Năm Tháng Mất Phương Hướng

Chương 141




CHƯƠNG 141

Nghe điện thoại của Thẩm Lệ Lệ xong, tôi phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được.

Chị ấy nhận được một đơn hàng dạng khủng, ở Hải Nam tổ chức Party, đang cần rất nhiều gái, không phải kiểu làm phục vụ bưng trà rót nước gì hết, mà là đến chung chăn chung gối hầu hạ người ta.

Tôi vốn định từ chối, lần này ắt sẽ có rất nhiều người, minh tinh rồi đám nhà giàu, chưa kể còn quan chức này nọ nữa, đủ mọi tầng lớp, tính chất cũng phức tạp nên rất dễ xảy ra sự cố, nhưng Thẩm Lệ Lệ nói thù lao lần này hậu hĩnh lắm, chỉ cần đi một chuyến thôi, không cần vất vả cũng có mấy chục triệu.

Nếu lọt vào mắt xanh tay nhà giàu nào đó, chơi cùng gã ba ngày hai đêm, tiền boa chắc chắn sẽ rất khá, nếu khéo léo chút thì mấy trăm triệu cũng dễ như bỡn.

Thù lao cao ngất ngưởng ấy khiến tôi phải suy nghĩ thật kỹ, tuy giờ tôi không thiếu tiền, nhưng tiền tiêu mãi rồi cũng hết, tôi còn muốn tiết kiệm tiền cho bố mẹ dưỡng lão nữa, ít thì cũng phải vài tỷ, với tôi mà nói thì đó là một con số khổng lồ, giờ cơ hội kiếm tiền ở ngay trước mắt rồi, bỏ cũng thấy phí.

Khi tôi biết mức lương nhận được là bao nhiêu thì đồng ý ngay tắp lự. Nhưng khi nhìn Đông Phi, tôi lại do dự.

Nhà Đông Phi còn cần tiền hơn tôi nữa, mà cậu ấy quá ngây thơ, vẻ ngoài cũng không quá xuất sắc, cơ hội lớn thế này rất hiếm gặp, khéo sau cũng không còn nữa, vậy nên tôi mới phân vân có nên kéo cậu ấy đi cùng không.

Đông Phi thấy tôi cúp điện thoại xong thì mặt mũi cứ đăm chiêu lại nên hỏi, "Viện Viện, có chuyện gì thế?"

Tôi vừa kéo cậu ấy và Vũ Dương lại, mọi thứ đã đi vào quỹ đạo mà tôi mong muốn, nhưng cơ hội lần này rất hiếm có, nếu tôi không nói cho cậu ấy, sau này cậu ấy biết, chắc chắn sẽ trách tôi, rất có thể còn trở mặt với tôi nữa.

Vì duy trì tình bạn giữa chúng tôi hay tạo cơ hội kiếm tiền cho cậu ấy thì tôi cũng nên nói cho cậu ấy biết, còn có đi hay không thì tùy cậu ấy quyết định.

Tôi mở lời, "Đông Phi, cậu biết buổi tiệc Thiên Hải không?"

Đông Phi chớp chớp mắt rồi cười, "Biết chứ, đó là buổi tiệc mà tất cả các cô gái đều mơ ước được tham gia, tớ nghe nói buổi tiệc ấy tổ chức mỗi năm một lần, lần nào cũng có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tham gia, theo tin vỉa hè thì có rất nhiều siêu sao cũng đến nữa." Cậu ấy nói bằng vẻ si mê không hề che giấu, giống như đã hòa vào buổi tiệc đó rồi.

Tôi hỏi dò, "Đông Phi, tớ bảo này, nếu có người mời cậu tham gia buổi tiệc ấy thì cậu có đi không?"

"Đi chứ! Sao lại không đi? Từ lần đầu tiên nghe nói đến buổi tiệc ấy, tớ đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần mình được tham gia rồi, Viện Viện nói vậy tức là có cách đúng không, nếu được thì cậu nhất định phải đưa mình đi cùng đấy!" Cậu ấy nói xong thì nhào qua ôm chặt tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt khao khát.

Tôi rất bất ngờ vì phản ứng của cậu ấy nên dò hỏi, "Nhưng mà Đông Phi à, cậu không sợ Vũ Dương biết cậu tham gia buổi tiệc này rồi tức giận sao?"

