Năm Tháng Mất Phương Hướng

Chương 66 Thời Gian Thật Là Một Thứ Kỳ Diệu




CHƯƠNG 66: THỜI GIAN THẬT LÀ MỘT THỨ KỲ DIỆU

Vì là đồ ăn do mẹ nấu, bất kể thế nào tôi cũng phải ăn hai chén cháo bát bảo. Ngay cả Lưu Tê cũng thán phục với khẩu vị tốt của tôi hôm nay, nhưng bởi vậy mà tôi đã phải trả giá thật đắt, tôi sắp chết vì no rồi… Cho nên tôi dự định đi dạo vài vòng quanh thôn, hơn nữa mẹ cũng muốn tôi dẫn theo Lưu Tê làm quen với vùng quê này.

“Cảm ơn anh đã giúp em che giấu nghề nghiệp.” Tôi vừa đi vừa nói với anh ta.

“Không có gì phải cảm ơn với không cảm ơn, em chỉ cần nhớ kỹ, em chính là người phụ nữ của anh là được. Có khó khăn gì, người đầu tiên nghĩ tới nhất định phải là anh” Lưu Tê vẻ mặt không đổi, đáp lời.

“Vì sao lại tốt với em như vậy?”

Anh ta tựa như không nghe thấy lời tôi nói, vẫn tiếp tục kéo tay tôi đi lại trên đường. Dường như mỗi lần tôi hỏi vấn đề này, anh ta đều trầm mặc không lên tiếng, tôi cũng cảm thấy rất mơ hồ. Được rồi, nếu như anh ta đã không muốn nói, vậy tôi đây cũng không cần hỏi. Coi như anh ta làm từ thiện cứu giúp tôi thôi.

Đi tới đi lui vài vòng, miệng vàng của anh ta đột nhiên mở ra: “Có thể kể cho anh nghe về tuổi thơ của em không?”

Tuổi thơ của tôi chính là không muốn vẫn phải đến trường, có cái gì tốt để nói đây. Tôi trả lời qua loa lấy lệ: “Chính là luôn phải đi học, cùng bạn bè chơi đùa thôi.” Vậy mà anh ta lại nói: “Thực ra em rất hạnh phúc, mẹ em thực sự rất tốt, còn anh… Quên đi, không nhắc đến nữa.”

Tôi cũng rất tò mò về tuổi thơ của anh ta, trong tưởng tượng của tôi, con cái nhà giàu đều là ngồi xe sang tới trường, ăn sơn hào hải vị. Nhưng nghe giọng điệu này của anh, tôi lại có cảm giác mọi thứ không phải tốt như vậy, “Không sao đâu, anh kể một chút đi.”

“Cho tới bây giờ, mẹ anh cũng chưa từng nấu qua đồ ăn cho anh, hai người bọn anh rất ít khi ăn cùng nhau, anh đã sắp quên hình ảnh một nhà ăn cơm rồi. Vừa rồi dùng cơm cùng em và bác gái, cảm giác đó quả thực rất tuyệt. Sau này chúng ta thường xuyên về thăm bác gái nhé.”

Lưu Tê đột nhiên nghiêm túc nói chuyện như vậy khiến tôi có chút không quen, chỉ là hôm nay trong lúc ăn cơm quả thực anh ta vô cùng vui vẻ, chẳng lẽ là do cảm nhận được sự ấm áp của gia đình? Tôi thực sự không đoán được suy nghĩ của anh ta, đành phải lên tiếng phụ họa: “Được.”

Cùng anh ta nắm tay đi dạo trên con đường quê, tôi tựa như có loại cảm giác vợ chồng. Tôi phát hiện mình đã không còn chán ghét anh ta như trước, bắt đầu trở nên có chút ỷ lại. Từ tận đáy lòng tôi tự hỏi, mình bắt đầu thích anh ta rồi sao?

Hai chúng tôi bất tri bất giác đi đến bên hồ, tôi bỗng nhanh trí bịa ra câu truyện thần thoại, muốn trêu chọc anh một chút, “Lưu Tê, anh biết không. Trong thôn bọn em có một truyền thuyết, nói rằng, nếu mang nguyện vọng của mình viết ra, bỏ vào trong chai, sau đó chôn ở bên hồ, yên lặng cầu nguyện thì điều đó sẽ liền trở thành hiện thực đấy.” Tôi nghĩ, mấy loại chuyện dùng để con nít lên ba này chắc hẳn anh ta sẽ không tin, kết quả anh ta lại nói: “Đi, chúng ta cũng chôn một cái.”

