Năm Tháng Mất Phương Hướng

Chương 51 Đánh Nhau (2)




CHƯƠNG 51: ĐÁNH NHAU (2)

Sau đó tôi nhìn thấy ánh mắt của Dương Hồng hướng về phía tôi, ánh mắt của cậu ta có cái gì đó khiến tôi lạnh cả sống lưng. Rõ ràng, cậu ta biết việc này là do tôi nói, mối quan hệ đã vỡ rồi thì cho nó tan tành luôn đi.

Tôi đi về phía Lưu Tê, sau đó lau mồ hôi cho anh ta một cách chu đáo, hành động này làm cho anh ta có chút kinh ngạc, anh ta nhìn về phía Dương Hồng đang nằm dưới đất, cũng hiểu rõ rất cả. Nhưng có điều, chắc cũng không biết rằng tôi đang lợi dụng anh ta.

“Chúng ta đi thôi.” Tôi nói với Lưu Tê. Nhưng đám côn đồ bên cạnh anh ta đều ở đây gây rối, tôi và Lưu Tê từ trong đám người đang vây quanh rời khỏi hiện trường đánh nhau đó.

Trong tay Dương Hồng cũng không còn thứ uy hiếp tôi, vì vậy tâm trạng của tôi lúc đó vô cùng tốt. Lưu Tê cũng nhận ra tâm trạng tốt này của tôi, biểu cảm lạnh lùng có chút rạn nứt, ít nhất tôi có thể nhìn thấy nụ cười mỉm trên khuôn mặt của anh ta.

Tất cả mọi việc, đối với tôi mà nói đều có lợi cả. Đường Đông Phi cũng không đi theo, bởi vì cậu ấy cũng không muốn mình làm bóng đèn.

Trên đường đi tôi đột nhiên gặp Lương Tiểu Huệ. Thứ đàn bà ti tiện này đang cùng với một cậu học sinh hú hí với nhau, hai người ôm ôm ấp ấp. Có lẽ bọn họ cho rằng chỗ này không có người, vì vậy mới dám làm càn như vậy. Đáng tiếc rằng lại bị tôi và Lưu Tê bắt gặp đúng lúc.

“Này bạn học Lương Tiểu Huệ, cậu ở đây làm gì vậy?” Tôi lớn tiếng nói với cô ta, cố ý phá vỡ bầu không khí của họ. Lưu Tê chỉ đứng một bên nhìn, Lương Tiểu Huệ bị tôi quấy rầy, giận đùng đùng.

“Cái đồ điếm thối tha, luôn đến phá hỏng chuyện tốt của tớ.” Lúc xoay người ra, vẻ mặt của cô ta đông lại. Bởi vì cô ta đã nhìn thấy Lưu Tê, nhìn thấy sự biến sắc trên mặt của cô ta làm tôi thấy buồn cười.

Tôi dời mắt nhìn cậu học sinh cùng quấn quýt với cô ta, nhìn chẳng ra làm sao cả, cũng không biết Lương Tiểu Huệ rốt cuộc đói khát đến mức nào mà ngay cả loại đàn ông này cũng không buông tha.

“Cậu nói tiếp đi!” Tôi đùa bỡn với tóc xoăn trên đầu, nhìn qua thực sự rất nhàn nhã. Lần đầu tiên, Lương Tiểu Huệ bị tôi dọa một phen, cái cảm giác đi ức hiếp người khác quả thật cũng không tồi cho lắm, có lẽ tôi cũng đã biết vì sao bọn họ lại thích ức hiếp người khác rồi. Trong trường học này, sự khác biệt của kẻ yếu và kẻ mạnh đại khái chính là như vậy.

Lương Tiểu Huệ không nói gì, sau đó rời đi với vẻ mặt tức giận. Nhưng tôi không có ý định cứ thế buông tha cô ta: “Cậu đứng lại cho tớ, cậu tưởng chuyện này cứ như vậy mà xong sao?”

