Editor: Endy.
Bên đường có một quán trà sữa, buôn bán khá tấp nập. Mới sáng sớm mà đã có một hàng dài người đứng chờ.
An Sênh xếp cuối của hàng người, là một sinh viên đại học hạng ba đã tốt nghiệp được hai năm. Lúc đi học thì lơ đãng không học hành. Mấy năm đại học không biết làm thế nào mà qua được, rất nhiều vấn đề chuyên môn cơ bản đều không thể trả lời được.
Vì vậy, công việc của cô nhiều lần gặp trắc trở, cũng may cô không nản lòng. Có một lần, khi đi mua thức ăn với mẹ, cô chợt nảy ra một suy nghĩ. Nếu không tìm được việc làm, cô sẽ mở một cửa hàng nhỏ để bán đồ ăn. Ba mẹ cô rất tâm lý, chưa bao giờ dùng loại chuyện này để gây áp lực cho cô. Bất quá hai người không lo lắng về công việc của cô, không có nghĩa là sẽ không lo lắng về những thứ khác, chẳng hạn như chuyện hôn nhân đại sự. Ba lần bốn lượt An Sênh bị cô dì tìm đến mai mối.
Sáng hôm nay có thể là lần cuối cùng An Sênh nhận lời xem mắt. Thật đáng tiếc, vẫn thất bại. Cô cũng không thèm để ý đến cái gọi là thể diện gì đó. Nhưng ba mẹ lại luyến tiếc con gái như hoa như ngọc của mình làm những công việc thấp kém, nghĩ cô đã không tìm được một công việc tốt, vậy thì tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn, làm một bà nội trợ nhàn nhã cũng tốt.
Dựa vào người khác không phải là giải pháp lâu dài, An Sênh đã nói với ba mẹ mấy lần, nhưng hai người trước giờ luôn cảm thấy cô là một cô công chúa nhỏ mỏng manh dễ vỡ, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ làm cô tan nát. An Sênh đã nỗ lực thay đổi tư tưởng của hai bậc phụ huynh, một bên xem mắt ứng phó qua loa, một bên vụng trộm khéo léo từ chối các đối tượng xem mắt.
Những người này đều là những tinh anh có học vấn. Nhưng bởi lẽ vì bọn họ đều là đối tượng được Dì cả giới thiệu, cho nên cô không thể trực tiếp từ chối, cũng không thể làm quá được. Phương án của An Sênh là vừa muốn bản thân có vẻ tích cực trong mắt đối phương, nhưng phải làm đối phương tự đưa ra lời từ chối trước.
Cũng may dạo này cô áp dụng một phương pháp khá hiệu quả, cũng xem như ngựa quen đường cũ. An Sênh dễ dàng mua được ly trà sữa, đi bộ từ quán trà sữa đến địa điểm đã hẹn. Cả người ngập tràn trong cảm giác hạnh phúc.
Ánh nắng rải chiếu khắp nơi, An Sênh vui vẻ tung tăng đi trên vỉa hè, tiện tay vứt ly trà sữa vào thùng rác ven đường. Sau đó vươn cánh tay nhỏ lên cao, kéo theo chiếc áo khoác ngắn, lộ ra một phần bụng nhỏ trắng nõn.
An Sênh cười cúi đầu, vươn tay nhéo nhéo một cái, sau đó càng cười lớn hơn, tựa như cái bụng nhỏ của cô là một món đồ chơi rất thú vị.
Véo vài cái mới kéo vạt áo che lại, vẻ mặt còn rạng rỡ hơn cả lúc trời quang mây tạnh sau cơn mưa.
Trời sinh cô lạc quan, vô luận hoàn cảnh có tồi tệ đến đâu đi chăng nữa, cô cũng chưa bao giờ nản lòng. An Sênh dự định sẽ phá bỏ hết tất cả các cuộc hẹn hò mai mối mù quáng gần đây. Nếu không được, cô sẽ đi chợ bán cá. Có lần lúc đi mua cá cô có nghe nói, tiền lương một tháng khoảng sáu bảy nghìn, so ra vẫn nhiều hơn lương nhân viên văn phòng mà cô ứng tuyển.