“Anh trai à, chúng ta không có chai đâu.” Tôi cười như không nói với anh ta.

Lưu Tê nhìn quanh bốn phía, nói: “Em ở chỗ này chờ anh, anh sẽ lập tức trở lại.” Cây tiền này, mẹ nó, thật đúng là tin người. Tôi chẳng qua cũng chỉ trêu chọc anh ta một chút mà thôi, trời ạ, lỡ như sau này nguyện vọng của anh ta không trở thành hiện thực, anh ta có thể nào trách mắng tôi không, ai u, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã bịa ra câu chuyện kia rồi. Khều khều hòn đá dưới chân, tôi lặng lẽ chờ anh ta trở lại. Không tới mấy phút sau, anh đã nhanh chóng cầm theo hai chai coca, một cây bút cùng vài tờ giấy quay về, nói với tôi, “Uống đi, sau đó anh muốn viết nguyện vọng.”

Vẻ mặt của tôi ngơ ngác nhìn hai chai coca này. Tuy rằng bình thường tôi rất thích uống coca, nhưng hai chai mang theo sứ mệnh cao cả này quả thực khiến tôi có phần không nuốt xuống được, tôi không còn cách nào khác chỉ đành nhắm mắt mà uống. Vừa uống, tôi vừa hối hận bản thân tại sao có thể ngu ngốc như vậy, đã tự đào hố lại còn phải tự mình lấp đầy, ôi.

Coca bị tôi ừng ực uống hết, chỉ còn chai không. Lưu Tế đã sớm thừa dịp tôi chiến đấu mà viết xong nguyện vọng của anh ta. Tôi hỏi anh ta viết gì, nhưng anh ta không nói lại còn ra vẻ thần bí đưa lưng về phía tôi, nhét tờ giấy vào trong chai. Chỉ số thông minh của anh trai này đôi khi thực sự biến mất…

Chờ anh ta chôn xong cái chai, tôi vẫn rất hiếu kỳ hỏi: “Anh viết cái gì thế? Còn thần bí như vậy.”

“Bí mật không thể tiết lộ. Không nói cho em biết.” Vẻ mặt anh ta đắc ý, nói.

“Không nói thì thôi. Em cũng không lạ gì.” Tôi tuyệt đối không chịu để miệng thua thiệt.

Bỗng nhiên môi anh ta đưa tới, ôm tôi vô cùng chặt khiến tôi có chút không thở nổi. Tôi càng muốn tránh thoát, nụ hôn của anh lại càng ngông cuồng, ghé vào tai tôi nói: “Em còn đẩy nữa anh liền làm em giữa ban ngày.”

Anh ta vừa nói như vậy, mặt tôi bỗng chốc trở nên đỏ bừng, trời đất, đây chính là quê tôi đấy, nếu ban ngày bị hàng xóm láng giềng nhìn thấy, mặt mũi tôi biết giấu vào đâu chứ. Tôi không thể làm gì khác hơn là yên lặng buông xuống cánh tay đang muốn tránh thoát của mình. Anh ta còn cố ý đặt tay tôi vòng qua hông mình, ra lệnh: “Không được phép thả ra!”. Được rồi, được rồi, ở chỗ này hắn chính là ông chủ, anh ta muốn tôi ôm vậy thì tôi phải ôm cho thật tốt, cứ như vậy, tôi bị môi anh ta tùy ý xâm lược. Vì không muốn giữa ban ngày trên chính quê mình bị anh ta tiến hành biễu diễn phát sóng trực tiếp, tôi đành chịu đựng để anh càn quấy một lúc đi…

Rốt cuộc cũng chịu dừng lại, tôi bị anh ta chiếm giữ đến không thở được. Anh trai này quả nhiên không thể thay đổi tính cách bá đạo tổng tài của mình, cũng may tôi đã quá quen với việc bị anh ta tập kích bất cứ lúc nào.

