rửa.

Lúc cúi đầu nhìn xuống nước sương đọng trên cánh sen cũng 'tích' một tiếng rơi xuống mặt nước gợn sóng, từ chỗ dưới chân Tịnh Lâm dần đẩy ra ngàn vạn gợn sóng. Linh hải đột nhiên phun trào, ở phía sau y như mây lại như gió, mấy vạn Phật sen cùng nhau tràn ra, chớp mắt hóa thành vô số ánh sáng màu xanh, nhanh chóng xoay chuyển ngưng tụ thành hình, thân kiếm Yết Tuyền từ trong ánh sáng xanh của linh hải đã được tái tạo lại hiện ra.

Huyết Hải đã tràn đến dưới chân giường, bao quanh thân y bắt đầu kêu ong ong. Thù Nhiễm phá cửa xông vào, trước mắt chợt thấy tuyết quang lóe len, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng 'keng' ra khỏi vỏ, gió lớn đột nhiên ập vào trong phòng, thổi mạnh đến mức khiến Thù Nhiễm nhấc tay áo che mắt lại. Bốn phía đột nhiên lại yên tĩnh, đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy biển máu dưới chân đã hóa thành nước trong.

Trời đã tảng sáng, sương mù trong thành Huyền Dương đang dần tan đi.

Nếu trên lưng không bỏng rát đau đớn, Thù Nhiễm cơ hồ muốn nghi ngờ những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng mà thôi. Áo bào trắng loáng một cái qua bên người hắn, nghe được một câu 'Đa tạ". Lúc Thù Nhiễm quay đầu lại, chỉ thấy một bóng trắng mờ mịt, một bước đã cách xa mấy dặm, cưỡi mây đạp gió mà đi.

Tay áo Tịnh Lâm bị gió thổi tung, lúc y bước ra khỏi Huyền Dương thành liền ném ra vài đạo linh phù trấn thành, sau đó lập tức nhảy vào tầng tầng huyết vụ, đuổi theo phương hướng Thương Tễ biến mất. Linh khí y lưu lại trên người Thương Tễ chỉ hướng phía nam, thân người Tịnh Lâm nhoáng lên một cái, biến mất vào trong biển máu.

Trong biển sương mù mênh mông mờ mịt, Tịnh Lâm nhanh chóng đã đuổi được trăm dặm, thấy những nơi đi qua điều bị nghiền nát thành bình địa, không khỏi tăng nhanh tốc độ, sợ rằng đến muộn một chút thôi Thương Tễ sẽ chỉ còn là nắm đất vàng.

Thất Tinh trấn đã hoang phế từ lâu, bây giờ đến cả tà ma cũng không thấy bóng dáng, ngói vỡ tường đổ trầm miên trong sương mù, cát vàng bị gió thổi đến mức không mở nổi mắt, làm cho trước mắt Tịnh Lâm càng thêm mờ mịt. Y vừa mới phá Trăn Cảnh, tiến vào Huyết Hải vẫn có cảm giác không khỏe, cái mùi sền sệt tanh hôi gần như muốn tắc nghẽn miệng mũi.

Tịnh Lâm đi vòng quanh thành trấn không một bóng người, một đường truy đến bên ngoài rìa trấn, thấy mấy dặm bên ngoài một khoảng rộng rãi, không biết là do cái gì san phẳng nơi đây. Linh khí của y dư tán trong không trung, đoán được Thương Tễ đang ở chỗ này.

Cuối cùng Tịnh Lâm đứng trên lớp đất vàng, dùng tay gạt ra chỗ đất xốp, từ từ lộ ra khuôn mặt của Thương Tễ. Tịnh Lâm không cần thăm dò cũng biết hắn vẫn còn sống, nhưng vẫn bị sắc mặt của hắn dọa sợ, không khỏi thử kiểm tra hơi thở của hắn.

Thương Tễ kêu rên thành tiếng, ho khan mấy lần. Tịnh Lâm đào nửa người của hắn ra, Thương Tễ hấp hối mà nắm lấy cánh tay Tịnh Lâm, khó khăn mà nói: "...Tịnh Lâm ...Ta...Khụ khụ!"

Tịnh Lâm xoa lưng cho hắn, độ cho hắn một luồng linh khí tinh khiết, lại thấy sắc mặt hắn vẫn cứ trắng bệch, đoán rằng đêm qua hắn đã nhiều lần gặp phải nguy hiểm, còn chưa thể lấy lại sức lực được. Lại sờ soạng trên người Thương Tễ một vòng, không tìm được vết thương mới coi như thôi.

"Trước tiên đừng nói gì cả." Tịnh Lâm vừa nói vừa kéo ra, "Ta mang huynh ra ngoài trước đã."

Thương Tễ ngoan ngoãn thuận theo, hết sức phối hợp. Hắn vừa mới ăn rất nhiều thứ, lúc này bụng có hơi trướng, cũng không tiện biểu lộ, chỉ có thể tùy theo Tịnh Lâm dẫn hắn đi ra ngoài. Ai ngờ hai người quanh quẩn một vòng, lại quay trở về chỗ cũ.

"Tà ma tác loạn, Huyết Hải sâu không lường được, sợ là sẽ không dễ gì mà ra được bên ngoài." Khí tức của Thương Tễ hỗn loạn, hơi dùng sức kéo lấy tay Tịnh Lâm, nói: "Đệ đệ, ca ca sợ là không thể...Không thể trụ được...Huyết hải rộng mênh mông...Liên lụy đến cả đệ cũng hãm sâu vào tuyệt cảnh..."

