Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Chương 5: Nhung Nhung của chúng ta khi cười là đẹp nhất




“Anh, anh có ngửi thấy không?”

Vinh Nhung vẻ mặt đầy vui vẻ quay đầu, hưng phấn hỏi.

Vinh Tranh trầm mặt, “Ngửi thấy cái gì?”

Chóp mũi của Vinh Nhung khẽ ngửi trong không khí, đáy mắt tràn đầy ánh sáng “Anh hai không ngửi thấy sao? Mùi thơm của quýt và cây dành dành đó! Còn có mùi của long não trong sân xen lẫn mùi thơm thoang thoảng của tường vi, mùi thơm của đất và lá được mặt trời hôn lên, giống như nữ thần mùa hè đeo tràng hoa, đi chân trần trong rừng mưa nhiệt đới tươi tốt, cô ấy thật nhẹ nhàng, thơm phức lại linh động và quyến rũ”.

Vinh Tranh lúc này mới ý thức được mình mới vừa mới có thể hiểu lầm hành động của em trai.

Nhung Nhung từ nhỏ đối với mùi khá bén nhạy, si mê với việc điều phối hương.

Mới vừa rồi Nhung Nhung vươn ra ngoài cửa sổ hẳn là đang phân biệt các loại mùi thơm trong không khí.

Gió mát hiu hiu, trong không khí đúng là tràn ngập mùi hoa.

Thế nhưng mùi mà Vinh Tranh ngửi được không có gì ngoài một mùi thơm nhẹ, thoang thoảng, khác nhau.

Anh vĩnh viễn cũng không thể như Nhung Nhung chỉ trong một thời gian ngắn có thể phân biệt nhiều loại hương hoa, hơn nữa còn có thể liên tưởng đến những điều diệu kỳ như vậy.

“Lần sau không nên vươn người ra ngoài, không an toàn.”

Vinh Nhung ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rồi anh hai”

Vinh Tranh liếc cậu một cái.

Trải qua lần nhập viện này, em trai so với trước đây rõ ràng đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Sáng nay Vinh Tranh đã sai người giúp việc đến lấy quần áo và đồ vệ sinh cá nhân mà hai người đã thay mang trở về.Vì vậy, hai người cũng không đặc biệt cần sửa soạn gì.

Vinh Tranh chỉ cần đón người trở về là được.

“Đi thôi, thủ tục xuất viện đã làm xong.”

“Vâng.”

Nằm viện lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Nhung Nhung ra khỏi phòng bệnh.

Trong không khí, mùi thơm của dành dành và quýt càng nồng nàn hơn.

Vinh nhung tham lam hít thở sâu mấy ngụm trong không khí.

Đây chính là hương vị của cuộc sống mới sao?

Trợ lý Lưu Hạnh của Vinh Tranh đã chờ sẵn ở trong xe.

Nhìn trong kính chiếu hậu thấy hai anh em đi ra, Lưu Hạnh vội vàng xuống xe, thay hai người mở cửa xe phía sau.

Kiếp trước sau khi rời khỏi Vinh gia, Vinh Nhung cũng cũng chưa từng gặp được bất kỳ người nào của Vinh gia, đương nhiên cũng không gặp lại người trợ lý Lưu Hạnh này.

Trong ấn tượng của cậu, Lưu Hạnh là một trong số ít người luôn đối xử lịch sự và chu đáo với cậu kể cả sau khi biết cậu chỉ là hàng giả.

“Cám ơn anh, Lưu ca.”

Vinh Nhung thấp giọng nói cảm ơn, khom người tiến vào bên trong xe.

Đáy mắt Lưu Hạnh hiện lên vẻ kinh ngạc.

Mẹ nó!

Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?

Vị nhị thiếu gia Vinh gia mắt cao hơn đầu này cũng có thể nói cảm ơn với người khác?

Mới vừa rồi hình như còn gọi hắn một tiếng Lưu ca?

Má ơi!

Nhị công tử sẽ không phải là vừa ý hắn, muốn đào góc tường của anh trai mình chứ?

Một chút cũng không biết bởi vì một câu cảm ơn mới vừa rồi kia của mình đã khiến cho trợ thủ đắc lực của đại ca suy diễn trong đầu tình cảnh anh em tranh quyền đoạt vị, còn có tiết mục cướp đoạt tâm phúc, Vinh Nhung chủ động ngồi dịch sang một bên một chút, chừa chỗ cho Vinh Tranh lên xe ngồi vào.