An Sênh ném cái túi nhỏ và tiếp tục đi về phía trước, không chú ý đến một chiếc xe đang đỗ bên đường. Bên trong là một người đàn ông trẻ tuổi vừa cúp điện thoại, vẻ mặt u ám. Anh định mở cửa xe để hít thở không khí, bất ngờ bị một chuỗi tiếng cười giòn tan chui vào khoang xe, tiến vào tai anh.
Tiếng cười này, Phí Hiên rất ít khi nghe được. Trong cái vòng tròn thượng lưu lẩn quẩn của anh, mấy người phụ nữ đó không phải kiểu cười tự nhiên hé miệng, mà chính là kiểu như đang ép cổ họng, nghe nổi da gà. Nên anh chưa từng nghe một cô gái nào cười thoải mái như vậy.
Lúc anh tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ xe liền nhìn thấy một cô gái, cả người cô được bao phủ bởi một tầng ánh nắng chiếu xuống từ những kẽ lá, toàn thân toát lên một vẻ rực rỡ tuyệt đẹp. Cô đang véo cái bụng nhỏ trắng nõn của mình, giống như một món đồ chơi thú vị...
Phí Hiên nhịn không được ghé người sát lại gần. Thật sự anh chưa từng thấy cô gái nào như vậy. Khuôn mặt của cô giống cái bụng nhỏ lộ ra ngoài, trắng nõn lại thuần khiết, khóe miệng còn có má lúm nhỏ.
Trong nhận thức của Phí Hiên, con gái ai cũng muốn gầy mới đẹp. Ngay cả mấy dì trong nhà, gầy teo nhưng vẫn luôn oán giận bản thân béo, không dám ăn thêm.
Thật kỳ lạ, cuộc gọi vừa rồi khiến anh cảm thấy rất bực bội, nhưng lại bị nụ cười của một cô gái xa lạ cuốn trôi. Phí Hiên xoa xoa bàn tay, nhìn chằm chằm chiếc bụng nhỏ đã được cô kéo áo che lại, không khỏi suy nghĩ, thật sự sờ vui đến vậy sao?
An Sênh đi rồi, anh cũng khởi động xe, rẽ vào một khúc cua, đến địa điểm đã thỏa thuận.
Phí Hiên trả lời thêm hai cuộc gọi, sau đó mới đậu xe và bước vào trong. Nơi này không thể nghi ngờ, cũng là một sản nghiệp của Phí Thị, là một nhà hàng Tây, làm ăn khá tốt. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ đến đây khi có hẹn.
Hai cuộc điện thoại vừa rồi lại khiến tâm trạng cáu kỉnh của anh quay trở lại. Vẻ mặt anh âm trầm bước vào nhà hàng, nhưng lại nhìn thấy cô gái nhỏ lúc nãy đang ngồi bên cửa sổ.
Phí Hiên theo cửa tiến vào, ánh mắt theo bản năng không phải nhìn khuôn mặt của cô đầu tiên mà dừng lại ở vị trí bụng của cô, sau đó nở nụ cười.
Cô gái nhỏ đang ngồi thẳng lưng, nhưng dưới bàn, những ngón tay vẫn đang nghịch ngợm cái bụng nhỏ qua lớp quần áo. Bởi vì cô ngồi xuống, một lớp da thịt lộ ra, cô vẫn chơi đùa rất hăng hái.
Phí Hiên lại nhìn khuôn mặt của cô, sau đó nhịn không được sửng sốt. Ngay khoé miệng của cô gái nhỏ, vừa rồi còn là một má lúm đồng tiền xinh đẹp, đột nhiên xuất hiện một nốt ruồi đen, đặc biệt lớn, che hết toàn bộ má lúm. Từ góc độ này của anh nhìn qua, còn thấy 2 sợi lông trên nốt ruồi đó.
Từ một cô gái nhỏ mặt mày thanh tú xinh đẹp, lại bị một nốt ruồi đen to bự biến thành một bộ dáng quỷ dị đáng khinh.
Nhất là cô vẫn cứ mỉm cười với người đàn ông trung niên đầu hói ngồi đối diện, bộ dáng đáng khinh đến nỗi khiến cho người khác muốn tiến lên cho cô hai cái tát.
