Năm Tháng Mất Phương Hướng

Chương 100 Cháy Lên Lần Nữa




CHƯƠNG 100: CHÁY LÊN LẦN NỮA

Vén tà váy lộng lẫy của tôi lên mà hung ác thúc vào, anh thúc điên cuồng, mà tôi còn cuồng dã hơn cả anh, phóng ra thứ tình cảm mãnh liệt trước nay chưa từng có, nhiệt tình đáp lại hết thảy của anh.

Tiếng gào trầm thấp, tiếng rên rỉ vang đầy phòng làm việc nho nhỏ.

Không có màn dạo đầu, không có bất cứ khiêu khích nào, tôi đã sớm nhũn đến chảy nước, dưới sự đòi hỏi vô tận của tôi, anh bắn hết lượt này đến lượt khác, mà tôi cũng không biết đã lên cao trào bao nhiêu lần.

Mãi đến khi chúng tôi đầm đìa mô hôi, kiệt sức, bữa thịnh yến điền cuồng này mới đến hồi kết.

Tôi nằm khóc trên bờ ngực dày rộng của anh, không phải nước mắt khổ sở, mà là giọt lệ sung sướng.

"Sao lại khóc, anh làm đau em à?" Anh hiếm khi dịu dàng hỏi.

Tôi đáp: "Không phải."

Ở trong không gian phóng đãng tĩnh mịch này, nghe tiếng hít thở của hai người, tôi kể cho anh nghe giấc mơ từ nhỏ đến lớn của tôi, giấc mơ về một nàng công chúa.

Anh lẳng lặng nghe, không hề chen lời. Đợi tôi nói xong, anh lại hôn lên những giọt nước mắt trên gương mặt tôi.

"Em mệt!" Tôi nói.

"Vậy nghỉ ngơi một lát, buổi trưa anh đến đón em. Tối nay sẽ để em làm một công chúa chân chính!" Anh dịu dàng ôm tôi lên ghế sô pha, nhẹ giọng nói.

Nghe tiếng bước chân anh rời đi, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tôi cũng không biết mình làm sao nữa, "Mình thỏa hiệp với anh ta sao? Không! Mình chỉ thỏa hiệp với ham muốn của mình. Mình thích anh ta sao? Không, mình chỉ thích bộ váy dạ hội anh ta tặng thôi."

Tôi chưa bao giờ điên cuồng như thế, có lẽ là chấp niệm quá lâu, cũng có lẽ là do cảm giác được muôn người chú ý quá hấp dẫn, khiến cho tôi lơ đễnh trong phút chốc.

Thế nên tôi lại chủ động hùa theo tên Hứa Phi mà tôi vẫn luôn căm thù. Mặt đỏ lựng xấu hổ, tôi âm thầm căm tức mình không có ý chí, lại đi mê đắm cái loại cảm giác được tỏa sáng ấy.

Khoảng thời gian tiếp theo tôi vẫn như đang nằm mơ, mãi đến khi Hứa Phi đến đón tôi vẫn còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Lên chiếc xe Mercedes của anh, phi thẳng đến sân bay, suốt đường đi tôi không nói gì, anh cũng không để ý.

Lần đầu tiên ngồi máy bay khoang hạng nhất, trong lòng tôi ít nhiều gì cũng có chút hưng phấn mới mẻ. Hứa Phi chẳng biết là làm sao, từ lúc gặp tôi đến giờ vẫn cứ dính ngấy vào tôi.

Tôi chịu đựng sự quấy rầy của anh, lòng lại mong nhớ đến bữa tiệc tối nay, tưởng tượng cảnh mình xuất hiện chói lọi trước mặt mọi người, hưởng thụ cảm giác được vô số người ngưỡng mộ nhìn theo.

"Cưng à, không ngờ chỉ thay một bộ váy mà em cứ như biến thành người khác vậy." Hứa Phi nói nhỏ bên tai tôi.

Tôi vẫn kiệm lời đối với anh, có điều bây giờ tôi không phải hận thù gì anh, cũng không phải xấu hổ vì anh càn rỡ, mà là tôi phát hiện tôi càng như vậy, anh càng cảm thấy có hứng thú với tôi. Không biết có phải do xuất phát từ đam mê kỳ quái nào đó hay không, tôi vậy mà cũng thích loại cảm giác như gần như xa này.

Tôi nói với anh: "Anh đừng nghĩ quá nhiều, muốn em đi cùng anh cũng không phải không thể, mỗi ngày 30 triệu!"

"Thoải mái, bao nhiêu cũng được, ông đây trả được hết. Chỉ cần em phục vụ ông đây thoải mái, đừng nói 30 triệu, tăng gấp đôi ông đây cũng cam tâm tình nguyện!"

Tôi cười lạnh nói: "Vậy được, mỗi ngày 60 triệu!" Có lời mà không kiếm thì trừ khi là con ngu, tôi nghĩ thầm.

Không ngờ anh lại cười kỳ quái, rồi len lén vuốt ve đùi tôi.