“Cậu còn muốn thế nào nữa?” Lương Tiểu Huệ quay đầu lại, tiếp tục nói với tôi. Nhìn thấy thái độ của cô ta, tôi lại càng không muốn bỏ qua. Trong trường học lại dám ngang nhiên làm ra những hành động thân mật như vậy sẽ bị đuổi học, cũng chính là trục xuất cô ta từ trong trường đại học ra ngoài.

Cho dù nhà của Lương Tiểu Huệ có hối lộ thì cũng vô ích, tình trạng này cũng khiến hiệu trượng sợ hãi.

“Tớ muốn thế nào cậu cũng không biết sao?” Tôi nói với Lương Tiểu Huệ. Cảm giác này thực sự khiến tôi rất vui, tối thiểu có thể minh chứng được một việc, đó là tôi đang ức hiếp cô ta.

Từ lúc người đàn ông kia đang quấn quýt với Lương Tiểu Huệ bị tôi với Lưu Tê bắt gặp thì luôn khúm núm đứng ở một bên. Tôi nhìn cậu học sinh kia với ánh mắt lạnh lùng, mỗi lần nhìn lại là một lần sợ hãi, chính là phản ứng của cậu ta.

“Cút cho tôi!” Lưu Tê vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên nói. Cậu học sinh kia vừa nghe thấy tiếng anh ta, trong nháy mắt đã xoay người chạy đi mất. Lương Tiểu Huệ vẫn còn đứng nguyên đó đơ người ra nhìn, nhìn cô ta phản ứng như vậy có lẽ không biết cậu học sinh kia đã bỏ cô ta một mình mà chạy.

“Này, sao cậu có thể như vậy được chứ? Bà đây muốn chia tay với cậu!” Lương Tiểu Huệ hướng về phía cậu học sinh đang rời đi hét lớn. Tôi nhìn thấy phản ứng của cô ta như vậy thực sự cảm thấy rất sảng khoái, cảm giác ức hiếp kẻ khác thật tuyệt.

“Trước khi nói với cậu ta, cậu nên nghĩ xem bản thân phải làm thế nào đi?” Tôi cười châm biếm cô ta. Trong chớp mắt ánh mắt của cô ta có chút khó chịu, tôi nghĩ nếu như ở đây chỉ có một người, cô ta nhất định sẽ chửi tôi một trận, nhưng tiếc rằng bên cạnh tôi còn có cả Lưu Tê.

Lương Tiểu Huệ chỉ có thể đứng một chỗ bị tôi bắt nạt, còn Lưu Tê từ sau khi đuổi cậu học sinh kia thì vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh tôi. Dường như ai đứng đợi bên cạnh tôi, nhìn tôi bắt nạt kẻ khác, tôi cảm thấy có một người bạn trai như vậy cũng xứng đáng.

Gió nhẹ nhàng thổi qua làm lá cây rơi xào xạc, giống như sự hòa quyện âm thanh trong sân trường, trong đó luôn có những sự việc ô uế như bạo lực học đường vậy.

Loại chuyện như vậy xảy ra ở trong trường cũng không phải hiếm gặp. Cho nên nếu như tôi ở chỗ này gây khó dễ cô ta cũng là lẽ đương nhiên. Cho dù cô ta có chút dũng khí thì tôi cũng không tin cô ta dám làm gì tôi? Huống chi bên cạnh tôi còn có Lưu Tê, tôi ngoảnh đầu nhìn về phía Lưu Tê, anh ta vẫn cứ lạnh lùng như vậy, lại còn tỏ vẻ như không liên quan đến sự việc.

“Lý Viện, cậu đừng có quá đáng như vậy!” Lương Tiểu Huệ nhìn tôi với bộ mặt tức giận, nếu như vậy có thể làm tôi khiếp sợ thì cô ta quả thực nghĩ quá đơn giản rồi.

Tôi đùa giỡn với tất cả cảm xúc của cô ta, càng ngày càng cảm thấy bản thân mình trở nên xấu xa. Trước kia có lẽ tôi không như vậy, nhưng là bọn họ ép tôi, hại tôi rời khỏi bản chất của mình càng ngày càng xa, điều này cũng không thể oán hận tôi được.