Nếu không phải Phí Hiên đã từng nhìn thấy cô, lúc đó bộ dáng của cô vẫn còn trong trạng thái bình thường, chắc chắn anh sẽ không cảm thấy cô đáng yêu như vậy. Bạn xem con người chúng ta chính là nông cạn như vậy đấy, trên da ba tấc đều là xương, nhưng vẫn đều thích ba tấc dung nhan hơn.
Đặc biệt là một nhan sắc xinh đẹp, bên trong lại còn là một loại tính cách thú vị. Phí Hiên dừng bước chân, đi ngang qua hai người, nghe được vài đôi lời, ngay sau đó khóe miệng lại giật giật.
"Anh có xe oto không?" An Sênh chớp chớp đôi mắt tròn xoe, cười như giống như mụ dạ xoa, nhưng giọng điệu của cô kiêu ngạo không thể giải thích được.
"Cô tôi nói, anh là người thành đạt, anh có phòng ở không? Diện tích không được dưới 300 mét vuông."
Người đàn ông trung niên đầu hói ở đối diện đẩy kính mắt xuống, khó khăn nuốt nước miếng. Người mai mối nói đối phương là một người ăn nói nhỏ nhẹ, rất đáng yêu. Nhưng có ai nói cho hắn biết, trước mặt đây là yêu quái phương nào không?
“Xe dưới hai ngàn vạn cũng không được.” An Sênh học theo bà mối trong phim, nặng giọng nói, “Sính lễ, của hồi môn không được dưới 888 trăm vạn, anh..."
Người đàn ông đối diện không thể nhịn được nữa, đặt ly nước ấm trên tay xuống, "Thật ra tôi còn có việc phải đi, tôi đi trước.”
An Sênh gọi "Này…này" hai tiếng, người đàn ông kia đã có tuổi, nhưng cơ hồ là vắt chân lên cổ mà chạy. An Sênh nhìn theo bóng lưng của hắn mà bật cười, ngồi xuống lẩm bẩm “Nhẫn nhịn cũng khá đấy". Mấy ngày trước, một đối tượng xem mắt khác của cô thiếu chút nữa đã đánh cô.
Phí Hiên ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi cạnh bàn An Sênh. Cô gọi điện thoại, hẳn là đang gọi về nhà để báo cáo tình hình, nhưng thật chẳng giống với chuyện vừa xảy ra chút nào.
"Vâng…vâng, con rất hài lòng. Dì giúp con hỏi một chút…vâng…vâng…con có thể đáp ứng các điều kiện của đối phương không. Vâng.. con không có yêu cầu gì cả, tuổi tác không thành vấn đề….vâng…bai dì.”
An Sênh cúp điện thoại, ngồi tại chỗ uống nước. Phí Hiên cũng không biết tại sao lại không có rời đi, rõ ràng anh còn phải tham gia một bữa tiệc.
Nhưng không để anh phải chờ đợi vô ích. Một lúc sau, lại có một “thanh niên đầy triển vọng” tới, cũng bị vài lời nói như cũ của cô doạ cho bỏ chạy.
Phí Hiên lại xem đó như một trò đùa, đợi đến khi cô gái nhỏ lấy nốt ruồi trên mặt xuống và rời đi, anh mới đứng dậy bỏ đi.
Từ đó, Phí Hiên thường xuyên đến đây, thường xuyên gặp một cô gái có nốt ruồi trong một buổi hẹn hò kín đáo. Anh sẽ xem như một vở kịch vui để giải trí. Ngay sau khi cô gái nhỏ vừa đến, anh sẽ lại được xem một màn hài kịch miễn phí.
Đối tượng xem mắt hôm nay là một tên theo kiểu xã hội đen. Cô gái nhỏ vạn năm không đổi tựa hồ có chút không nhạy bén cho lắm.
"Tôi sẽ không chấp nhận xe dưới hai ngàn vạn." An Sênh nói.
Tên xã hội đen. "Tôi không chỉ có xe hơn hai ngàn vạn, mà còn có thể sử dụng thẻ xăng vô hạn, dùng công nghệ hai bánh tiên tiến, khả năng cân bằng rất tốt và không bị rung."
An Sênh: "Xe đạp?"