Đông Phi nghe thấy tên Vũ Dương thì do dự một chút, sau đó thì nói bằng giọng buồn buồn, "Tớ với anh ta có quan hệ máu mủ gì đâu, anh ta lấy tư cách gì mà quản lý tớ chứ?"

Câu nói của Đông Phi sặc mùi ghen tuông, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là sáng nay Vũ Dương đã nói gì đó với cậu ấy rồi, tuy họ thực sự đã quan hệ với nhau, nhưng Vũ Dương hoàn toàn không có ý gì với Đông Phi cả.

Phản ứng của Đông Phi hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi, dù là chuyện gì thì cũng cần có thời gian, nếu lần đầu quan hệ xong, Vũ Dương đã thề non hẹn biển với Đông Phi thì tôi mới nghi ngờ nhân phẩm của cậu ta.

Thấy Đông Phi muốn đi, mà sắp tới có thể sẽ có nguy hiểm, tạm rời khỏi thành phố T, né tránh ở nơi khác cũng là lựa chọn tốt.

Tôi bèn nói với Đông Phi, "Thật ra là thế này, Thẩm Lệ Lệ nói..." Tôi kể đầu đuôi mọi chuyện cho Đông Phi xong, cậu ấy ngạc nhiên há hốc miệng, "Thật hả? Làm ba ngày hai đêm là có mấy chục triệu luôn hả? Lại còn chưa tính tiền boa nữa, thật không vậy? Không cần nói gì nữa đâu, tớ nhất định phải đi, dù không kiếm được tiền cũng phải tham gia một lần cho biết, cậu nhất định phải cho tớ đi cùng đấy!"

Tay tôi bị cậu ấy lay sắp gãy đến nơi, đành gật đầu đồng ý. Khi tôi gọi lại cho Thẩm Lệ Lệ, Đông Phi hưng phấn vô cùng, cậu ấy nhảy nhót tưng bừng trong phòng, không chịu ngồi yên lấy một phút.

Thẩm Lệ Lệ biết tôi đồng ý thì vui lắm, tôi đoán chừng chị ấy kiếm bộn nhờ phi vụ này, giới thiệu một cô gái hạng ưu có thể kiếm được hơn ba mươi triệu, thêm Đông Phi nữa thì chị ấy có thể ngồi không hưởng thêm ba mươi triệu nữa, chẳng trách chị ấy lại sốt sắng như thế.

Nhưng tôi cũng không có ý kiến gì, Thẩm Lệ Lệ có con đường của chị ấy, tiền chị ấy kiếm được đều giờ vào bản thân mình, tôi không thấy có gì đáng ghen tị hay hâm mộ cả, sau khi chị ấy bảo chúng tôi chờ thêm thông tin thì cúp máy.

Đông Phi kéo vali của mình tới, cầm từng bộ quần áo bình thường hay mặc để tiếp khách và nói với tôi, "Hồi trước tớ còn thấy mấy bộ này cũng đẹp, giờ nhìn lại thì thấy xấu tệ, không được, Viện Viện đi mua đồ với tớ đi."

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, "Đông Phi, cậu thật là, cậu xem giờ là mấy giờ rồi, giờ còn ai mở tiệm nữa chứ hả? Muốn mua cũng không cần vội vàng thế đâu."

Đông Phi nhìn ra bên ngoài, giờ đã là khoảng bảy tám giờ tối, cậu ấy cười ngượng, "Mình vui quá nên quên biến thời gian luôn."

Tôi bực mình liếc cậu ấy một cái, "Vật lộn cả đêm qua, cậu không mệt nhưng tớ mệt chết rồi đây này."

Vừa nói dứt câu, tôi thấy cứ thấy không đúng chỗ nào, vội quay ra nhìn Đông Phi. Cậu ấy nghe vậy thì mặt đỏ tưng bừng, nhưng chỉ là giật mình sợ tôi biết, chứ không phát hiện kế hoạch của tôi.

Chúng tôi liếc vội nhau, phát hiện mặt đối phương đều hồng hồng mới vội vàng tránh ánh mắt nhau, cả hai đều có lời muốn nói nhưng đều chọn bỏ qua.

Tôi rửa mặt sơ qua rồi lên giường, nhưng Đông Phi vẫn còn chưa hết vui sướng, vừa lên mạng tìm hình ảnh về buổi tiệc năm trước, vừa sắp xếp lại quần áo của mình.

Truyện convert hay : Phế Tế Xoay Người