“Sau đó thì sao? Cậu muốn tiếp tục nói cái gì à?” Đột nhiên tôi cảm thấy Lương Tiểu Huệ đúng là kẻ ngốc! Trong tình thế này còn dám nói chuyện với tôi. Sự việc sau này hoàn toàn chứng thực, cô ta chính là một kẻ ngốc.

Lưu Tê nghe một cuộc điện thoại rồi rời đi, tôi biết anh ta có việc bận vì vậy mới không gọi anh ta ở lại. Nhưng biến cố này lại làm cho Lương Tiểu Huệ rất vui, tôi nhìn sự biến đổi sắc mặt của cô ta, trong lòng thầm cười chế giễu cô ta.

Cô ta tưởng rằng Lưu Tê đi rồi, tôi sẽ không dám làm gì cô ta? Nhưng lại càng có lợi để tôi hành động, trước mặt của Lưu Tê chí ít tôi phải giữ hình tượng, anh ta đi rồi vậy thì không cần phải kiêng nể nữa. Sống trong môi trường như thế này, tôi trước kia có lẽ là một con mọt sách yếu đuối, nhưng bây giờ thì chưa chắc.

Sau khi nhìn thấy Lưu Tê đã đi, Lương Tiểu Huệ bắt đầu diễu võ dương oai. Cô ta vênh váo hống hách đi đến cạnh tôi, sau đó nói với tôi một câu, làm cho tôi cảm thấy thật nực cười.

“Cậu không còn hậu thuẫn nữa rồi, còn có thể làm gì được tớ nữa chứ?” Lương Tiểu Huệ hếch mũi lên, nhưng tôi lại không hề cảm thấy bị uy hiếp chút nào, ngược lại lại thấy lỗ mũi của cô ta hơi to.

Đối với những lời nói của cô ta, tôi không có ý định để ý tới. Bởi vì tôi cảm thấy tâm động không bằng hành động, cho nên tôi trực tiếp cho cô ta một cái bạt tai. Tiếng bàn tay “bốp” một cái vang lên, Lương Tiểu Huệ mơ hồ trong chốc lát, sau đó ôm mặt của mình, có lẽ cũng không ngờ tới tôi sẽ trực tiếp tát cô ta một cái như vậy.

“Lý Viện, đồ tiện nhân lại dám đánh tớ!” Lương Tiểu Huệ uất ức nhìn tôi, nhìn ánh mắt của cô ta tôi liền biết từ trước đến giờ đều chưa có ai đánh cô ta như vậy. Tôi nhìn bàn tay của mình, bên trên cũng có chút đỏ.

“Da mặt của cậu dày thật đấy, làm tay của tớ đỏ hết rồi này.” Tôi xòe tay ra cho cô ta xem, hơn nữa tôi cũng biết dáng vẻ này của mình rất bị coi thường, thế nhưng có thể làm cho cô ta không dễ chịu thì tôi cảm thấy đủ hài lòng rồi.

Quả nhiên, sau khi Lương Tiểu Huệ nghe những lời của tôi, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh. Làm ra vẻ muốn tôi xông lên đánh nhau với cô ta, thế nhưng tôi làm sao có thể để cô ta thực hiện được. Dùng những thủ đoạn tôi học được trước kia và lúc đánh nhau với Đường Hân để đối phó với cô ta.

Trong khoảnh khắc Lương Tiểu Huệ xông tới, tôi tránh hướng tấn công của cô ta, sau đó dùng cùi chỏ đánh vào phần eo. Tôi có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn này của cô ta, vì trước kia tôi cũng từng bị kẻ khác giáo huấn như vậy.

“Lương Tiểu Huệ, tôi đã không còn là con mọt sách mềm yếu nữa rồi.” Tôi kề vào bên tai cô ta nói, Lương Tiểu Huệ vì đau nên khuỵu gối xuống đất, cô tiểu thư cao quý, xinh đẹp giờ đây giống như con chó Nhật đang nằm sấp dưới đất vậy.

Truyện convert hay : Siêu Tuyệt Manh Ba