“Đi dạo xong rồi, chúng ta mau trở về thôi, em cảm thấy hơi mệt.” Mặt tôi đầy đau khổ nhìn anh ta nói.

“Được, buổi tối lại xử lý em sau.” Anh ta vẫn như trước, kiêu căng khó thuần trả lời.

Thời gian thật là một thứ kỳ diệu, có thể khiến cho khoảng cách giữa tôi cùng Lưu Tê trở nên gần hơn, cũng có thể kéo xa khoảng cách giữa tôi và Uông Dương.

Hai chúng tôi lắc lư trở về nhà, tôi cũng ý thức được mình nên quay lại trường học rồi. Mặc dù trong lòng vô cùng luyến tiếc, nhưng việc nên đối mặt vẫn phải đối mặt. Không kịp nói tạm biệt cha, tôi đã cùng Lưu Tê lái xe quay về. Dù sao tôi với Uông Dương cũng không bỏ chốn thành công, trường học là nơi duy nhất tôi có thể đi.

Lưu Tê là người không có tế bào âm nhạc, đối với việc vừa lái xe trên đường vừa nghe ca nhạc này, anh ta luôn luôn từ chối, hơn nữa giữa tôi và anh ta cũng không chuyện nhiều chuyện để nói, khó tránh khỏi cảm thấy buồn chán. Tôi liền mở radio, vừa vặn lúc này đang phát sóng bài hát “Người con gái dễ bị tổn thương” của Vương Phi. Lời bài hát vô cùng giống với câu chuyện của tôi, tôi khẽ ngâm nga lúc trầm lúc bổng, đoạn đường này coi như có thể đi qua. Kỳ lạ thay Lưu Tê lại không hề ghét bỏ giọng hát không chút kiêng kị của tôi, thật đúng là hiếm thấy.

Cuối cùng cũng về tới trường học. Đang lúc tôi muốn đẩy cửa xuống xe, anh ta bỗng giữ tay tôi lại: “Ngày mai chuyển đến nhà anh.”

Vẻ mặt của tôi ngơ ngác, nhìn anh ta nói: “Em còn phải đi học.”

“Anh cho tài xế đưa em đi. Quyết định như vậy, mau trở về dọn dẹp một chút.”

Tôi chỉ biết vừa đi vừa thở dài, không ngừng kêu than. Tôi không muốn đến nhà anh ta, cũng không muốn mỗi ngày đều phải hầu hạ anh ta. Suy đi nghĩ lại, trong lòng đều trở nên bế tắc, đầy đầu đều là nhanh chóng nghĩ biện pháp trì hoãn chuyện này. Bỗng nhiên lúc này, Đường Đông Phi lại vỗ vào vai tôi: “Viện Viện, sao hai ngày qua không trở về phòng vậy? Đi đâu phóng đãng hả?”

Nghe giọng điệu này, cảm giác chuyện sảy thai lúc trước đã không còn ảnh hưởng tới cậu ấy như vậy, tôi cũng vì sự dửng dưng của cậu ấy mà cảm thấy vui vẻ. Thuận miệng đáp lại: “Mình về nhà hai ngày.” Cứ như vậy, hai chúng tôi vừa nói vừa cười quay về ký túc xá. Khi nhìn đến túi hành lý đã sắp xếp thật tốt của mình, lòng tôi vẫn có chút thương tâm, càng nhiều hơn là tự châm chọc chính mình. Tôi lấy ra từng bộ quần áo xếp vào chỗ cũ, trong đầu bắt đầu phát ra những thước phim từ lúc quen biết, thân thiết rồi yêu nhau giữa tôi và Uông Dương. Nước mặt rơi xuống từng giọt, lòng tôi lặng lẽ hướng về phía người mà mình yêu nhất nói câu tạm biệt, chúng tôi quả thực không có duyên phận… Tôi không trách anh ấy đã lỡ hẹn, chỉ tự trách mình không có được may mắn cùng người tốt như vậy ở chung một chỗ. Chỉ hy vọng tất cả mọi thứ của anh ấy đều an lành, tìm một cô gái thật tốt.

Truyện convert hay : Trọng Sinh 80 Chi Kiều Thê Có Độc