Mới vừa rồi thanh âm nói cám ơn kia không tính là lớn, Vinh Tranh cùng cậu một trước một sau lên xe tự nhiên cũng có thể nghe được.

Cùng lúc đó, Vinh Tranh cũng chú ý đến động tác nhỏ vừa rồi của Vinh Nhung.

Vinh Tranh vẫn luôn mang vẻ mặt nghiêm túc bỗng dịu dàng.

Anh nhớ đến lần đầu tiên mình ở bệnh viện nhìn thấy Vinh Nhung

Không biết bởi vì lý do gì, cả khuôn mặt nhóc con khóc đỏ cả lên.

Cho bú sữa, ôm dỗ, kiểm tra tã lót, đã tìm đủ mọi nguyên nhân mọi phương pháp cũng đều thử qua nhưng ba mẹ và cả bà vú đều cảm thấy vô lực không có cách nào.

Một cách cẩn thận, anh cố gắng bế lấy đứa bé.

Đứa nhỏ nhỏ như vậy, nhóc mít ướt vừa được ôm vào trong ngực anh liền kỳ diệu ngừng khóc.

Tay nhỏ nắm thành nắm đấm, lông mi ướt nhẹp, ngủ rồi.

Là bắt đầu từ khi nào?

Cái bánh bao nhỏ nhất quyết đi theo anh dù có vấp ngã, mỗi lần anh đến trường đều khóc lóc ôm bắp đùi anh, không chịu để anh đi, từ lúc nào bắt đầu xa cách với anh?

“Tôi đề nghị ngài và gia đình có thể quan tâm đến cậu ấy và ở bên cậu ấy mà không làm cho nhị công tử nghi ngờ, đồng thời để cậu ấy nhận ra rằng ngài và gia đình đã tha thứ cho cậu ấy rồi, để cậu ấy không cần phải tiếp tục trách móc bản thân hoặc thậm chí lạm dụng bản thân vì vấn đề này nữa..”

Nhớ đến lời nói của bác sĩ của Vinh Nhung, sắc mặt của Vinh Tranh hơi trầm xuống.

Vinh Tranh bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại, có phải hay không do anh và ba mẹ mỗi người đều bận rộn chuyện riêng của mình nên sự quan tâm đối với em trai cũng quá ít.

Từ nay về sau, anh sẽ đề nghị ba mẹ dành ra nhiều thời gian hơn đến làm bạn với Vinh Nhung, chăm sóc hơn một chút, dĩ nhiên, anh cũng sẽ yêu cầu chính anh như vậy.

Tiền đề là nếu nhóc con không oán hận.

Chiếc Bentley Mulsanne màu đen đang dần tiến vào khu biệt thự cao cấp.

Một biệt thự kiểu phương Tây có diện tích rộng lớn hiện ra trong tầm mắt Vinh Nhung.

Cậu lớn lên ở biệt thự này, học tập, tiếp xúc với việc điều phối hương, có một ngày chính mình và cuối cùng đã tạo ra nước hoa của riêng mình…

Ngôi nhà này đã mang theo tất cả những khoảng thời gian hạnh phúc của cậu.

Sau đó, hết thảy đều thay đổi,

Có người nói với cậu, toàn bộ hạnh phúc của cậu đều là ăn cắp, đều là cậu vô liêm sỉ đánh cắp một cuộc sống tốt đẹp của một thiếu niên khác.

Tay Vinh Nhung vô thức nhéo vào thịt đùi trong của mình.

Vừa sinh ra liền bị ôm nhầm cũng không phải là lỗi của cậu!

Vì sao, vì sao, tất cả mọi người đến cùng đều trách cậu!?

Vinh gia đuổi cậu, người người đàm tiếu sau lưng, than thở về vận may của cậu hai mươi năm qua đồng thời vô cùng thương cảm cho thiếu niên bị cậu ăn cắp cuộc sống.

Cha mẹ ruột của cậu…

Cha ruột của cậu thường xuyên than thở vào đêm khuya, mẹ ruột không chỉ một lần ở trước mặt cậu khóc hỏi cậu có thể trả Tiểu Dật lại cho bà hay không.

Bà chỉ cần Tiểu Dật của bà.

Cậu hoàn toàn trở thành sự tồn tại dư thừa.

Vinh Nhung đã từng bắt xe trở lại nơi này.

Tiền đón xe đi lại đã tiêu hao phí sinh hoạt một tuần của cậu.