Tịnh Lâm nói: "Những câu nói diệt tâm như vậy sau này không cần phải nói nữa, là do ta tu vi nông cạn, tự ý lên mặt, mới khiến cho cả Huyền Dương thành và huynh rơi vào hiểm cảnh."



Thương Tễ thở dài: "Đáng tiếc ta tuổi còn trẻ, đến cả tức phụ cũng còn chưa rước về được, đã phải chôn thây ở chốn này rồi."

Tịnh Lâm ngừng một chốc, nói: "Ca...Ca ca huynh thân thể mạnh khỏe, chỉ là bị Huyết Hải ăn mòn một chút thôi, đợi ta loại bỏ giúp huynh rồi sẽ không sao nữa."

Thương Tễ nắm chặt tay y, nói: "Đã đến nước này rồi đệ lại còn an ủi ta."

Tịnh Lâm nói: "Ta không..."

"Kỳ thực gần đây ta đã có người trong lòng rồi." Mặt mày Thương Tễ lộ vẻ tiếc nuối, "...Mà ta đã phạm phải chuyện sai lầm, chỉ sợ là hắn sẽ không tha thứ cho ta."

Tịnh Lâm thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, câu nói "Huynh sẽ không chết" nghẹn lại trong cổ họng, mãi vẫn không thể nói ra, đành phải nuốt xuống nói: "Nếu đã làm sai thì phải thành khẩn với người ta."

Thương Tễ nói: "Nếu như hắn nghe xong liền một kiếm đâm chết ta thì phải làm sao bây giờ?"

Tịnh Lâm không chút nghĩ ngợi: "Vậy là đã phạm phải sai lầm lớn. Thiên đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, ca ca rốt cuộc người đã làm chuyện gì đối với người đó vậy."

Thương Tễ ngay lập tức im bặt, lại cầm tay Tịnh Lâm nói: "... giờ khắc này tim ta như bị đao cắt, đợi ngày khác sẽ nói cho đệ biết."

Tịnh Lâm phủi tay áo, khiến cho một vùng xung quanh hai người thoáng chốc sạch sẽ, mũi Thương Tễ lúc này mới thoải mái hơn chút, trong bụng hắn mơ hồ đau nhức, ngồi trên mặt đất xếp bằng định thần, nếu không phải đang có Tịnh Lâm ở một bên, nhất định phải làm ầm ĩ bên trong linh hải một phen.

Tịnh Lâm nói: "Nơi này đã bị biển máu bao vây, ta một đường lo lắng. Đêm qua ca ca đã gặp phải chuyện gì vậy?"

Thương Tễ liền biết đây là y đang muốn hỏi mình vì sao lông tóc không bị tổn hại, chỉ dựa vào tu vi của 'Tào Thương' bây giờ, một khi đã nhảy vào biển máu thì đến cả xương cốt cũng không còn. Việc này không dễ lừa dối qua ải, mà Thương Tễ cũng đã sớm có chuẩn bị.

"Là đệ đã cứu ta một mạng." Thương Tễ lấy từ trong ngực ra chiếc khăn tay của Tịnh Lâm, mở khăn lộ ra Phật châu ở bên trong, nói, "Đêm qua tà ma xâm lấn, lương tâm của Thù Nhiễm còn chưa mất sạch, liền anh dũng chống đỡ với tà ma, giúp cho hơn ngàn bách tính phía sau chưa gặp phải tai họa. Ta thấy đệ định thân bất động, liền đoán đệ đang tiến vào trong độ cảnh, vì vậy cố gắng chống chọi chốc lát, chỉ là Thù Nhiễm địch không lại, biển máu kia phá cửa mà vào, mắt thấy đệ cũng sắp gặp phải nguy cơ, Yết Tuyền tự mình ra khỏi vỏ, ta liền mang đệ đi giấu."

Vỏ kiếm của Tịnh Lâm yên tĩnh, y sờ sờ, trong lòng có chút ngờ vực, nhưng đến cùng cũng không lên tiếng dò hỏi.

Thương Tễ thấy thần sắc Tịnh Lâm, dù chưa biểu hiện ra, nhưng cũng có thể đoán được những lời bịa đặt này quá mức miễn cưỡng, khó mà khiến người tin phục. Nhưng mà hắn hiện tại thực sự rất không thoải mái, tà ma trong phạm vi một trăm dặm quanh đây đều bị ăn đến không một chút dư thừa, tất cả đều đang nằm trong bụng hắn, không thể nào nhập định, cũng chỉ có thể cứng rắn xoa bóp.

Vì thế hắn che bụng nói: "Sau đó biển máu lật đổ, tà ma ngăn cản ta, đúng lúc này Phật châu trong khăn tay hiển linh, cứu về một mạng cho ta. Chuyện đến nước này, ta cũng sẽ không lừa gạt đệ nữa, Tịnh Lâm ...." Hắn bỗng nhiên ho ra máu, trầm giọng nói với Tịnh Lâm, "Ta..."

Tịnh Lâm đột nhiên đưa tay kề sát bụng Thương Tễ, nói, "Ca ca huynh bị đầy bụng sao?"

Thương Tễ đối diện y gần trong gang tấc, nhất thời quên mất vừa rồi muốn nói gì, chỉ cảm thấy bàn tay kia ở trên bụng mình nhẹ nhàng xoa nắn, khiến hắn thần hồn điên đảo.

"Lê Vanh từng nói." Tịnh Lâm nói, "Nếu bị đầy bụng thì phải xoa bóp, bụng mới dễ tiêu được."