Ngọn lửa từ bàn tay truyền sang từ dưới lên trên, chỉ chốc lát đã lên đến bẹn, tôi huơ tay muốn ngăn cản, anh lại mạnh mẽ tiến thêm bước nữa.

Lúc bàn tay kia tìm được nơi riêng tư nhất của tôi, tôi không kìm được toàn thân run lên, nơi đó đã ướt rồi.

Lúc này máy bay đã qua giai đoạn cất cánh, bay lên tầm ổn định, các hành khách người nào làm việc người nấy, có người đã bắt đầu ngủ rồi.

Khoang hạng nhất vốn dĩ rất ít người, chẳng mấy ai chú ý tới người giống đôi tình nhân như chúng tôi, nhưng chỗ ghế trống vẫn thi thoảng có người qua lại đưa đồ ăn nước uống cho khách. Vì không để anh dễ dàng đắc thủ, cũng vì tránh người ta phát hiện ra, tôi gắng sức chống cự lại sự xâm lấn của anh.

Anh nở nụ cười dâm đãng, thổi khí nóng bên tai tôi: "Nhìn kìa, nơi đó của em đã như nước lũ tràn đê rồi, có phải rất muốn hay không?"

Tôi trợn mắt trừng anh một cái, lại phát hiện anh cũng đã sớm dựng lều rồi, bèn cười thầm, xem ai khổ hơn ai.

Đối với sự khiêu khích đứt quãng của anh, tôi vẫn rất có lợi, vừa hưởng thụ kích thích vừa nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn khổ cực của anh, lòng tôi không khỏi hưng phấn hơn vài phần.

Bay khoảng 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, bèn hỏi mượn tiếp viên hàng không một chiếc chăn đắp lên đùi anh và tôi, rồi nói: "Giúp anh đi!"

Tôi vừa cười trộm vừa duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt ve cái thứ nóng như lửa của anh. Lần đầu tiên nhìn thẳng vào công cụ gây án của anh mới phát hiện nó mặc dù không quá lớn nhưng gân xanh nổi lên, như một cây cổ thụ nghìn năm cành lá chằng chịt, vô cùng cổ quái.

Tuốt khoảng 10 phút, anh vẫn không hề có chút ý muốn phóng thích nào, nhìn vẻ mặt sốt ruột của anh tôi lại chẳng hề nôn nóng, cố ý coi anh làm trò cười.

Về sau anh thực sự không nhịn được, cũng không lo bị người ta nhìn thấy nữa, bèn quăng cái chăn che lên người tôi rồi dí đầu tôi xuống.

Tôi giãy dụa vài cái nhưng không chống nổi sức mạnh của anh, vì để không phải chịu tội thêm, tôi đành giúp anh xử lý.

Anh sưng to vô cùng, gần như chiếm hết khoang miệng tôi, đã qua thời gian lâu như vậy, tôi cũng phục vụ không ít người rồi, kĩ thuật tất nhiên cũng không kém. Dưới sự công kích của lưỡi và môi tôi, anh không kiên trì được bao lâu liền thua trận.

Với lực kéo dài của anh, theo lý thuyết thì không nên nhanh như vậy, có điều sáng nay anh đã tiết một lần, lại thêm ở nơi toàn là người như thế này, loại cảm giác kích thích không gì sánh được này làm anh thất thủ sớm cũng không có gì kỳ lạ.

Sẩm tối máy bay hạ cánh, cách buổi tiệc chỉ có hai tiếng, chúng tôi trước tiên đến khách sạn, nghỉ ngơi qua loa một lúc tôi mới bắt đầu nghiêm túc đi trang điểm thay quần áo. Trải nghiệm lần này có lẽ là khoảng cách tiếp xúc gần nhất giữa tôi và đám người tầng lớp phú quý, tôi không muốn lãng phí cơ hội khó có được này.

Mặc bộ váy dạ hội đắt tiền lên người, đeo trang sức châu báu lên, nhìn lại mình trong gương, tôi gần như không dám tin đây chính là mình.

Trước giờ tôi vẫn luôn có cảm giác tự ti, loại cảm giác xuất thân từ nông thôn, khiến tôi vô hình trung bị ràng buộc rất nhiều. Mặc dù có một thời gian mức sống tăng cao không ít, nhưng tôi vẫn chỉ là con nhà quê có tiền mà thôi, ăn gì cũng không để thừa, khăn tay lau cũng phải cẩn thận từng chút.

Cũng chính cảm giác tự ti vô hình này khiến tôi làm gì cũng không tự tin, luôn cảm thấy mình đã một ngày là con vịt xấu xí thì cả đời đều là con vịt xấu xí, làm gái một ngày thì cả đời đều chỉ là gái mà thôi.

Tôi lún sâu vào nỗi lo lắng vô hình, cho dù là khoảng thời gian ở cùng với Lộ Phi tôi có cởi mở và hướng về tương lai hơn, song những lúc bốn bề vắng lặng, tôi vẫn sẽ nhớ lại tất cả những gì từng trải qua.

Tôi cho là mình đã từng bẩn thỉu thì vĩnh viễn cũng không cách nào cọ rửa cho sạch được.

Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Bĩ Ở Đô Thị