Nhưng cậu chưa bao giờ hối hận về điều đó.

Đó là vào ngày sinh nhật của mẹ.

Khi đó, cậu đã không còn là nhị thiếu gia Vinh gia.

Xe ngoại lai đều không được phép vào bên trong.

Xe taxi không vào được.

May mắn thay, hệ thống an ninh của biệt thự không xóa dữ liệu nhận dạng khuôn mặt của cậu nên cuối cùng cậu vẫn thuận lợi đi vào tiểu khu.

Cậu đặt một lọ nước hoa dành cho phụ nữ do chính tay cậu chuẩn bị trước cửa nhà.

Cũng không biết cuối cùng lọ nước hoa kia có thành công đến được tay mẹ hay không.

Hay là giống như cậu vậy, bị ném đi như rác rưởi.

“Vinh tổng, đã đến rồi.”

“Ừ.”

Trên đường đi, Vinh Tranh có việc phải xử lý nên dùng máy tính xách tay để xử lý công việc.

Nghe nhắc nhở của trợ lý, Vinh Tranh đóng laptop lại.

Khóe mắt lơ đãng liếc thấy Vinh Tranh dùng sức tới tay trắc bệch bóp đùi trong của mình.

Vinh Tranh trong lòng phút chốc trầm xuống.

Vì về đến nhà, em trai nhớ lại chuyện tranh chấp Chu Chỉ với cha mẹ, nên mới lại làm ra hành động thương tổn chính mình sao?

Trong giọng Vinh Tranh không nghe ra nửa điểm dị thường “Đến nhà rồi.”

Nhà ư.

Cậu còn có nhà sao?

Ba mẹ còn có anh hai, cậu đều sớm muộn gì cũng phải trả lại sao.

“Ừ.”

Vinh Nhung quay mặt lại, duỗi thẳng vai và cánh tay vốn có chút mệt mỏi sau khi ngồi trong xe quá lâu, trên môi nở nụ cười: “Quá tuyệt vời! Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!”

Ánh mắt của Vinh Tranh càng sâu hơn.

Nhóc con đã buộc mình phải cười như thế này bao lâu rồi?

Vinh Duy Thiện và Ứng Lam đã hoãn toàn bộ lịch trình của mình và đợi ở nhà.

Vinh phu nhân yêu cầu người giúp việc ở nhà thay toàn bộ chăn ga gối đệm của Vinh Nhung

Cho dù chăn nệm của Vinh Nhung tuần trước mới vừa đổi qua.

Vinh phu nhân mê tín tin rằng làm mới mọi thứ sẽ loại bỏ những điều xui xẻo trên người.

Trong sân truyền tới tiếng động cơ xe.

“Nhung Nhung về rồi!”

Vinh phu nhân đang nghịch đĩa trái cây đứng thẳng người vui vẻ bước ra cửa.

Vinh Tranh dùng chìa khóa mở cửa, hai anh em một hai trước một sau vào nhà.

Vinh phu nhân mang dép cho hai người.

Hai anh em lần lượt cảm ơn.

Vinh Nhung vào nhà, Vinh phu nhân cho cậu một cái ôm ấm áp.

Vinh Nhung vòng tay ôm lấy eo bà Dung, chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, nhanh nhẹn nói: “Cảm ơn mẹ.”

Vinh Duy Thiện mặt đầy bất đắc dĩ nhìn mẹ con hai người ôm nhau ở cửa, “Trước vào đi đã. Có cái gì ngồi xuống nói sau cũng không muộn.”

“Nhung Nhung cuối cùng cũng về nhà, còn không phải do em vui quá sao”

Quay mặt sang, nắm tay Vinh Nhung: “Nhung Nhung, mẹ bảo dì Ngô làm món tôm tỏi, cà tím om, gà rán, canh xương mà con yêu thích. À, mẹ cũng mua vải và mít mà con thích. Dì Ngô chắc cũng sắp chuẩn bị xong rồi, con và anh con ra phòng khách ăn chút hoa quả một lát, mẹ xuống bếp xem xem”

Trong mộng, Vinh Nhung đã từng mơ thấy bóng lưng mẹ rời đi vô số lần.

Trước khi đầu óc cậu kịp phản ứng, cậu đã theo bản năng kéo tay Vinh phu nhân.

“Nhung Nhung sao vậy?”

Vinh Nhung phút chốc lấy lại tinh thần.

Cậu cười nói, “Con vẫn là thích món sườn chua ngọt của mẹ nhất”

Nghe nói con trai nhỏ nói muốn ăn món sườn chua ngọt do mình làm, Vinh phu nhân lập tức vui vẻ: “Được, vậy để mẹ nấu cho con.”

Vinh Duy Thiện và Vinh Tranh không hẹn đều lộ ra vẻ bối rối.

Vinh phu nhân vui vẻ đi vào phòng bếp.

Vinh Duy Thiện ngồi xuống ghế salon, thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Lão nhị, cứ cho là con muốn dỗ mẹ vui vẻ cũng không cần phải kéo ta và lão đại chịu tội chung chứ”

Vinh Nhung: “… Xin lỗi, ba. Thật xin lỗi, anh hai.”

Cậu là thật sự muốn ăn món mẹ nấu.

Thế nhưng cậu quên mất, ba còn có anh hai cũng như cậu trước đây, chỉ cần mẹ xuống bếp đều phát ra âm thanh báo động cấp một.

“Cái này thì có gì phải xin lỗi, con cũng là hiếu thảo muốn làm cho mẹ con vui mà thôi.”

Bên này vừa mới vừa an ủi con trai nhỏ, quay đầu liền hỏi con trai lớn, “Lão đại, thuốc dạ dày trong nhà còn không?”

Vinh tranh: “Còn. Để con lấy cho ba”

Vinh Duy Thiện nói với anh: “Nhớ mang theo nguyên vỉ, uống trước khi ăn không có tác dụng, thì sau cũng có thể uống thêm.

Vinh Nhung: “…”

Vinh Tranh lấy thuốc xuống.

Vinh tranh chia thuốc ra đưa tới.

Vinh Nhung đang ăn vải.

Cậu nhổ hột ra: “Con không cần uống chứ?”

Đoạn thời gian người không có đồng nào đó, cậu có cái gì chưa ăn qua?

Không đến nỗi không chịu nổi một đĩa sườn xào chua ngọt của mẹ.

Vinh Duy Thiện thái độ kiên quyết, “Không được. Con lúc này mới ra viện, đừng lại quay lại đó. Lão đại, cho em trai ngươi thêm một viên!”

Vinh Nhung: “…”

Không lâu sau, bữa tối đã sẵn sàng.

Vinh Nhung nhìn thấy rõ ràng, lúc mẹ từ trong bếp ôm sườn chua ngọt đi ra, tay cầm mít của ba run lên.

Vinh Nhung vừa định cười, lơ đãng liếc thấy nhìn thấy khuôn mặt bi thảm của Vinh Tranh giống hệt ba cậu, cuối cùng không nhịn được mà cười lớn.

Vinh Tranh liếc cậu một cái.

Vinh Nhung hướng Vinh Tranh làm mặt quỷ, trên môi nở nụ cười nghịch ngợm.

Trước kia Vinh Nhung chắc chắn sẽ không làm mặt quỷ với anh trai, đời trước thật ra cậu có chút sợ vị anh cả này.

Tuổi tác hai người vốn chênh lệch có chút lớn, cộng thêm anh trai sau này trở thành CEO của công ty riêng, thần thái trên người ngày càng nghiêm túc, cậu cũng càng ngày càng không dám càn rỡ trước mặt anh trai.

Nhưng thông tin trong tiểu thuyết gốc tràn vào đầu cậu cho cậu biết, nhân vật Vinh Tranh trong sách là như thế này, xa cách và ít nói nhưng thực ra người đàn ông này rất coi trọng gia đình và quan tâm đến em trai mình.

Mỗi khi cậu bị cảm lạnh hoặc sốt, Vinh Tranh đều đến kiểm tra khi cậu đang ngủ.

Là vì kiếp trước cậu đã đi quá xa và làm tổn thương trái tim anh trai mình.

Ánh nắng trong phòng chiếu lên khuôn mặt trong sáng và trắng trẻo của thiếu niên, khiến nụ cười của cậu trong trẻo và rạng rỡ.

Em trai của anh nên như thế này.

Giống như mặt trời, chói mắt và rực rỡ

Nghĩ đến bác sĩ Quách nói người nhà nên quan tâm và làm bạn với em trai, có thể giúp ích cho khuynh hướng tự ngược bản thân của em trai.

Vinh tranh chần chờ nâng tay, động tác có chút cứng đờ, xoa xoa đầu em trai, “Phải cười nhiều một chút. Nhung Nhung của chúng ta khi cười là đẹp nhất.”